✨Thế giới 1✨ Chương 2. Xuyên qua (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thế giới 1: Chính Muội & Đại Thúc] Chương 2. Xuyên qua (H)

Ảnh đẹp quá hiuhiu (๑◕︵◕๑)

✨✨✨
.


.
.
.
.

Trong phòng nam nhân hô hấp nặng nề, kèm theo tiếng nữ nhân kháng nghị, nam nhân cảm thấy rất nhao nhao, trực tiếp lấy miệng mình lắp đầy môi cô gái, đem tất cả sự kháng nghị sinh toàn bộ đều nuốt vào trong bụng, "Ô ô ô. . ."

Ban tay to nhào nặn đôi vú đầy đặn, kỳ vọng kích thích tình dục của nữ nhân, nam nhân nâng lên nửa người dưới nhanh chóng cởi quần xuống, lộ ra thịt điểu đáng sợ dữ tợn, trước cửa hoa huyệt ướt át cửa cọ xát mấy lần, cảm giác được nguy hiểm tới gần, tia lý trí cuối cùng còn sót lại cô ngẩng đầu, "Không! Không muốn!"

"Ngoan. . . Phương Ngân. . . Để tôi yêu em. . ." Nói xong hắn cúi đầu ngậm lấy nhị hoa cao ngất đứng thẳng, hạ thân hắn cứng rắn, thịt điểu như kiếm bàn cắm vào khe thịt ướt át run rẩy của cô, quả thực hoa kính chặt hẹp làm cho hắn xâm nhập khó khăn, côn thịt đột phá tới biểu tượng thuần khiết của người phụ nữ - một chân màng mỏng, nam nhân tiêu hồn gầm nhẹ, "Hừ hừ hah. . . Thật chặt. . ." Bàn tay to lớn xoa nắn chỗ giao hợp ở cách hoa, giảm bớt đau đớn lần đầu làm tình.

"A ~~ đau quá. . . Không muốn. . . Ra ngoài. . ." Nữ nhân đau đến đến nổi nước mắt tuôn trào như giông bão, thân thể như bị chém thành hai khúc, toàn thân cứng ngắc, nam nhân cũng không dám động, đại điểu cắm sâu trong hoa huyệt, thì thào nói nhỏ trấn an cô, khẽ hôn hai đồi núi mẫn cảm, đau đớn trực tiếp đi qua, cảm giác thân thể cô buông lỏng, hắn mới bắt đầu luân động, ra sức cày cấy trên người cô, hoa huyệt bị hắn nhào nặn càng phóng thích ra nhiều dâm thủy, nhanh chóng trừu sáp làm phát ra âm thanh sắc tình khi giao hoan, Bạch! Bạch! Bạch!

"Ưm Ưm Ưm. . ." Cảm giác xa lạ tê dại kia lần nữa lại chiến thắng lý trí, đi theo động tác nam nhân trừu sáp cùng một chỗ làm cô phiêu nhiên đạt tới cao trào.

Nam nhân sử dụng rất nhiều tư thế nghiền ép cô, làm cô cao trào quá nhiều lần, như quất roi vào linh hồn của nàng, "Ngân. . . Hừ Hừ. . . Cực phẩm tiểu huyệt. . . Không ngừng hút thịt điểu của tôi. . . Còn nói mình không muốn. . . Tiểu huyệt của em lại rất thành thật, cắn chặt tôi không thả. . ."

"Không. . ." Lý trí sắp bị phá vỡ, hai mắt mất hồn bất lực rên rỉ, thân thể cô cong lên dán lên lồng ngực cực nóng của nam nhân, hi vọng đạt được càng nhiều, côn thịt tiến vào càng sâu, xung kích khoái cảm lần nữa phá hủy sự tự tôn của cô.

Hàn Phương Ngân lay động đầu ý đồ muốn thanh tỉnh một chút, "Đừng kháng cự, cảm giác tiêu hồn như này. . . Về sau em sẽ yêu cảm giác như vậy. . . Ngân. . . Để chúng ta cùng một chỗ tự do bay lượn đi. . ." Thì thào nói nhỏ giống vuốt ve, giọng nói của hắn tràn ngập ấm áp trấn an lòng của cô.

Phương Ngân kinh ngạc phát hiện, hạ thể thô to của nam nhân lại lần lượt xâm nhập chiếm hữu, xa lạ yêu triều tràn ngập cô, "Không. . ."

Chuyện nam nữ giao hoan là bất biến vĩnh cửu, hắn lại lần lượt quất roi vào linh hồn của cô, biến hóa các loại góc độ làm huyệt, cô xấu hổ rên rỉ, từ miệng của mình nói ra, "A a a. . . Muốn lên trời. . .".

Cuối cùng cô mệt đến nổi hôn mê ở trong ngực nam nhân.

Lúc cô tỉnh lại, người đã nằm ở trên giường, sắc trời cũng tối xuống, nam nhân đã không thấy tăm hơi, tựa như đây là giấc mơ, nếu cô không phải một thân xanh đỏ in dấu hôn, tiểu huyệt còn bị thao làm cho nóng bỏng, không ngừng tuôn chảy còn sót lại tinh dịch, cô thực sẽ tưởng lầm đây là giấc mộng xuân.

Ba ngày sau, lúc cô đi chỉnh lại di vật của ba, phát hiện ra quyển nhật ký, mới đem mọi chuyện đều xâu chuỗi lại, cả người cô rơi vào thống khổ như rơi trong vực thẩm sâu hút.

Hàn Phương Ngân mất hết can đảm, mờ mịt không rõ mục tiêu đi tới, không thấu hiểu, đi vào một cửa hàng đồ cổ, đáng tiếc trong tiệm lại không có một ai, cô là người khách duy nhất trong tiệm, bên cạnh cô là cái bàn lớn viết nhiều chữ, có thể đi vào bản điếm liền là người có duyên, mình thích cầm gì, liền tùy ý cho tiền thưởng thì thôi đi, nhưng lấy vật đổi vật cũng được, Hàn Phương Ngân lần đầu tiên nhìn thấy liền thích tay cầm kính khắc hoa tử đàn này, nhưng ông chủ này thật sự là kỳ quái, làm như vậy khách có ý không bồi thường mới là lạ. ( Edit: Đoạn này tui kh bít edit sao, rất khó hiểu luôn T.T )

"Đây là cửa hàng không người à?" Cửa hàng đặc biệt tốt, bên trong có đồ vật, rực rỡ muôn màu, mắt cô còn không kịp nhìn.

Đôi mắt cô sáng lên, hào quang lấp lánh dị thường, nhìn trúng một vật xinh xắn loại xách tay cổ kính, đơn chuôi , một tay liền nắm chặt, có thể trông thấy toàn bộ mặt, xung quanh khảm đầy bảo thạch phi thường đặc biệt đẹp, nhìn thấy liền biết là đồ vật của kẻ có tiền thiên kim tiểu thư mới có, là gương đồng, hiện ra hình ảnh mông lung đẹp, cô yêu thích không buông tay, luyến tiếc buông ra, thế nhưng cô không đủ tiền có được nó, mua được nó.

Hàn Phương Ngân thở dài, không tự chủ được móc ra tất cả tiền trên thân, chỉ có hơn một ngàn, biết số tiền này căn bản không mua được loại tấm gương cao cấp trang nhã.

Phương Ngân thế mà không tự chủ được, tự lẩm bẩm, "Không đủ, lần sau có tiền lại đến tiếp tế ngươi."

Sau đó cô chừa chút tiền xe cho mình, sau đó toàn bộ đều đặt ở trên quầy hộp, đem hoa kính khắc tử đàn trả lại trong túi đeo lưng đựng nó, Hàn Phương Ngân quay người rời đi.

Trở lại trong nhà không có một ai, bên giường có mỹ lệ áo cưới, còn trên bàn có trang sức bảo thạch quý giá quý giá, lòng của cô như chìm xuống.

Duy nhất có thể làm cho tâm tình cô tốt một chút là, tới tay gương đồng.

Lúc này, trên gương đồng xuất hiện biến hóa, xuất hiện một nữ tử hóa trang cổ trang, cùng cô giống nhau như đúc, cô xoa nhẹ con mắt, "Tại sao có thể như vậy. . . A ~~" Không khí xung quanh toàn bộ cũng bị thay đổi, cô trời đất quay cuồng, Phương Ngân trong nháy mắt biến mất tại cái không gian này, hồn phách của cô xuyên thấu qua tấm gương bị hút vào một không gian khác bên trong, xuyên qua đến thế giới viễn cổ, mấy ngàn năm trước.
.
.
.
.
.

✨✨✨✨✨✨✨✨✨
Edit: Qua không gian khác thì HPN sẽ kh tự xưng mình là "cô" nữa mà là "nàng" nhe ;33

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro