✨Thế giới 1✨ Chương 3. Càn Khôn Đại Na Di

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thế giới 1: Chính muội & Đại Thúc]
Chương 3. Càn Khôn Đại Na Di.

Edit + Beta: rich_3009

Ảnh mang tính chất để cho đẹp hoho (◕ᴗ◕✿)

✨✨✨
.


.
.
.
.

Trời đất quay cuồng, Càn Khôn Đại Na Di, trời xuất hiện một vết nứt, nguyệt hắc phong cao, hồn phách của Hàn Phương Ngân tiến vào thân thể thoi thóp của Hàn Nguyệt Ngâm.

Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu xạ vào phòng, trong phòng hiện ra thân ảnh thiếu nữ tuyệt sắc đang hôn mê, hư nhược rên rỉ, "Nguyệt Ngâm tiểu sư muội. . . Cầu muội nhất định phải sống sót." Hai người ngồi xếp bằng, nửa người trên lộ ra trọn vẹn, dưới ánh trăng ngọc thể mỹ lệ gợi cảm hiện lên như kiệt tác của thượng đế, Đại sư huynh nhắm mắt lại, xóa đi tâm hồn gợn sống, không dám khởi sắc tâm, lần này tới là đến giúp sư muội chữa thương, giờ phút này tuyệt đối không thể chiếm tiện nghi của sư muội.

Sau lưng thiếu nữ là một nam tử tuấn lãng, song chưởng phát hùng hậu chân khí vụng trộm vì sư muội chữa thương, sơ lược một giờ,  mặt thiếu nữ trắng bệch dần dần có lại huyết sắc, Đại sư huynh lại rõ ràng mồ hôi đầm đìa, mỏi mệt không chịu nổi, cuối cùng đem thiếu nữ nâng đỡ nằm ngủ, nắm chặt tay của thiếu nữ, "Nguyệt Ngâm muội hãy vì ta  mà sống sót. . . Không có muội ta sống không nổi. . ." Đại sư huynh thừa dịp trời chưa sáng nhanh chóng rời đi gian phòng của thiếu nữ.

"Ưm . . ." Hàn Phương Ngân chớp động hai mắt, chậm rãi tỉnh táo lại, quét nhìn bốn phía ở giữa là một gian phòng đơn giản, trong phòng nồng đậm tràn ngập hương vị thảo dược.

"Ưm. . ." Nàng đang muốn đứng dậy mới phát hiện thân thể suy yếu, ngay cả ngồi dậy đều không được, trong đầu trống không, nàng không biết nơi này là chỗ nào, "Nơi này là nơi nào. . ."

"Nơi này là núi Cả Biển. . ." Trong phòng không có những người khác lại có cái thanh âm vang lên trả lời vấn đề của nàng.

"Núi Cả Biển?" Nàng chỉ nghe qua núi Nga Mi, núi Vũ Đương, núi Thiếu Lâm…

"Ai?" Hàn Phương Ngân trừng lớn mắt, thu tìm bốn phía, lúc này nhìn thấy gương đồng tử đằng bay múa trên không trung, kinh ngạc trợn tròn hai mắt, "Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi là ai?" Trên gương đồng xuất hiện gương mặt lạ lẫm của tiểu nữ hài.

"Đừng sợ. . . Tôi cùng người là hữu duyên. . . Người bây giờ có được tôi. . . Liền là chủ nhân của tôi." Trong gương đồng tiểu nữ hài trả lời.

"Chủ nhân? Là ngươi dẫn ta đến thế giới này ?" Nàng nghĩ đến thần. . .

"Đúng thế. . ."

"Đã như vậy, ta là chủ nhân của ngươi. . . Vậy ta muốn trở về thế giới cũ. . . Ngươi cũng có thể mang ta trở về đi?"

"Có thể. . . Tiểu Tử là nhìn chủ nhân thương tâm thống khổ. . . Cho nên tự ý chủ trương, mang người tới nơi này giải sầu ."

"Giải sầu?" Nhưng cái này cũng làm nhục thân quá đi.

Tấm gương tựa hồ có thuật đọc tâm, "Vậy cũng không có cách, đây là kiếp trước của người…"

"Ta có bất kỳ nguyện vọng nào ngươi cũng có thể giúp ta hoàn thành sao?" Hàn Phương Ngân trong đầu còn thật nhiều vấn đề nghi hoặc.

"Đúng vậy chủ nhân. . . Về sau gọi tôi tiểu Tử."

"Tiểu Tử, tên rất hay." Nàng không muốn trở về chỗ cũ, đi đối mặt với Đông Phương Ưng bá đạo đáng sợ, liền tạm thời chờ đợi ở đây đi.

Lúc này bên ngoài lộn xộn tiếng vang lên, có hai thiếu nữ trẻ tuổi, bưng tới bát cháo loãng đơn giản cho nàng dùng, "Tiểu sư muội ngươi đã tỉnh. . . Quá tốt rồi. . ."

"Phượng Anh tỷ ở chỗ này chiếu cố tiểu sư muội. . . Ta đi đem cái tin tức tốt này nói cho sư phụ."

"Được. . ."

Lệ Hoa đạt được sự đồng ý của sư tỷ, mừng rỡ bước nhanh quay người báo cáo tin tức tốt.

"Tiểu sư muội ngươi phải bồi dưỡng tốt thân thể, tháng sau chính là ngày đại hỉ của ngươi."

"Cái gì?" Làm sao tới tới đi đi vẫn là tránh không được đối mặt với vận mệnh kết hôn này, thật đáng chết.

Phượng Anh đỡ dậy tiểu sư muội, đang chuẩn bị cho ăn, Hàn Phương Ngân nói: "Ta tự mình ăn liền tốt."

"Ta biết ngươi cùng Đại sư huynh từ nhỏ tình cảm liền rất tốt, chỉ trách ngươi tự dưng trêu chọc đến bảo chủ núi Tà Ưng."

Hàn Phương Ngân nhíu mày, đối với nguyên chủ hoàn toàn không có ký ức, "Bảo chủ của núi Tà Ưng?"

Hàn Phương Ngân bắt lấy tay Phượng Anh, "Sư tỷ! Ta đã quên ta là ai, sư tỷ ngươi có thể nói cho ta sao?"

"Cái gì! Ngươi đã quên hết rồi?" Phượng Anh kinh ngạc trợn tròn mắt, chẳng lẽ nàng cũng đem Đại sư huynh quên mất, đây chính là cơ hội của nàng.

"Phải, ta đã quên . . ." Phương Ngân buông buông tay.

Phượng Anh hai mắt lấp lóe dị sắc, dùng phương thức đơn giản, tiền căn hậu quả, nàng đem hết tất cả đều nói cho sư muội, duy chỉ có sự tình nàng cùng Đại sư huynh là một đôi tình ý tương đắc người yêu nàng ta lại không nói tới một chữ.

Phương Ngân chậm rãi ăn, nghe xong chuỗi dài cố sự, nàng biết trước mắt tên gọi của nàng là Hàn Nguyệt Ngâm.

Còn có vị hôn phu của nàng là Tà Ưng bảo chủ, ngoại truyện có nói cá tính của hắn vừa chính vừa tà, cưới nữ tử vào cửa, tân hôn không hơn trăm ngày đều bị thao chết.

Nàng ngủ say sưa thật lâu, trong lúc ngủ mê trong phòng có rất nhiều người tới thăm, bao quát sư phụ cũng tới, mà nàng mê man lại không biết, sư phụ cũng luyến tiếc đánh thức nàng, chỉ là sờ sờ khuôn mặt nhỏ của nàng gần đây đã gày gò rất nhiều, thì thào nói nhỏ: "Đây là mệnh của con. . . Nguyệt Ngâm. . . Nhanh tốt đi. . ." Sư phụ cũng biết đứa nhỏ này cùng đại đồ đệ từ nhỏ tình cảm liền rất tốt, thậm chí đã hứa chung thân lẫn nhau, đáng tiếc vận mệnh chọc ghẹo, quả thực là chia rẽ đôi uyên ương số khổ này.

Sư phụ quay người bàn giao xuống dưới, muốn sống tốt hãy chiếu cố Hàn Nguyệt Ngâm, dưỡng tốt thân thể đến núi Tà Ưng, cũng có cái bàn giao.

Nửa đêm một cái bóng đen chui vào phòng, trong phòng chỉ có ngọn đèn yếu ớt chiếu sáng, Phương Ngân ngủ cả ngày bổ túc giấc ngủ, duỗi người, vô ý ở giữa thế mà đối đầu một đôi mắt quen thuộc "Ngươi!"

"Tiểu sư muội. . ." Đại sư huynh kinh hỉ vạn phần trợn tròn mắt.
.
.
.
.
.
✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨
Cầu thần dân vote khích lệ tinh thần tráng sĩ (. ❛ ᴗ ❛.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro