Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q3- C9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49: Hỏa nhiệt băng hàn

Bi thảm là Tinh thần thể số 1 còn muốn phản công lần cuối.

Đương nhiên, khi nó phản công thì người xui xẻo không phải Dung Tụ, mà chính là nó.

[ Đánh thức ký ức bị che giấu. ]

Lần thứ hai Tinh thần thể số 1 quấy nhiễu tinh thần Dung Tụ.

Dung Tụ lúc đầu cảm thấy thứ này rất vô dụng muốn dùng Hồn diễm thiêu nó, thế nhưng sau khi nghe được cụm 'Ký ức bị che giấu' liền có chút hứng thú.

Cổ thân thể này là "Dung Tụ", ký ức cũng là của "Dung Tụ ".

Ký ức bị che giấu cũng nhất định là của "Dung Tụ", thế nhưng Dung Tụ lại không xác định, cái này có liên quan tới mình hay không.

Một căn phòng nhỏ đơn sơ. Tòa nhà này Dung Tụ nhớ kỹ, sau khi hệ thống phủ xuống, mình chính là từ nơi này trốn ra.

"Dung Tụ " chuyển đồ vào trong nhà. Phần ký ức này không bị che giấu, thế nhưng những chuyện sau đó Dung Tụ bây giờ lại chưa từng nhớ tới.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, toàn thân bị hắc sắc bao phủ, thấy không rõ khuôn mặt, chỉ là thân cao vượt xa người bình thường, nhìn kỹ mới phát hiện, chân người này cách mặt đất có tận hai mươi centimet.

"Dung Tụ " hiển nhiên cũng phát hiện người này, hơn nữa còn bị hoảng sợ. Nhưng phản ứng của nàng cũng không trốn tránh giống như người bình thường, mà là giơ bình hoa bên cạnh lên đập tới.

Bịch một tiếng, bóng người kia giống như là biết thuấn di, xuất hiện ở bên cạnh "Dung Tụ".

Liên tiếp hai ba lần như thế, "Dung Tụ " cũng cảm thấy không bình thường, nàng lại ném vật gù đó về phía bóng người kia, nhưng sau đó lại nhanh chóng xoay người ra quyền. Bóng người kia cũng vừa lúc xuất hiện ở vị trí nàng ra đòn, bị "Dung Tụ" một quyền đập trúng, nhưng là lại vẫn như cũ không bị xước xát gì.

Sau đó bóng người này chế trụ "Dung Tụ" chặt chẽ, tiếp đó muốn hút cái gì đó từ trong cơ thể nàng, có một loại ba động quỷ dị.

Nếu là lúc trước, Dung Tụ tuyệt đối không nhận ra. Nhưng hiện tại, nàng biết rất rõ đây là trạng thái linh hồn bị mạnh mẽ hút ra.

Phần ký ức bị che đậy này, chỗ quái dị vượt xa dự liệu của Dung Tụ.

Linh hồn của "Dung Tụ" dần dần bị hút ra, sau đó bị bóng người kia cưỡng chế phá hủy, dao động không ổn định rồi biến mất. Bóng người kia bắt đầu hướng về thân thể của "Dung Tụ" dẫn độ cái gì đó vào, tư thế cùng dáng dấp đều phi thường quái dị.

Đây là đang mạnh mẽ nhét linh hồn của mình vào cái xác kia.

Đây không phải là cướp đoạt thân thể bình thường, mà là đem linh hồn cũ mạnh mẽ phá hủy sau đó mới đem mình dẫn độ vào.

Dung Tụ đột nhiên hiểu ra điều gì.

Quả nhiên, thời điểm hắc y nhân vẫn còn đang dẫn độ linh hồn, mắt "Dung Tụ " đột nhiên mở ra, sau đó bỗng nhiên giãy dụa, cơ thể đang bài xích linh hồn khác. Mà hắc y nhân lại không thể dừng động tác của mình, thân thể hắc y nhân cũng đang từ từ trở nên bán trong suốt, tựa như là đang chui vào cái xác này.

Cuối cùng, hắc y nhân biến mất, ánh mắt "Dung Tụ" ánh mắt biến đổi, sau đó ho khan vài tiếng, mờ mịt nhìn cảnh vật chung quanh, sau đó đi tới xách hành lý lên, bắt đầu thu thập.

Giống như là hoàn toàn không nhớ rõ đồ đạc mình đã sắp lúc trước.

Bây giờ Dung Tụ, thân xác vẫn là "Dung Tụ", nhưng linh hồn lại là một người khác.

Xem đoạn ký ức vừa rồi chỉ mất một giây đồng hồ, Dung Tụ lần nữa mở mắt.

Sau đó Dung Tụ triệu hồi ra Hồn diễm muốn đem Tinh thần thể số 1 trước mặt thiêu sạch, thứ này chỉ cần được triệu ra sẽ không có giây nào yên tĩnh.

[ Chờ đã, đừng giết ta. ]

Trong đầu Dung Tụ đột nhiên truyền đến một thanh âm.

Sau đó Hồn diễm trực tiếp liền bay qua thiêu đốt, tinh thần thể số 1 bắt đầu dao động liên tục, giống như là giãy dụa.

[ Chờ đã, ngươi chờ một chút. ]

Cái thanh âm này là giọng điện tử lạnh như băng, không có bất kỳ tình cảm gì trong đó nói "dừng lại", đoán chừng là cái tinh thần thể này muốn cầu xin tha thứ, thế nhưng không biết phải làm như thế nào, cho nên tự động chọn biện pháp nhân loại thường dùng nhất.

Dung Tụ đương nhiên sẽ không dừng lại, tinh thần thể số 1 ước đoán cũng biết ý định của Dung Tụ, cũng không hô "Chờ đã" nữa, trực tiếp bắt đầu truyền lại một ít tin tức kỳ quái.

[ Ta có thể làm rất nhiều chuyện, mặc dù không thể đối phó được ngươi, nhưng lại có thể quấy rối tinh thần của người khác, có thể khiến cho người khác chết bất thình lình, còn có thể biết người khác đang suy nghĩ gì cho nên ngươi đừng giết ta. ]

Giọng điện tử tốc độ càng lúc càng nhanh. Dung Tụ vốn là cảm thấy thứ này vẫn có chút hữu dụng, cho nên mới lựa chọn lưu lại, kết quả nó lại nhiều lần phản kháng, Dung Tụ nếu như bởi vì vài cái lợi ích này mà bị thuyết phục, vậy thì không phải là Dung Tụ nữa rồi.

Lại nói, Dung Tụ tuyệt không cảm thấy hứng thú với suy nghĩ của người khác. Quấy rối tinh thần của người khác nàng cũng có thể làm được.

Sau đó tinh thần thể số 1 cứ như vậy không giải thích được sắp bị đốt rụi.

[ Chờ đã, ta còn có thể dò hỏi bí mật của người khác, còn có thể nói cho ngươi biết sự tình về hệ thống. ]

Tinh thần thể số 1 đưa ra điều kiện càng lúc càng lớn, thế nhưng Dung Tụ vẫn không có một chút hứng thú. Mắt thấy tinh thần thể số 1 sắp vĩnh biệt cõi đời rồi, Dung Tụ đột nhiên lên tiếng "Nói" .

[ Ta có thể giúp ngươi dụ tinh thần thể khác ra, sau đó để cho ngươi bắt lại. ]

Điều kiện này, tinh thần thể số 1 kỳ thực tuyệt không muốn đưa ra.

Bởi vì khi bắt được tinh thần thể khác, vậy nó liền triệt để vô dụng, nếu như gặp thời điểm tâm tình Dung Tụ không tốt, ước đoán cũng giống như kết cục bây giờ.

Dung Tụ vẫn để Hồn diễm thiêu đốt, thẳng đến khi tinh thần thể số 1 triệt để tuyệt vọng, Dung Tụ mới đem Hồn diễm thu hồi lại.

"Không vi phạm lời ngươi nói, ta có thể cho ngươi tiếp tục tồn tại. "

Mà ở bên này đánh nhau khí thế ngất trời thì thế giới bên ngoài cũng loạn đến gà bay chó sủa.

Nguyên nhân không có gì khác, đơn giản là địa cầu đột nhiên bắt đầu rơi xuống mưa lửa. Ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt, nhiệt độ trùng điệp tăng lên, tựa như muốn đem cả thế giới đều đốt sạch, sau đó tất cả đều thiêu thành than cốc.

Cả thế giới, giống như ở trong một biển lửa, thậm chí ngay cả trên mặt nước biển cũng dấy lên một tầng hỏa diễm, không phải nước biển bốc cháy, mà là không ngừng có hỏa diễm đột nhiên xuất hiện.

Ở trong một toà thành thị lớn, mọi người đều rối rít ly khai hoặc là mãi mãi cũng không còn cách nào ly khai, chỉ có một con tang thi, mặc một bộ quân trang cũ rách, lung lay đi vào trong nhà lầu.

Cả ngôi nhà rất nhanh sẽ sụp đổ, nó không biết mình tại sao lại muốn tới cái chỗ này, cũng không biết những ngọn lửa màu đỏ này có thể khiến nó triệt để ly khai thế gian.

Dung Khâm mở to con mắt mê mang, đi vào gian phòng.

Một con mèo mập mạp nhào lên trên người của nó.

Hỏa diễm bùng sáng nửa bầu trời, soi rõ nhân tình ấm lạnh, phá hủy di tích thể hiện nền văn minh của nhân loại cũng nơi ăn chỗ ở của mọi người.

Dung Khâm bao bọc con mèo kia, trong đầu của nó một mảnh mờ mịt, thế nhưng động tác lại rất cẩn thận, nó không biết khống chế sức lực nặng nhẹ, chỉ cẩn thận từng li từng tí.

Phòng ở ầm ầm sụp đổ, từ trên người Dung Khâm đột nhiên xuất hiện một vệt sáng, sau đó đột nhiên biến mất.

Bụi khắp bầu trời, hỏa diễm cháy hết, thế giới một cảnh hoang tàn.

Con mèo kia mở mắt. Xung quanh đều được bao phủ lên một tầng Linh hồn bích chướng.

Đây là một trong mười tám kỹ năng của Dung Tụ để lại trên người Dung Khâm.

Dung Khâm từ trong đống phế tích lảo đảo đứng lên, ngẩng đầu, mớ hỗn độn trong não phảng phất xuất hiện một tia sáng.

Trí tuệ theo nó thăng cấp đã trở về một chút, thế nhưng bây giờ nó chỉ có một loại cảm tình.

Đó chính là quý trọng với con mèo trong tay này.

Đêm tối dần buông, mặt trời phảng phất bởi vì mất đi quá nhiều năng lượng, tản mát ra ánh sáng có chút hơi yếu, khó khăn chiếu sáng thế giới này.

Mặt đất lúc đầu bị thiêu đốt đến khô nứt, lúc này lại bắt đầu bị phủ kín bởi một tầng băng tuyết thật dày, không qua bao lâu, trời đất được bao phủ trong sắc lam trong suốt, chạm vào thì có cảm giác lạnh lẽo truyền tới tứ chi bách hải.

Con mèo kia trèo lên đầu vai Dung Khâm, hai ánh mắt, phản chiếu cả một phiến tinh lam.

Mà ở bên trong phó bản, nhóm mấy người thật lâu mới xử lý xong đám tang thi thì lại nghe được tin tức xấu.

Dung Tụ đánh được hơn bốn vạn kinh nghiệm, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì Yên Hỏa vội vã chạy tới, xem thần tình cơ hồ là một đường cuống quýt chạy tới.

"Trúc Tử... Trúc Tử đã xảy ra chuyện! "

Yên Hỏa cũng không biết là đang có tâm tình gì, vội vã nói một câu, liền muốn chạy trở về, lần này đường đi đã dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì Yên Hỏa triệu hoán ra một vật phát sáng, một đường mang theo mấy người hướng bên kia đi qua.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Tiêu Mỹ Nam mở miệng hỏi trước.

"Đám người kia, đột nhiên làm khó dễ, Trúc Tử tuy lợi hại, thế nhưng quần công hay cận chiến vẫn luôn rất yếu, chúng ta còn chưa kịp phản ứng nàng đã bị thương, bị một đám người vây công sau đó hôn mê bất tỉnh, Hoa Đóa cùng Phất Lai Khắc ở bên kia trấn giữ, ta cũng không dám mang theo Trúc Tử đi khắp nơi, cũng liền để nàng lại cũng bọn hắn bên kia. Đám người kia cũng không biết là xảy ra chuyện gì, mỗi một người đều giống như nổi điên công kích chúng ta, chúng ta nếu như giết người quy mô lớn thì thành này cũng không thủ nổi nữa... " Yên Hỏa một hơi thở đem sự tình nói xong.

"Cho nên các ngươi liền vì muốn phó bản được tiếp tục tiến hành mà không để ý tới an nguy đồng đội mình?" Tự Thủy Nhu Tình giễu cợt nói.

"Trúc Tử cũng không phải đặc biệt nguy hiểm, hơn nữa lúc đầu cày phó bản chính là mạo hiểm, mạo mà không hiểm thì ngươi nên cút a! " Tính khí Yên Hỏa vốn cũng không phải quá tốt, nghe Tự Thủy Nhu Tình âm dương quái khí một câu trong nháy mắt liền bất mãn, thậm chí còn có ý muốn động thủ.

"Nếu như các ngươi động thủ, ta sẽ giúp Yên Hỏa. " Thấy hai người giống như là một lời không hợp lập tức đánh, Dung Tụ chen miệng nói.

Tự Thủy Nhu Tình co rụt cổ lại, cũng không muốn nói gì nữa.

Tốc độ mấy người chậm rãi khôi phục, không bao lâu thì đã đến.

Một đám người tụ tập chung một chỗ ồn ào, thanh âm đan vào nhau, ầm ĩ huyên náo, ở bên tai quanh quẩn, tạp âm vờn quanh, mà vài Pháp chức giả thì trong phạm vi cố định tung kỹ năng, không cho những người đó tới gần người.

"Hiện tại ta cũng không dám chen vào, Hoa Đóa dùng Trì dũ thuật duy trì sinh mệnh cho Trúc Tử, ta cũng không biết làm gì mới tốt." Yên Hỏa có chút lo lắng nói, nhưng vẫn rất lý trí.

"Chết mấy người thì sẽ không la hét ầm ĩ như thế nữa." Dung Tụ đánh giá một câu.

Một giây kế tiếp, màu đỏ nhuộm đầy trời, máu bay khắp nơi.

"Ây... Đây không phải là ta làm. " Dung Tụ nhìn một giây sau đó nhanh chóng phủ nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro