Chương 2: Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết rơi lên người hắn cực lạnh.

Nhưng hiện tại Dịch Nhạc lại cảm thấy cả người ấm dào dạt, thoải mái đến mức hắn tưởng chừng mình sẽ bò dậy. Sau đó, hắn liền tỉnh.

Lọt vào trong tầm mắt không phải là một màu trắng xóa quen thuộc.

Dưới thân là chiếc giường mềm mại, cơ thể được đắp bởi chiếc chăn bông ấm áp. Trên tường dán tường giấy sạch sẽ , tủ quần áo bằng gỗ thô, bên cửa sổ thậm chí còn có một chiếc ghế sô pha. Những thứ nơi này đều xuất hiện trong giấc mộng của hắn vô số lần, đồ vật là hắn cùng Thường Phong cùng nhau chọn lựa, cùng nhau trang trí, cùng nhau ầm ĩ.

Đây là nhà của hắn và Thường Phong.

Nếu đây là một giấc mộng, vậy chắc chắn là một giấc mộng đẹp. Hắn có thể ở trong mộng kết thúc sinh mệnh, đã đủ cho hắn cảm kích ông trời đến kiếp sau.
Nếu Thường Phong cũng ở đây thì tốt rồi.

Dịch Nhạc choáng váng nhắm mắt lại lần nữa.

"Nhạc nhạc, đồ lười, mau rửa mặt rồi xuống ăn cơm sáng." Một nam nhân cao lớn anh tuấn đẩy cửa đi vào, khuôn mặt vô cùng quen thuộc, làm cho hắn luôn tưởng niệm.
Dịch Nhạc ngây ngốc ngồi dậy, nhìn người yêu của chính mình đang kéo tủ quần áo ra, giúp hắn tìm quần áo, lại đi tới cúi xuống hôn một cái trên môi hắn.
Một nụ hôn ấm áp.

"Có phải hay không còn chưa tỉnh ngủ?" Thường Phong nhìn bộ dạng còn mông lung của người yêu , lo lắng dùng tay thử áp lên trán hắn, "Xuống ăn cơm rồi ngủ tiếp".

"Thường Phong."Dịch Nhạc bỗng nhiên ôm chằm lấy Thường Phong ,khóc lớn lên. Không dám tin tường những chuyện vừa mới xảy trước mắt. Vĩnh viễn ôm lấy hắn, không bao giờ tách ra.

Thường Phong bị dọa hoảng, vội duỗi tay ôm chặt Dịch Nhạc, trong lòng cẩn thận suy tư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, "Nhạc nhạc, bảo bối, đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết được không ? Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em."

"Gạt người." Nghe được Thường Phong nói, Dịch Nhạc khóc càng thêm thương tâm.
Hắn không thể không nhớ tới khoảng khắc, Thường Phong chết đi, lưu lại một mình hắn. Anh không có tuân thủ lời hứa, vào thời điểm hắn thống khổ nhất anh không hề xuất hiện bên cạnh mà bồi hắn.

"Không gạt người, anh chỗ nào cũng không đi, liền vĩnh viễn ở bên cạnh em. Bảo bối, có phải hay không gặp ác mộng?". Thường Phong nhẹ nhàng giúp Dịch Nhạc lau khô nước mắt. Nhẹ nhàng, thấp giọng an ủi.

"Thường Phong, anh vứt bỏ em lại một mình". Dịch Nhạc nhớ đến những ký ức thống khổ.

"Không quan hệ,cho dù anh có ở đâu, em nhất định sẽ tìm được anh."

Thường Phong còn cho rằng, Nhạc Nhạc còn chưa tỉnh táo lại sau khi gặp ác mộng, liền cảm thấy buồn cười, đúng là tính trẻ con: "Anh vứt bỏ em một mình rồi đi đâu? Chả vì bảo bối mà anh phải xuống bếp nấu cơm sáng nha?"

"Anh đã chết. Em đem anh chôn trong lúc tuyết đang rơi, sau đó đem chính mình cũng vùi vào trong tuyết để đi gặp anh. Còn mặc chiếc áo lông thỏ mà anh tặng ." Dịch Nhạc lẩm bẩm.

"Bảo bối, đừng làm anh sợ." Thường Phong mơ hồ ý thức được có chút gì đó không thích hợp, "anh nói rồi, sẽ chết cùng với em, sẽ không lưu lại em một mình".

Thường Phong ôn nhu an ủi nhưng không có bất cứ tác dụng gì. Dịch Nhạc vẫn như cũ chìm vào ký ức bi thương. Hắn không nói gì, khóc thút thít, yên lặng một chút rồi bắt đầu khóc nức nở.

Hắn không thể đánh vỡ giấc mộng đẹp đẽ này.

Dịch Nhạc duy trì trạng thái không nói lời nào trông cả ngày, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Thường Phong, bất cứ anh đi nơi nào hắn cũng đều đi theo. Bộ dạng của Thường Phong giống như bộ dạng khi mạt thế chưa đến , vô luận Thường Phong nói cái gì, hắn đều chỉ lắng nghe.

Thường Phong thực lo lắng cho Nhạc nhạc, cả ngày đều ở nhà, tận lực để Dịch Nhạc trong phạm vi mà mắt anh có thể nhìn thấy. Anh cảm thấy có gì đó không thích hợp, dùng di động tra mạng tìm tò xem trạng thái của Dịch Nhạc có liên quan tới căn bệnh nào không . Chờ một ngày, DịchNhạc còn không hồi phục,liền dẫn em ấy đến bệnh viện kiểm tra.

Nhưng anh lại cảm thấy Dịch Nhạc sẽ nhanh tốt lên, một ngày trước , bọn họ còn cùng nhau đi ra ngoài xem phim, cùng đám bạn thân tụ họp.Nhưng chỉ qua một buổi tối, Dịch Nhạc liền biến thành như bây giờ.

Thậm chí, Trong đầu anh còn nghĩ sẽ đến chùa thắp nhang cầu Phật

Một ngày qua đi, buổi tối đến, Thường Phong vẫn như cũ không có biến mất. Dịch Nhạc mặt không biểu tình, nhưng trong lòng thực vui vẻ, người yêu của hắn vẫn còn trong tầm mắt hắn. Từ lúc bữa sáng bắt đầu, Dịch Nhạc uống hết một ly sữa bò thơm ngọt, ăn hết tô cháo kê thơm ngào ngạt kèm đồ chua; khi Thường Phong đi rửa chén, Dịch Nhạc chạy theo không cẩn thận đụng phải vách tường, rất đau; giữa trưa hắn ăn món mình thích nhất :pizza, là một anh chàng rất đẹp trai đến đưa hàng; bọn họ ngồi ở ban công ăn, nhìn từ ban công ra bên ngoài, thảm thực vật xinh đẹp trải dài; buổi chiều, bọn họ xem TV, trong TV là một vở hài kịch vô cùng hay.

Tới buổi tối, Dịch Nhạc bắt đầu chậm rãi khôi phục, mỗi sự việc trải qua đều thực chân thật, thậm chí trong TV phát tin về phim truyền hình mà hắn đã từng xem qua. Phim truyền hình thật nhiều diễn viên quen thuộc, duy nhất không giống chính là cốt truyện.

Vì thế, Dịch Nhạc bắt đầu điên cuồng tự hỏi, rốt cuộc cái nào mới là hiện thực. Hay giống như trong tiểu thuyết, hắn trải qua thời kì mạt thế, đã chết, lại trọng sinh trở về thời kì trước mạt thế .

"Thường Phong." Người Dịch Nhạc tin tưởng nhất chính là người yêu của mình, so với bản thân mình còn tin tưởng hơn. "Em muốn cùng anh nói một chút chuyện."

Thường Phong thực vui sướng, vội chạy tới, ôm lấy Dịch Nhạc.

"Những gì buổi sáng em nói, anh còn nhớ rõ không?" Dịch Nhạc bắt đầu sửa sang lại ký ức của mình, thậm chí từ trên bàn trà lấy ra giấy bút, bắt đầu viết.

"Đương nhiên nhớ rõ."

Dịch Nhạc bắt đầu một bên nói chuyện, một bên viết: "Hôm nay là ngày 11 tháng 3, đến 15, T tỉnh phát sinh sóng to, biển gầm dữ dội. Đến ngày thứ 2 của tháng tư, toàn bộ Châu Âu phát sinh động đất; ngày 10 , đầu thành phát sinh mưa to, liền tục nửa tháng, dẫn đến đại hồng thuỷ ...... Rồi tới tháng 12 , độ ấm toàn thế giới bắt đầu giảm xuống, đại bộ phận đều bắt đầu có tuyết rơi, toàn cầu đều phát sinh bệnh cảm, vô số người không kịp cứu trị liền qua đời.

Hoa quốc vào tối tất niên đầu năm, trên bầu trời đen kịt rơi xuống từng bông tuyết . Liên tục bảy ngày. Cho đến ngày thứ 8, mặt trời lẫn mặt trăng đều không xuất hiện. Ngày thứ 9, hừng đông, Động Thực Vật biến dị."

Thường Phong vẫn luôn an tĩnh ngồi nghe, anh quá hiểu biết về Nhạc nhạc, nhạc nhạc sẽ không nói dối. Anh bắt đầu tự hỏi chính mình rằng bảo bối giống như xuất hiện siêu năng lực. Tuy rằng lời nói thực dọa người.

"Nhạc nhạc, những điều này đều tận mắt em nhìn thấy?" Thường Phong khẩn trương hỏi: "Trừ bỏ anh, đừng nói cho những người khác."

Nhìn thấy người yêu lo lắng, Dịch Nhạc đột nhiên thả lỏng tâm tình, chỉ cần anh ấy ở đây, mọi thứ đều không quan trọng.

"Em tự mình trải qua, chúng ta cùng nhau vượt qua mạt thế 5 năm. Sau đó, Anh đã chết." Dịch Nhạc nhẹ nhàng nói : "Cuối cùng, em cũng đã chết."

"Thực xin lỗi. Thực xin lỗi......" Thường Phong nghĩ đến buổi sáng Dịch Nhạc nói những lời đó với mình, hiểu ra, lúc ấy anh nhất định chết ngoài ý muốn, để lại bảo bối của anh ở lại một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro