Chương 3: Trước khi mạt thế đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời tháng 3 vẫn thực thoải mái, ánh mặt trời sáng trong, xuân phong ấm áp, mùi hoa thoang thoảng.

Được người yêu bồi bên người trấn an, Dịch Nhạc đã vượt qua sự hoảng loạn do kiếp trước mang lại. Hắn vẫn như cũ không phân biệt đâu là hiện tại đâu là giấc mộng.

Bất luận những gì xảy ra trong mạt thế trước kia, thì gia đình ấm áp đối với hắn vẫn là quan trọng nhất.

Hắn cùng Thường Phong đều đang chờ đợi, chờ đến ngày 15, nếu như T tỉnh nỗi lên sóng lớn bất thường. Như vậy, mạt thế thực sự đến như trong trí nhớ của Dịch Nhạc, lặng yên tới.

Dịch Nhạc lười nhác dán chặt thân mình vào chiếc ghế sô pha ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ôn nhu chiếu vào khuôn mặt hắn.

Trong tay hắn cầm một cuốn sổ nhỏ cùng một cây bút, hắn tận lực đem toàn bộ kí ức trước kia ghi chép lại. Có thể sau này sẽ dựa vào chúng mà sinh tồn tốt trong mạt thế.

"Nhạc nhạc." Thường Phong vẫn vô điều kiện mà tin tường người yêu của mình, anh đem toàn bộ tài sản phân loại rõ ràng, làm tốt các công tác chuẩn bị, để bảo đảm bọn họ có thể sống thật hảo hảo ở trong mạt thế. "Nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại tiếp tục viết."

Đưa cho Dịch Nhạc một ly nước ép trái cây, Thường Phong dựa gần hắn chậm rãi ngồi xuống, cẩn thận đọc cuốn sổ nhỏ.

Một ly nước ép trái cây thơm mát, làm Dịch Nhạc thoải mái đến mi mắt híp lại.

Có thể cùng người mình yêu trải qua những giây phút cuối cùng trước khi mạt thế đến, Dịch Nhạc hoàn toàn thả lỏng lại.

Khi biết còn nữa năm thì mạt thế sẽ đến, Thường Phong đã bắt đầu nghỉ ở nhà, từ trên mạng chậm rãi tích trữ nhu yếu phẩm.

"Nhạc nhạc, bảo bối của ta, bình bình an an, vui vui vẻ vẻ, khỏe mạnh." Thường Phong một bên thành kính nói, một bên từ trong túi lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, bên trong có một khối ngọc Phật.

Đem ngọc Phật đeo lên trên cổ Dịch Nhạc, Thường Phong nhẹ nhàng lưu lại một nụ hôn trên trán hắn.

Chư thiên thần Phật, thỉnh phù hộ cho bảo bối của ta.

Dịch Nhạc ngoan ngoãn mang ngọc Phật vào, trong lòng cực kì vui vẻ. Ở trong qúa khứ, hắn cũng có một khối ngọc Phật, thẳng đến khi hắn tử vong, trước nay đều không nỡ gỡ xuống.

Khi đó, mạt thế bắt đầu chẳng được bao lâu, bọn họ ở cùng một đám người chiến đấu với một đàn động vật biến dị, hắn bị trọng thương. Thường Phong liền mang ngọc Phật đeo cho hắn, cầu bình an, lúc ấy anh cũng nói giống như bây giờ.

Mặc kệ có như thế nào, Thường Phong ở đời trước hay hiện tại đều không thay đổi.

"Làm sao vậy? Không thích?" Nhìn người yêu của mình lại bắt đầu phát ngốc, Thường Phong liền có chút thấp thỏm.

Dịch Nhạc lắc lắc đầu, dùng tay khẩn cấp che lại ngọc Phật: "Em thực thích, phi thường thích."

Sợ Thường Phong không tin, Dịch Nhạc dịch qua ôm chặt lấy hắn.

Tiếp theo trong nháy mắt, hai người bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

Dịch Nhạc cùng Thường Phong chỉ cảm thấy hoa mắt một chút, thì đã phát hiện bọn họ đang đứng giữa một mảnh vườn tràn gập hương hoa.

Sau đó, lại cảm thấy đầu đau sắp ngất, thì bọn họ đã xuất hiện trở lại căn phòng trong chung cư.

Hai người từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự vui sướng khó có thể đè nén.

Nguyên lai khối ngọc Phật này chính là nguyên nhân giúp Dịch Nhạc trọng sinh trở về, nguyên bản của nó là một khối linh vật, bởi vì thiếu thốn linh khí nên rơi vào ngủ say .

Chờ đến khi nhiệt độ thời tiết đột nhiên giảm lên, thân thể Dịch Nhạc lại là thiên linh căn thuộc hệ mộc phi thường hiếm, thân thể có thể tự lọc tạp chất trong linh khí.

Ngọc Phật vẫn luôn ngốc ngốc bên người Dịch Nhạc, một chút một chút mà bắt đầu khôi phục.

Nhưng mà, còn chưa hồi phục hoàn toàn thì Dịch Nhạc liền chết.
Ngọc Phật vì cứu Dịch Nhạc, rút ra toàn bộ linh khí có được.
Kết quả, không biết vì sao, phạm vi xung quanh Dịch Nhạc hình thành một trận pháp quay lại quá khứ, linh khí điên cuồng tiến vào trong cơ thể Dịch Nhạc, lại bị ngọc Phật hấp thu.

Vì lượng linh khí tiến vào quá mức khủng bố, khiến cho ngọc Phật đang ở trận pháp cũng không thể khống chế nổi.

Cuối cùng, dứt khoát dung linh khí dư thừa, làm vật dẫn để thời gian lùi về quá khứ. Đem Dịch Nhạc mang theo trở về.

Ngọc Phật dùng đại bộ phận linh khí còn lại để khôi phục lại không gian, lại một lần tiến vào ngủ say. Cơ duyên xảo hợp, bị Thường Phong mang trở về, tiếp tục ở bên Dịch Nhạc , nó liền tự động nhận chủ.

Cuối cùng cũng biết rõ ràng lai lịch không gian, Dịch Nhạc thực sự đã quay trở về.

Hai người ngồi đối diện nhau, không nói gì, Thường Phong chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, mà từ khi Dịch Nhạc tự mình nói ra, hắn đã biết đây là hiện thực.

"Nhạc nhạc, anh nhất định không bỏ em lại một mình." Thường Phong nhìn thẳng vào đôi mắt của Dịch Nhạc, trịnh trọng hứa hẹn.

Anh biết sau khi mình chết, Nhạc Nhạc tự sát, liền quyết định, từ bây giờ, hai người sẽ vĩnh viễn không chia lìa. "Nếu tồn tại, cùng nhau; nếu chết đi, cũng cùng nhau."

Dịch Nhạc bắt đầu rơi lệ, hắn không muốn một lần nữa trãi qua nỗi cô đơn thống khổ nhất.

"Chúng ta lần này sẽ không chết. Chúng ta có không gian."

Hai người đều nín khóc mà cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro