Chương 9: Kế hoạch lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới thời điểm gần giữa trưa thì Thường Phong trở về, ở trong nhà ba đại nam nhân đang thảo luận với khí thế ngất trời về những kế hoạch mới lập ra.

"Anh về rồi." Dịch Nhạc cao hứng đi tới, treo cả người lên Thường Phong.

Từ khi Dịch Nhạc khôi phục tâm tình sau trọng sinh, hắn thích nhất chính là dính ở trên người Thường Phong, chỉ có như vậy mới đem cho hắn cảm giác an toàn.

Thường Phong duỗi tay ôm hắn: "Nhà ở ngoại thành mà ba mẹ em để lại đã bán đi rồi, bán một trăm vạn."

"Ân. Anh mua gà quay sao? Em đặc biệt đặc biệt muốn ăn." Dịch Nhạc đối với việc bán đi căn nhà ba mẹ để lại thì cũng không có bất kì cảm giácgì.

Ngược lại bây giờ cảm thấy khá tốt, bọn hắn cần có tiền, hơn nữa đang chuẩn bị tại địa phương trước kia ba mẹ từng ở xây một căn nhà hoàn hảo hơn.

Thường Phong cúi đầu sủng nịch cười cười, mang theo hắn hướng vào trong mà đi, đem cái túi trong tay để vào phòng bếp.

"Đi dọn chén a."

Hạ Vân cùng Hạ Tiểu Khê giờ khắc này đặc biệt im lặng, từ khi Thường Phong trở về, bọn họ giống như đột nhiên biến thành người vô hình. Bất quá vẫn chính mình đứng dậy, ngồi vào bên cạnh bàn chuẩn bị ăn cơm.

Gà quay với hương thơm ngào ngạt được bày ra dĩa, cắt lát mấy miếng thịt kho tàu, thả ớt cay vào trong chảo đang xào khoai tây bào sợi, còn có cá sốt chua ngọt, cuối cùng là một nồi canh xương hầm bắp.

Sau khi ăn cơm trưa ăn xong bốn người liền lên trên ban công ngồi hóng gió.

"Kỳ thật bây giờ ta một chút cũng không muốn tin tưởng a." Hạ Vân nói :"Quá vớ vẩn. Buổi sáng khi nghe được sự kiện về sóng thần thật sự xảy ra, ta thật sự kinh hoảng, bao nhiêu năm rồi ta chưa có lại cảm giác sợ như lúc ấy."

Thường Phong có chút trầm mặc: "Có thể biết trước được những thông tin này đã là tốt lắm rồi."

"Đúng vậy. Chúng ta phải cảm kích Nhạc Nhạc." Hạ Tiểu Khê nói: "Chúng ta quả thực rất may mắn."

Sau giờ ngọ, mặt trời vẫn đang thiêu đốt, sau khi lấy ra một ít nước ép cùng bia lạnh ra giải khát , Dịch Nhạc đã cọ cọ vào người Thường Phong mơ màng sắp ngủ.

"Tối hôm qua ta đã suy nghĩ cẩn thận, vô luận có như thế nào thì bốn người chúng ta phải chuẩn bị lại mọi thứ thật chu đáo. Trong mạt thế, tốt nhất là nên hạn chế giao tiếp những người khác, với sự chuẩn bị bây giờ chắc chắn sau này sinh hoạt của chúng ta sẽ rất tốt, như vậy liền càng hấp dẫn đến nhiều sự chú ý." Thường Phong nói.

Hạ Vân gật đầu: "Xác thật phải làm như thế, tất cả mọi người đều sống gian khổ mà khi ấy nếu chúng ta sống quá tốt, sẽ khiến cho nhiều người nổi lên ý xấu. Chúng ta chung quy chỉ có bốn người."

"Dù gì thì cũng chẳng còn biện pháp nào nữa a." Hạ Tiểu Khê nói.

"Ta có một ý tưởng, không bằng chúng ta nghĩ cách đem tin tức về mạt thế tiết lộ cho quốc gia. Chúng ta còn có thời gian, chỉ cần bọn họ tin. Như vậy nhân loại sẽ có thời gian hơn nửa năm chuẩn bị." Thường Phong nghiêm túc nói, "Với lực lượng của một quốc gia, so với chúng ta thì họ có thể làm được rất nhiều rất nhiều chuyện."

Anh vừa nói xong, mọi người liền rơi vào trầm mặc.

Dịch Nhạc có chút khẩn trương, đương nhiên hắn tuyệt đối tin tưởng Thường Phong. Chỉ là trước nay không nghĩ tới sự tình còn có thể từ phương diện này mà suy xét.

"Nếu quốc gia thật sự tin và tiến hành chuẩn bị, xác thật đến lúc đó hoàn cảnh sẽ tốt hơn rất nhiều, hơn nữa vì biết trước nên nhân loại sẽ không rối loạn, mất trật tự. Còn gì tốt hơn." Hạ Vân nói.

Hạ Tiểu Khê cũng nói "Đúng thế, nếu đạo đức cùng pháp luật vẫn tồn tại như cũ, như vậy tất cả mọi người đều sẽ dễ sống hơn. Ít nhất về mặt an toàn vẫn được đảm bảo."

Nếu một quốc gia dồn toàn bộ lực lượng để chuẩn bị cho tai họa lần này, giai đoạn trước hoảng loạn chắn chắn sẽ được khống chế, hậu quả của biến đổi thời tiết cũng sẽ có người nghiên cứu và tìm ra biện pháp khắc phục. Rất nhiều chuyện đều sẽ có đối sách mà không cần dựa cá nhân tự đứng ra suy nghĩ.

Mà Hạ Tiểu Khê vừa đúng lúc chọt trúng trọng tâm vấn đề.

"Hiện tại khó khăn của chúng ta chính là vừa tiết lộ tin tức vừa khiến chúng takhông bị bại lộ." Dịch Nhạc nói.

"Tiểu Khê, ngươi có biện pháp không?" Thường Phong quay đầu lại hỏi.

Hạ Tiểu Khê là một cao thủ máy tính, so với các hacker nổi tiếng nhất nhì thì không tính là lợi hại, nhưng cũng thuộc về hạng khủng.

Hạ Tiểu Khê trầm mặc tự hỏi thật lâu: "Kì thực chuyện này cũng không khó, căn bản cũng không yêu cầu cần kỹ thuật máy tính phải tốt. Dùng phương thức gửi bưu kiện, thiết kế đúng giờ gửi đi. Không cần dùng đến máy tính chúng ta, bị tra đến cũng không có gì."

"Nói rất đúng, chỉ cần chúng ta che dấu thật tốt thì căn bản không có vấn đề gì, về điểm này là sở trường của ta." Hạ Vân nói, hắn nguyên bản lúc trước ở trong bộ đội nên cũng am hiểu một chút này nọ.

Bốn người liền cứ như thế ngồi thảo luận kế hoạch truyền tin tức, cuối cùng quyết định tổng cộng gửi ba bưu kiện khác nhau.

Bưu kiện đầu tiên chỉ gửi về sự kiện động đất ở châu Âu.

Chờ sau khi động đất xảy ra thì liền gửi bưu kiện thứ hai, bưu kiện này nói về những tai nạn sẽ xảy ra trong 3 tháng sau.

Qua hai tháng liền tiếp tục gửi bưu kiện thự 3, đem toàn bộ tin tức về nhữn thảm họa còn lại cùng với thời kì tận thế.

.

Sau khi tiễn Hạ Vân cùng Hạ Tiểu Khê ra về, hai người liền tiến vào không gian.

Trong không gian mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, không khí tươi mát tự nhiên. Vốn đang mang tâm tình trầm trọng nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều.

Đem không gian hảo hảo sửa sang lại một chút, nên tưới nước thì tưới nước, nên rửa sạch thì rửa sạch.

Thường Phong cầm tay Dịch Nhạc chầm chậm tản bộ.

"Có lẽ ông trời giúp em trọng sinh là có đạo lý." Dịch Nhạc mở miệng nói: "Hai ngày nay em luôn tìm tòi sửa sang lại ký ức kiếp trước, trí nhớ đặc biệt bỗng tốt lên, chỉ cần là sự kiện của các loại thảm thọa xảy ra thì em đều không thể quên được."

"Bất luận vì cái gì, chúng ta đều phải cảm tạ ông trời." Thường Phong quay người lại đối diện hắn, thấp giọng nói, đôi tay vòng qua eo Dịch Nhạc, ôm chặt, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro