15. "Phục tùng vô điều kiện."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: QinhLing

Miệng vết thương sau khi rút dao chảy càng nhiều máu.

Vân Lộ Tinh cực kỳ ghét bỏ thứ máu màu xanh này, lập tức lùi lại

Động tác này của cô khả năng kéo thù hận hoàn toàn là 100 điểm, Kỳ Phong Miên thậm chí không kịp ngăn cản.

Trùng mẹ nhìn Vân Lộ Tinh, rồi nhìn máu mông mà nó vui vẻ đổ ra không biết là đau hay tức, nó rú lên một tiếng chói tai, phiên dịch ra ngôn ngữ thông dụng của nhân loại đại khái là hỏi thăm thân thiết tổ tiên họ hàng Vân Lộ Tinh.

Con vật bị tủi thân căn bản không để ý tới Kỳ Phong Miên, quay đầu lao tới chỗ Vân Lộ Tinh.

Vân Lộ Tinh da đầu tê dại, xoay người bỏ chạy.

Kỳ Phong Miên rùng mình, nhanh chóng lao theo hướng trùng mẹ, không ngừng khiêu khích nó để nó buông tha Vân Lộ Tinh. Thế nhưng quá trình kéo thù hận của cô quá ư là hoàn hảo khiến cho con trùng mẹ trong mắt đều là ý nghĩ thọc chết thứ nhân loại đê tiện dám đâm cái mông quý giá của nó.

Tâm hồn bị tổn thương nghiêm trọng khiến trùng mẹ không còn để tâm tới xung quanh, trong mắt nó chỉ còn kẻ dám âm thầm chọc một dao vào mông nó chính là Vân Lộ Tinh.

Trùng mẹ tức giận không nhẹ, trong quá trình truy bắt địch ta không nhận, thậm chí áp chết rất nhiều ấu trùng vừa ra lò.

Cận kề bên bờ vực sống chết, bản năng sinh tồn của Vân Lộ Tinh bộc phát kinh người, cô linh hoạt né trong tránh ngoài. Ban nãy vừa bắt đầu cô còn trông ngóng Kỳ Phong Miên lôi kéo nó trở lại, kết quả vừa quay đầu đã thấy con trùng này tựa như yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, bắt buộc một hai theo đuổi mình.

Vân Lộ Tinh chạy vội, cũng tự mình tức lên. Cô cảm thấy rõ ràng là nó đang bặt nạt kẻ yếu.

Kỳ Phong Miên cầm rìu kết hợp với dị năng chém nó nhiều như thế mà nó vẫn mặc kệ, mà cô mới chỉ meo meo chọc nó một đao mà thôi! Ấy vậy mà con trùng này cứ như cô đào phần mộ tổ tiên của nó lên, nhất quyết phải cắn chết cô.

Quá keo kiệt.

Vân Lộ Tinh nghĩ thầm, cô mới chỉ thọc một dao vào mông chứ có phải vào cổ đâu. Mông nó nhiều thịt như thế cơ mà, cần gì phải kích động thái quá như vậy.

Vân Lộ Tinh càng nghĩ càng bực, một bên linh hoạt tránh né công kích của con quái vật, một bên lại đâm vào mông nó hai đao, rồi nhanh nhẹn bỏ chạy.

Trọn bộ động tác lưu loát như nước chảy khiến Kỳ Phong Miên muốn ngăn cũng không kịp. Cuối cùng anh đành từ bỏ, để Vân Lộ Tinh tiếp tục hành động kéo thù hận ấy, còn mình tăng tốc độ công kích đối phương.

Vài phút sau, trùng mẹ cả người đầy thương tích ngã xuống, chết queo.

Vân Lộ Tinh mệt như chó, ngồi xổm trên đất thở dốc không ngừng, trước mắt biến thành màu đen, cảm giác mình cách về trời chỉ một bước.

Thể lực cô vốn dĩ kém, 800m có thể chạy mất 10 phút. Hiện giờ kiên trì chạy lâu như vậy chứng minh cô yêu mạng nhỏ của mình đến không buông nổi.

Vân Lộ Tinh ngồi mất nửa ngày, nhìn thân xác trùng mẹ còn có chút vui vẻ, nhưng khi đảo mắt sang kệ hàng, cô phát hiện siêu thị đã biến thành một bãi chiến trường, rất nhiều thứ không thể sử dụng được nữa.

Ngay lúc Vân Lộ Tinh uể oải, cô đột nhiên nhận ra không khí có chút sai sai.

Kỳ Phong Miên đâu?

Trước mặt tối lại, Vân Lộ Tinh ngửa đầu nhìn, hoá ra là Kỳ Phong Miên đang nhìn cô.

Thấy cô trông lại, Kỳ Phong Miên lạnh lùng cười: "Vân Lộ Tinh, lá gan rất lớn đấy."

Vân Lộ Tinh:...... Thật ra cũng không phải rất lớn.

Khi tâm trạng tốt Kỳ Phong Miên thường gọi cô là "Tiểu Lộ Châu của anh", "Tiểu Tinh Tinh của anh" hay là "Tiểu Lộ Châu", "Tiểu Tinh Tinh".

Rất hiếm khi anh hô thẳng tên Vân Lộ Tinh.

Vân Lộ Tinh ngây thơ mờ mịt hỏi:"Anh tức giận à?" Cô cảm thấy biểu hiện vừa rồi của mình rất tuyệt, cô còn thành công giúp Kỳ Phong Miên giết quái mà, tại sao anh lại tức cô?

Vân Lộ Tinh nghĩ sao hỏi vậy, cô khó hiểu: "Tại sao?"

Nhìn Vân Lộ Tinh như lạc trong sương mù, Kỳ Phong Miên thong thả lộ ra tươi cười.

Trẻ trâu không nghe lời thì phải làm sao? Đánh một trận là được.

Sau đó Vân Lộ Tinh bị tét mông. Quá trình này có hơi thẹn, cụ thể thế nào mọi người tự tưởng tượng đi, tác giả không viết =)))

Lúc Kỳ Phong Miên thấy quái vật lao tới Vân Lộ Tinh, anh chỉ bực cô không nghe lời, còn nghĩ tận lực chạy đến.

Kết quả không nghĩ tới cô gái nhỏ thường hay làm nũng, ngoan ngoãn này thế nhưng dám mặc kệ quái vật cuồng bạo mà chọc thêm mấy nhát.

Kỳ Phong Miên tức phát điên rồi.

Vân Lộ Tinh thể lực kém cỏi, vừa rồi còn chạy thi với quái vật lâu như vậy hoàn toàn có thể gọi là kỳ tích. Nếu cô chỉ cần sai lầm một giây bị quái vật bắt, Kỳ Phong Miên căn bản không dám tưởng tượng tới cảnh kế tiếp.

Anh liệu có thể cứu Vân Lộ Tinh từ tay quái vật đang cuồng loạn không? Cô có chết một lần nữa trước mặt anh không?

——[ nếu em chết, anh phải làm gì đây ]

——[ chuyện sống lại này thật sự có ý nghĩa sao? ]

Kỳ Phong Miên lâm vào hoài nghi đối với bản thân mình.

Anh bắt đầu hối hận quyết định của mình, hối hận khi đồng ý đưa Vân Lộ Tinh xuống núi tìm vật tư, cũng hối hận vì mềm lòng mà dừng lại việc tuẫn tình.

Vân Lộ Tinh cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân Kỳ Phong Miên tức giận. Cô như là học sinh không nghe lời, còn Kỳ Phong Miên là người cha già vất vả tần tảo vì cô mà buồn nẫu ruột.

Vân Lộ Tinh kéo tay áo Kỳ Phong Miên, nhỏ giọng xin lỗi: "Kỳ Phong Miên, xin lỗi mà." Vừa bị tét mông cũng không dám tức giận, ngoan ngoãn không chịu được.

Vân Lộ Tinh nghĩ nghĩ, mình xác thật không đúng lắm. Trước đó Kỳ Phong Miên đã cố ý để đứng ở nơi an toàn, cách làm của cô xác thực làm anh lo lắng, còn dễ dàng khiến hai người lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Kỳ Phong Miên nhìn chằm chằm cô, cực kỳ nghiêm túc mà nói: "Nếu em mà bị thứ rác rưởi này giết chết, thì tôi tình nguyện để em chết trên tay tôi."

Vân Lộ Tinh ngồi xổm trong góc, lặng lẽ xoa mông nhỏ, bảo đảm: "Lần sau em hứa sẽ nghe lời mà." Cô ngồi trên mặt đất, đầu đầy mồ hôi, tóc ướt nhẹp, lặng lẽ giương mắt nhìn anh, cả người vừa nhút nhát vừa đáng yêu.

Kỳ Phong Miên nhìn động tác nhỏ của cô, có chút hối hận mình vừa động thủ giáo huấn đồ trẻ trâu này.

Anh kéo Vân Lộ Tinh, biểu tình không rõ hỏi: "Đau không?"

Vân Lộ Tinh thấy anh buông lỏng, lập tức làm nũng nói: "Đau."

Ai ngờ Kỳ Phong Miên lạnh lùng cười nói: "Đau là được rồi."

Anh lạnh mặt nói: "Xứng đáng."

Vân Lộ Tinh uất ức.

Nhưng cô vẫn nhạy bén nhận ra Kỳ Phong Miên không còn tức giận. Trên phương diện quan sát cảm xúc của anh, cô đã được coi là chuyên gia.

Thế nên Vân Lộ Tinh bẽn lẽn nhặt lên con dao phay bị anh vứt trên đất, vui rạo rực ôm vào ngực.

Cô cũng là người từng giết quái vật nha.

Hôm nay Vân Lộ Tinh không còn là cá mặn nữa, cô đã tiến hoá thành dũng sĩ giết rồng... trùng!

Kỳ Phong Miên nhìn cô mừng thầm, vừa tức vừa buồn cười, nhưng lúc này anh không thể cười ra tiếng, bằng không lấy ký ức 7 giây của Vân Lộ Tinh, khẳng định quay đầu liền quên sạch.

Anh kéo Vân Lộ Tinh đứng dậy, cố ý lạnh mặt nói: "Vì hôm nay em không nghe lời nên tự lấy đồ ăn của mình đi."

Vân Lộ Tinh vội vàng gật đầu, lúc này cô không dám chọc Kỳ Phong Miên.

Cô sợ Kỳ Phong Miên hối hận, quay đầu liền chặt mấy cái cây đóng quan tài cho mình.

Cô một mình dạo quanh siêu thị, nơi này có vết chân lộn xộn, nhân viên siêu thị cũng không biết là biến thành quái vật hay bỏ trốn, sau khi giết chết trùng mẹ, trong siêu thị chỉ còn lại Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên.

Vân Lộ Tinh đẩy xe đẩy nhỏ, từ từ dọn sạch đồ ăn. Mà Kỳ Phong Miên đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm cô.

Hôm nay xảy ra 1 lần ngoài ý muốn đã là quá đủ rồi, thời gian còn lại anh phải đảm bảo Vân Lộ Tinh luôn trong tầm nhìn của mình.

Trước khi ra cửa Vân Lộ Tinh đã liệt kê danh sách, đầu tiên cô lấy hết gạo, bột mì và dầu ăn, đây là những thứ rất quan trọng, Vân Lộ Tinh ôm hai túi gạo nặng đến đỏ cả tay.

Một bàn tay kéo cô lại, Kỳ Phong Miên liếc đôi tay trắng nõn của cô, chớp mắt nói: "Để tôi, em đi lấy đồ khác đi."

Vân Lộ Tinh thân có tội, nhỏ giọng dò hỏi: "Trên xe đủ chỗ không? Em được lấy đồ ăn vặt chứ?"

Kỳ Phong Miên sờ sờ đầu cô, nói: "Được."

Anh sợ có quái vật xuất hiện, Vân Lộ Tinh lại cách xa, cho nên cố ý dặn dò: "Đừng cách quá xa nhé."

Vân Lộ Tinh đã gấp không chờ nổi đi chọn đồ ăn vặt, nghe vậy đáp lại hai tiếng liền muốn chạy đi.

Kỳ Phong Miên giữ cô lại.

Anh nhìn thẳng mắt Vân Lộ Tinh, thanh âm cường điệu: "Nhớ kỹ chưa?"

Vân Lộ Tinh chớp chớp mắt, gật gật đầu. Cô nhỏ giọng nói: "Anh đừng hung dữ như thế."

Cô nhỏ giọng vì bản thân biện giải: "Ngày thường em vẫn rất nghe lời mà, cũng chỉ có hôm nay mới phạm tí tẹo sai lầm mà thôi."

Kỳ Phong Miên cười như không cười: "Sao tôi lại không biết em ngày thường rất nghe lời nhỉ?"

Vân Lộ Tinh đột nhiên nắm lấy tay Kỳ Phong Miên, cô nhón chân, hôn lên hầu kết anh.

Môi cô rất mềm, lông mi Kỳ Phong Miên run rẩy, hầu kết chậm rãi dịch chuyển, giọng nói nghẹn lại.

Khi cô sát lại gần, Kỳ Phong Miên có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, hơi ngọt nhưng không ngấy, giống y bản thân cô.

Hơi thở ngọt ngào xâm chiếm lấy lãnh thổ của anh, đôi mắt Kỳ Phong Miên tối lại.

Vân Lộ Tinh mở mắt, đôi mắt xinh đẹp. Cô cong mắt, tươi cười ngượng ngùng lại trong sáng, thanh âm mềm mại: "Bây giờ em rất ngoan."

Kỳ Phong Miên hơi hơi cúi đầu, sợi tóc buông xuống che khuất đôi mắt cười. Nửa ngày sau anh mới nhẹ giọng: "Đúng là rất ngoan."

Anh khuất phục.

Ở trước mặt Vân Lộ Tinh, anh vĩnh viễn phục tùng vô điều kiện.

27/09/21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro