✨Thế giới 1✨ Chương 8. Công phu trên giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thế giới 1: Chính muội & Đại thúc (NP)]
Chương 8. Công phu trên giường

Edit + Beta: rich_3009

✨✨✨
.


.
.
.
.

Yên tĩnh nghe tiếng biển ngưng lại, trong phòng dần dần tồn tại một loại vi phạm luân thường đạo lý, toàn thân Hàn Nguyệt Ngâm những huyệt đạo trọng yếu đều bị điểm (huyệt), làm nàng không thể động đậy, "Sư. . . Phụ!" Nguyệt Ngâm một mặt kinh ngạc thấp giọng hô to.

"Đừng hoảng hốt. . . Vi sư chỉ nghĩ là kiểm tra thân thể nàng. . . Bị nam nhân làm mạnh như vậy . . . Nàng lại là xử nữ. . . Chắc hẳn. . ." Khuôn mặt tuấn tú tới gần, gắn bó với nàng, hơi thở của hắn phun ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn kinh ngạc của Nguyệt Ngâm.

"Không!" Cái này thật đáng chết, hắn là lão sư của nàng, ờ! Không là. . . là. . . Sư phụ. Mặc kệ là ai nàng đều sắp tức giận đến phun tào.

Sư phụ nhẹ nhõm cúi người đem đồ nhi ôm vào trong nội thất, Hàn Nguyệt Ngâm khi xuyên qua tới giờ đều một mực trong tình trạng bị chèn ép, nàng nghĩ lại có chút lửa giận.

Nàng chỉ muốn thoát khỏi cái thời điểm bị Đông Phương Anh áp bách bức hôn kia mới xuyên qua đây, bây giờ xuyên qua tới thời điểm khác nhưng tất cả đều đồng dạng không dễ chịu, đồng dạng bị cùng một nam nhân bức hôn cưỡng gian.

Vì sao nàng lại khổ cực như thế, gặp được khuôn mặt quen thuộc, thù mới hận cũ tất cả đều xông lên đầu, "Thả ta ra. . . Bộ dạng này của ngươi chính là làm trái lại nguyên tắc làm thầy. . . Ngươi làm ra hành vi hạ lưu như vậy, như thế nào giáo dục đời sau. . . Buông tay ta ra. . . A!"

Sư phụ nhìn đồ bé con trong ngực mình đang đùng đùng lửa giận, một điểm cũng không để ý, còn cảm thấy thú vị cực kỳ, tựa hồ hắn cùng đồ nhi có chút khác biệt, những lời này từ miệng nhỏ của nàng nói ra, thật sự là đủ hiếm lạ, tính tình hoàn toàn biến hóa, cái này thật quá kì quái đi.

Bàn tay to của hắn rất bận rộn, một bên cởi quần áo của đối phương, một bên hời hợt nói: "Chuyện ấy. . . Đồ nhi nàng không cần quan tâm, ta còn không phải đem các ngươi từng người nuôi lớn lên, giúp các ngươi thành tài à."

Thương Hải Giáo bên trong một phần là cô nhi, một phần cũng là bưng lấy bạc lên núi bái sư.

Mà Hàn Nguyệt Ngâm thuộc về cái trước, nàng là cô nhi, từ nhỏ được sư phụ chăm sóc lớn lên, cho nên đôi với sư phụ tình cảm của nàng rất đặc biệt.

"A a a. . . Không muốn. . . Cầu sư phụ tha Nguyệt Ngâm đi."

Sư phụ lộ ra ánh mắt thú vị, trước kia Nguyệt Ngâm tính tình ngoan hiền lại nhu thuận cá tính vô cùng tốt, đối với hắn vừa kính trọng lại vừa sợ, không nghĩ tới lại dám nói ra những những lời này, bộ dạng này của nàng thật sự biến hóa hoàn toàn làm sư phụ cảm thấy mới lạ, bên trong cơ thể không thể không hưng phấn, giống như là nhặt được bảo bối.

Ánh mắt hắn cơ trí thăm dò nhìn chăm chú nữ nhân trên giường, nàng nhíu mày nhìn hắn cầu xin tha thứ.

Lúc này quần áo của Hàn Nguyệt Ngâm tất cả đều bị cởi xuống, vật tùy thân nàng mang theo trên người là Tử Đằng kính cũng liền cùng quần áo ném ở một bên, Hàn Nguyệt Ngâm thấy sư phụ không nhìn thấy được Tử Đằng kính, Nguyệt Ngâm nghĩ thầm, hẳn là chỉ có nàng mới gặp được.

Ngay cả cái yếm cùng quần lót cũng bị hắn cởi sạch, lộ ra da thịt trắng nõn, hắn dò xét qua da thịt kiều mị, bàn tay to của hắn từng chỗ từng chỗ nhu hòa vuốt ve, giống đang sờ một kiện tác phẩm nghệ thuật một cách cẩn thận, "Ha . . . Đông Phương Ưng đối với đồ nhi thật là triệt để thương yêu. . . Ưm. . . Dấu vết xanh đỏ tím này, vi sư thấy thật đau lòng."

Sư phụ thế mà duỗi ra đầu lưỡi liếm mút đôi vú mềm run rẩy, mang lại cho nàng cái cảm giác tê dại không hài hòa, để Nguyệt Ngâm không biết làm sao.

Thanh âm hắn thì thào nói nhỏ, "Ngoan. . . Nguyệt Ngâm, đừng sợ. . . Vi sư sẽ không làm nàng tổn thương . . . Ta giúp nàng chữa thương."

"Đừng nhìn. . . Không. . . Không muốn. . ."

Hàn Nguyệt Ngâm chỉ còn lại đầu có thể di chuyển mà thôi, nàng vừa thẹn vừa giận một chút biện pháp cũng không có.

Đùi bị kéo ra đến lớn nhất, lộ ra song huyệt* đóng chặt, sư phụ lộ ra vẻ mặt giật mình biểu lộ, "Hài tử đáng thương ngay cả mông và tiểu huyệt đều bị khai bao, hưm . . . Sưng tấy hết rồi . . ."
(*) là tiểu huyệt và cúc huyệt í hehe.

"Không! Không nên nhìn. . ." Nguyệt Ngâm nhíu mày đóng chặt hai mắt cầu xin tha thứ, nội tâm nàng xấu hổ, nó như một loại ngôn ngữ làm nhục khác.

"Nguyệt Ngâm. . . Đừng sợ. . . Vi sư giúp nàng chữa thương. . ." Lúc này sư phụ lấy ra lọ dược cao trân quý, ngón tay thon dài của hắn dính đầy dược cao, bôi lên bên ngoài song huyệt, ngón tay còn xâm nhập trong tiểu huyệt, vách trong bị kích thích hút chặt ngón tay, "Tiểu huyệt thật là mẫn cảm cắn ngón tay ta không thả. . . Quả nhiên là cực phẩm. . ." Nguyệt Ngâm nhắm mắt cắn răng một bộ dạng thống khổ tiếp nhận, phát ra tiếng kêu rên cực kỳ đè nén. Trong mắt sư phụ nhìn nàng vừa buồn cười vừa tức giận, bao nhiêu nữ nhân ôm ấp yêu thương hắn đều không thèm để ý, bây giờ đối với đồ nhi hắn lấy lòng như thế mà bị ghét bỏ, khóe miệng hắn hiện một vòng cười khổ, cuối cùng ngón tay ở trên nhũ phong vẽ vòng tròn, gây nên một trận tê dại, thân thể nàng run rẩy.

Sư phụ đứng dậy nụ cười hắn mang vẻ sủng ái, nhìn xem những địa phương sưng đỏ tất cả đều được hắn xoa thuốc cao, "Tốt. . . Xoa dược cao thần kỳ này rồi, ngày mai hẳn là sẽ lành tốt, mà song huyệt của nàng sẽ càng chặt, càng kinh động hồn phách hơn." Cuối cùng nhanh chóng giải huyệt đạo cho đồ nhi.

"Ây. . ." Hàn Nguyệt Ngâm kinh ngạc cực kỳ, nàng còn nghĩ tới khả năng bị sư phụ làm những việc xấu, không có nghĩ tới sư phụ vẫy vẫy thủy tụ nhẹ nhàng rời đi như gió, trong nháy mắt biến mất trong mắt của nàng, hắn còn dụng tâm dặn dò Hàn Nguyệt Ngâm, "Lúc rời đi nhớ kỹ sách, cầm trở về liền nghiên cứu đi. . . Bảo đảm nàng giữ vững địa vị. . . Còn có. . . Bình dược cao kia cũng mang đi đi! Ngày mai buổi trưa hãy đến chỗ này của vi sư. . ."

". . ." Hàn Nguyệt Ngâm một mặt ngây thơ, khẳng định sư phụ là cái quái nhân, thế mà còn muốn ngày mai bắt nàng tới. . . Đáng chết!

Hàn Nguyệt Ngâm đắp qua dược cao toàn bộ địa phương thanh sảng băng lạnh, không còn nóng bỏng không thoải mái nữa, quả thật là thượng đẳng thần kỳ hảo dược, đương nhiên muốn lấy, trong bàn tay nhỏ cầm mấy quyển sách nhỏ sư phụ cho, rời đi ở cửa sau biển cư, trở lại gian phòng của mình, mở ra sách để xem, làm nàng càng xem sắc mặt càng đỏ, "Đáng chết. . . Lại là xuân cung đồ." Nhìn kỹ, lại là mị* công, công phu hầu hạ nam nhân trên giường, như thế nào lại tư âm bổ khí, dưỡng mỹ nhan dung sách, Nguyệt Ngâm ánh mắt chuyển động, mấy bản sách này mà cầm tới hiện đại đi bán, nhất định có thể bán được giá tốt, khóe miệng nàng hiện lên một vòng cười mờ ám.
(*) mị (媚): xinh đẹp, kiều diễm, kiều mị, lấy lòng, nịn nọt.

Hàn Nguyệt Ngâm rơi vào nan đề, lần nữa xuyên qua đều đồng dạng đối mặt với bức hôn, còn có không thích mẹ kế, mà lại nàng muốn đi ưng bảo nhìn xem. . . .
.
.
.
.
.
✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨
Edit: Hai bé này mình tặng mng, mng nhớ cho sao hai bé nhơ (◠‿◕)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro