Chương 1: Mạt thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại một trận tuyết lớn từ trời rơi xuống, hắn đưa mắt nhìn lại, trắng xoá một mảnh.

Từ 5 năm trước, các loại thiên tai liên tiếp tới, địa cầu phảng phất như tiến vào thời kỳ tu dưỡng, thời tiết càng ngày càng lạnh, một năm so một năm mùa đông bắt đầu kéo dài.

Thiên Tai buông xuống đem nhân loại đánh đến trở tay không kịp, giãy giụa sinh tồn, giãy giụa chết đi.

Các loại thiên tai cùng nhau kéo đến, làm cho nhiều người không thể chịu đựng được, người sống ở thành thị đã sớm trụ không xong, chính phủ cùng quân đội đem những người may mắn sống sót dời vào nông thôn.

Trong thôn tất cả mọi người đạp trên tuyết đi về phía trước, mang đi đồ vật sở hữu của mình. Toàn bộ thôn trang hoang vắng một mảnh.
Trừ bỏ Dịch Nhạc, hắn vẫn như cũ chờ ở một căn phòng bằng đất ở phía đông thôn. Hắn không thể rời đi, người hắn yêu nhất chôn ở căn phòng kế bên.

Dịch Nhạc cùng Thường Phong là thanh mai trúc mã, sau khi mạt thế đến cùng nhau đi qua rất nhiều địa phương, sinh hoạt gian nan. Một tháng trước, Thường Phong vì muốn hai người có thể sống tốt qua mùa đông, mạo hiểm tiến vào núi lớn, hắn muốn săn chút con mồi và kiếm thêm củi lửa.

Nghe nói, bọn họ thu hoạch rất phong phú, sau đó bị một đám trẻ con lừa, một đội chín người chỉ còn sống hai người.

Dịch Nhạc ngồi trên khúc gổ bẩn thỉu,nhấm nuốt một chén khoai lang hấp. Nhưng hắn ăn rất chậm, mặt không có bất cứ biểu biểu tình gì.

Ăn xong, hắn đem chén đi rửa, đi vào trong phòng, thay một bộ quần áo sạch sẽ, khoác lên người một chiếc áo lông thỏ vừa ấm áp vừa đẹp, là Thường Phong cố ý vào núi săn vài con thỏ để làm cho hắn.

Dịch Nhạc mặc chỉnh tề, đi từng bước , thậm chí hắn còn trang điểm nhẹ, trên mặt nở một nụ cười cực nhạt.

Bởi vì không có mái che nên căn phòng chôn người hắn yêu bị bao phủ bởi tuyết trắng xóa, ở giữa căn phòng là một khối đất nhô lên, bao quanh là những tảng đá. Dịch Nhạc đi vào cực nhanh, hắn đến gần những cục đá, cầm xẻng gạt đi lớp tuyết còn đọng trên khối đất, đụng tới bùn đất, sau đó lại đụng trúng một kiện chăn bông.

Hắn dừng lại, lẳng lặng, chậm rãi nằm xuống.
Hô hấp đều đặn, tâm tình bình tĩnh, lúc vừa thấy thi thể Thường Phong ,hắn đã sớm muốn cùng anh xuống địa ngục.
Nơi này chôn người hắn yêu, Thường Phong.
Tuyết vẫn đang rơi, chậm rãi,chậm rãi, phủ đầy lên thân thể hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro