Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q3- C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Một lời không hợp

Ti Ảnh Man Trúc mất rất nhiều thời gian mới đem tội danh của đồng đội mình rửa sạch. Sau đó thời điểm chân chính đi vào tòa thành trì này mới phát hiện, kỳ thực kiến trúc nơi này không hề thô ráp như tưởng tượng, thậm chí còn có thể nói là rất đẹp.

Tài liệu chủ yếu để xây dựng kiến trúc đều là cát, thế nhưng có thể thấy trong cách xây dựng và bố trí đều có thể nhìn được rằng người thiết kế rất dụng tâm.

Mấy người Dung Tụ bị phân đến một tòa nhà trông rất bình thường, nơi này đều là dân chạy nạn. Thế nhưng số người rất ít.

"Thế nào, tìm hiểu được gì rồi sao?" Tự Thủy Nhu Tình hướng về phía Hoa Đóa vừa mới trở về hỏi. (Tự Thủy Nhu Tình- hán việt hay Nhu Tình Như Nước- dịch nghĩa đều là một người)

"Ân, tìm hiểu được rồi." Hoa Đóa gật đầu.

"Là cái gì?" Giai Hào đối với việc này cũng rất tò mò.

"Có người nói tòa thành thị này lúc đầu xung quanh không phải sa mạc thì vẫn tính là giàu có, tuy cách sống rất giống thời cổ đại, thế nhưng người dân sinh hoạt đều vô cùng tốt. Thế nhưng gần đây trên sa mạc xuất hiện các loại quái vật, không chỉ làm cho thực vật xung quanh đều khô héo, còn đem tất cả thực vật nhổ hết, thậm chí đánh tới xung quanh cái thành trì nhỏ này. Vì vậy một bức tường thành đơn sơ được xây dựng tạm thời xung quanh." Hoa Đóa nói.

"Như vậy trong thành phố này còn có thức ăn không?" Lăng Tiêu Mỹ Nam cũng lên tiếng.

"Còn nhưng rất ít, nghe nói hơn phân nửa đều bị người tới nơi này chạy nạn lén đem ra bán với giá cao rồi. Sau đó dân trong thành không có ăn, phải đi kháng nghị... Kết quả dân chạy nạn liền nổi giận nói người trong tòa thành này không có lương tâm, sau đó cướp bóc thức ăn còn thừa trong thành, lẩn trốn rồi. Nguyên bản dân trong thành vẫn chịu đói, còn lại những người dân tị nạn không trộm thức ăn cũng không có sức dời đi thì sống càng thêm kham khổ, không duyên cớ bị đối xử lạnh nhạt ác ý. "

"Lúc đầu các người dân trong thành đều mời dân chạy nạn đến ở lại trong nhà của mình, mà bây giờ, toàn bộ dân chạy nạn đều bị đưa tới nơi này. " Hoa Đóa nói một hơi, có chút tức giận và phiền muộn.

"Ai... Những người dân trong thành này cũng thật quá đáng. " Tự Thủy Nhu Tình thuận miệng nói một câu.

"Đổi lại là ngươi, thức ăn của mình bị người mình nhiệt tình khoản đãi trộm đi cướp đi, ngươi sẽ có sắc mặt tốt ư? " Liệt nhìn Tự Thủy Nhu Tình với ánh mắt có chút bất thiện.

"Cũng không phải ngươi... Tức giận như vậy làm cái gì!" Tự Thủy Nhu Tình lạnh lùng trả lời, hiển nhiên cũng có chút bất mãn.

"Nếu như ta nói ta cũng như thế thì sao?" Liệt cười lạnh một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Tự Thủy Nhu Tình nghe được câu này có chút ngượng ngùng, cũng không lên tiếng.

"Vậy làm sao bây giờ? " Yên Hỏa nhìn Hoa Đóa, nhưng trên thực tế lại đang nói với Ti Ảnh Man Trúc.

Ti Ảnh Man Trúc chuyển ánh mắt về phía Dung Tụ.

"Thủ thành. " Dung Tụ qua quýt nói một câu.

[ Đội ngũ chú ý ] phó bản mở ra, bắt đầu từ ngày mai trong ba ngày liên tục sẽ có quái vật tiến hành công thành, mời bảo hộ cư dân trong thành an toàn và thành thị toàn vẹn.

"Nói là thủ thành nhưng làm sao mới tính là thủ hộ thành công?" Hoa đóa hỏi.

"Thành không bị phá hỏng là được a." Yên Hỏa rất khinh thường trả lời.

"Các ngươi, có đồ ăn không? " Ti Ảnh Man Trúc hỏi.

Ô đầu tiên của Túi đồ mở ra từ rất sớm, cho nên chín người hẳn cũng mở hết rồi, chí ít cũng trang bị một chút thức ăn.

Túi đồ của Dung Tụ có bốn ô, ô thứ nhất để ba lô trắng, ô hai để thức ăn, cũng không có bao nhiêu. Ô ba để nước. Ô bốn thì Dung Tụ lúc đầu dự định để một ít dao găm hoặc là tiểu đao, thế nhưng còn chưa kịp trang bị, đã vào phó bản rồi.

Giai Hào là người thứ nhất nói mình có thức ăn. Hệ thống nói ba ngày kế tiếp, như vậy thức ăn của nàng khẳng định cũng đủ ăn trong ba ngày rồi.

Người khác cũng lục tục tỏ thái độ, chỉ có Ti Ảnh Man Trúc và Dung Tụ chưa nói gì.

"Dạ Oanh, ngươi thì sao? " Ti Ảnh Man Trúc nhìn Dung Tụ hỏi.

"Cũng đủ hai ngày." Dung Tụ đáp. Đúng là chỉ đủ hai ngày, thực phẩm bành hóa và bánh bích quy cũng sẽ không mang đến cảm giác chắc bụng.

Dung Tụ đang nói thật.

"Trong thương thành có 'Bão thực dược hoàn', một viên cũng đủ khiến cho một người ăn trong một ngày." Kế tiếp Dung Tụ bổ sung một câu.

Đây là đồ trong trang đạo cụ chiến đấu.

"Ah? Một viên cần bao nhiêu kim tiền a? " Ti Ảnh Man Trúc dáng vẻ mong đợi.

"Một nghìn." Dung Tụ trả lời.

Biểu tình mong đợi trên mặt Ti Ảnh Man Trúc lập tức cứng lại trên mặt.

Nàng ở trong đám cao thủ, thăng cấp không tính là nhanh, vì đuổi theo người trước mặt, nàng cơ hồ không mua đạo cụ gì. Ngay cả truyền tống phù, cũng chỉ mới dùng một lần.

"Dường như cũng không quá đắt. " Liệt trả lời một câu.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không có ai đi ra ngoài. Hoa Đóa lại rất thích giao tiếp với người khác, một chuyến lại một chuyến đi ra ngoài, Giai Hào cầm một ổ bánh mì gặm cả một buổi chiều. Mà Ti Ảnh Man Trúc lại cùng Yên Hỏa trò chuyện rất tốt.

Dung Tụ tùy ý ăn chút gì đó rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cái phòng này không có nội thất bên trong, cho nên chín người mỗi người chiếm một chỗ dựa vào tường nghỉ ngơi.

Mà ngày thứ hai, thời điểm Dung Tụ còn chưa mở mắt, đột nhiên cảm thấy ánh sáng trước mặt mình tối hơn một chút. Nàng đang định giơ tay lên công kích, đột nhiên nghĩ tới xung quanh mình bây giờ đều là cao thủ, cho nên chỉ mở mắt.

Quả nhiên, Ti Ảnh Man Trúc đột nhiên đi tới trước mặt của nàng, chặn đa số ánh sáng.

Dung Tụ đứng lên, không phát ra bất kỳ thanh âm nào. Ti Ảnh Man Trúc cũng gật đầu, cùng Dung Tụ đi ra khỏi phòng.

"Trời còn chưa sáng hẳn, tìm ta có chuyện gì? " Dung Tụ hỏi trước.

"Ngươi có cảm thấy Liệt rất... " Ti Ảnh Man Trúc chậm rãi từng chữ từng chữ nhẹ giọng nói.

[ Hệ thống thông báo: Người chơi danh hiệu 'Liệt' là người thứ nhất lên đến cấp 31. ]

"Ba mươi mốt cấp thì có thông báo của hệ thống ư? " Ti Ảnh Man Trúc rất kinh ngạc, ngay cả mình muốn nói gì cũng quên.

" Từ cấp ba mươi đến cấp ba mươi mốt cần 180000 kinh nghiệm. " Dung Tụ tựa hồ cũng không để bụng cái thông báo của hệ thống này, trực tiếp trả lời.

"Một trăm tám chục ngàn!" Con mắt của Ti Ảnh Man Trúc trừng lớn trên khuôn mặt trứng ngỗng, tựa hồ như không thể tin. Thế nhưng thanh âm vẫn là đè xuống thấp, không để cho người khác nghe thấy. "Kỳ quái a, Liệt gần đây đi theo chúng ta cũng không giết quái a... "

"Được rồi, ta tìm ngươi cũng là bởi vì ta phát hiện, Liệt dường như rất kỳ quái... " Ti Ảnh Man Trúc nhớ lại mục đích gọi Dung Tụ.

"Ta có cái gì kỳ quái? " Liệt từ trong phòng đi ra, trên người vẫn là âu phục quỷ dị, "Các ngươi vì... "

Liệt còn chưa nói hết lời, chân liền bị công kích, lực đạo cường đại làm cho hắn suýt chút nữa một cái ngã ngửa ra đằng sau. Hắn đang ổn định thân thể đồng thời hướng về phía trước ra quyền. Thế nhưng Dung Tụ lại trực tiếp triệu hoán 'Cửu lê đao' ra chém một cái về phía đầu của hắn. Máu từ trên đỉnh đầu chảy vào trong mắt của hắn. Mà đồng thời, Dung Tụ cũng bị đánh trúng, trên vết thương cư nhiên lại toát ra sương mù màu tím cùng hoa lửa.

Một đao bổ lên đỉnh đầu cũng vẫn khỏe tốt, cái này không bình thường.

"Một lời không hợp liền động thủ sao? " Liệt còn rảnh rang nói, thế nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì một hồi tử quang dắt uyên* liền bay tới, vừa lúc đập trúng vết thương, hung hăng dính trên đó không chịu rời.

*chim uyên mang theo ánh sáng màu tím

Dung Tụ nghe được tiếng hút khí, bất quá không phải Liệt, mà là mấy người bị động tĩnh đánh thức.

"Các ngươi phân xử... " Liệt nỗ lực làm cho mấy người này tới hỗ trợ.

Thế nhưng Dung Tụ hoàn toàn không cho hắn cơ hội nói ra, một cái Hồn diễm liền bay qua, mãnh liệt cháy làm cho hắn đau đến không còn cách nào nhúc nhích, càng không có cách nào nói.

"Để cho ta hảo hảo nghiên cứu một chút chỗ kỳ quái của ngươi a !. " Dung Tụ nháy mắt một cái, dáng vẻ hoàn toàn khinh thường.

"Chờ đã... " Hoa Đóa lên tiếng muốn ngăn cản.

Thế nhưng một giây kế tiếp, một loại ba động mãnh liệt làm cho hắn bị đẩy lui vài mét, chỉ biết mình đã cách Dung Tụ một cái bích chướng.

Dung Tụ sau khi đem Linh hồn bích chướng phóng xuất, Liệt cũng nhịn đau lấy vũ khí ra, so với 'Cửu lê đao' của Dung Tụ còn muốn lớn hơn gấp đôi, liền công kích qua đây.

Dung Tụ dùng 'Cửu lê đao' trực tiếp đón lấy công kích của hắn bổ tới.

Nàng muốn thử xem lực lượng của Liệt lực lượng đến cùng đến tình trạng nào rồi.

Keng.

Đao của Dung Tụ rơi xuống đất, cánh tay hơi tê dại. Nàng lắc mình một cái, kéo dài khoảng cách với LIệt, thuận tiện đem 'Cửu lê đao' nhặt về, thu lại.

Thứ Dung Tụ am hiểu nhất cũng không phải dùng sức để đánh nhau.

'Đại mạc chi sa' được thả ra lúc trước bao phủ lên, Dung Tụ thấy hạt cát bỗng nhiên nổ tung, bao lại thành một quả cầu hình tròn, là Liệt đã gần như điên dại công kích.

Ước đoán hắn là có cùng loại danh hiệu bạo phát tạm thời như "Sát thủ " hoặc là trang bị, bởi vì sự thống khổ khi bị hồn diễm thiêu không phải người bình thường có thể chịu được.

Dung Tụ không ngừng chiếu 'Đại mạc chi sa', đem khoảng cách cùng hắn càng ngày càng kéo xa. Thẳng đến một khoảng cách an toàn để làm phép, sau đó mới bắt đầu dùng những kỹ năng khác.

Đầu tiên là là 'Linh hồn kiếm', kiếm thật lớn ngưng tụ trên không trung, cũng chỉ có Dung Tụ mới có thể thấy. Người khác bởi vì bị Linh hồn bích chướng ngăn cách, cho nên cũng không cảm nhận được ba động mãnh liệt này.

"Chờ đã, ngươi, không hiếu kỳ... " Liệt ngắt quãng nói.

"Câm miệng, chờ ngươi chết đã rồi nói. " Dung Tụ rất trực tiếp cắt đứt lời hắn muốn nói, Đào Hoa Mạn Thiên đột nhiên xuất hiện, xen lẫn giữa những hạt cát mà dần dần biến mất, rõ ràng là cánh hoa mềm mại, lại phi thường sắc bén, giống như mũi đao.

Sau khi bão cát rút đi, toàn thân Liệt đều dính đầy vết máu, vết máu rậm rạp thoạt nhìn phi thường đáng sợ.

"Ngươi không nên, quá mức... " Liệt còn đang nỗ lực ngăn cản Dung Tụ, thế nhưng tỷ lệ thành công của cái này rất thấp.

Ở trong mắt của Dung Tụ, Liệt chắc là một người chết mới đúng.

Liệt tựa hồ cũng là bị buộc hung ác, một cỗ khí thế hủy thiên diệt địa từ trong cơ thể bộc phát ra, muốn đem thân thể bình thường phá đi, nham thạch nóng chảy là máu, cự thạch là xương, mỗi một bước đều có cảm giác rung động mãnh liệt.

Đối với Dung Tụ mà nói, cái này là miệng cọp gan thỏ, bởi vì bị hồn diễm đốt lâu như vậy, tinh thần lực của hắn khẳng định đã gần như tan vỡ rồi.

Dung Tụ triệu hồi ra 'Hồn linh' duy trì liên tục để khôi phục cho mình, dùng 'Linh hồn tuyệt hưởng' đem lực lượng và tốc độ tạm thời tăng lên gấp hai, sau đó mới bắt đầu né tránh đứng lên.

Tuy là trong quá trình tránh né, Dung Tụ rất muốn tiết kiệm thời gian trực tiếp công kích một lần, thế nhưng trạng thái bây giờ của Liệt hết sức kỳ quái, Dung Tụ cũng không muốn đi dò xét.

Chỉ cần hắn chết, tất cả những lá bài tẩy mà hắn có liền có mà không dùng được, Dung Tụ cũng không cần phải biết rõ ràng đây là cái gì.

Một cái 'Ngân lang hống' phóng qua, hiệu quả uy hiếp lại rất nhỏ, Dung Tụ lần nữa phóng xuất một cái 'Linh hồn kiếm', mà công kích của Liệt lấy mắt thường cũng có thể thấy đã bắt đầu chậm lại, sau đó dĩ nhiên là trì trệ không nhúc nhích.

Dung Tụ đưa bàn tay nắm lại, sau đó ném một cái Hỏa Cầu thuật qua.

Đây là một cái Hỏa Cầu thuật rất bình thường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro