✨Thế giới 1✨ Chương 7. Hoan nghênh thưởng văn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thế giới 1: Chính muội & Đại thúc (NP)]
Chương 7. Hoan nghênh thưởng văn (2)

Edit + Beta: rich_3009

✨✨✨
.


.
.
.
.
Trong phòng Đại sư huynh, ba vị sư muội đối mặt với Đại sư huynh, các nàng có chút suy nghĩ, không khí ở nơi này có chút căng thẳng.

Lệ Hoa không có ý kiến, Phượng Anh lại thất thần, một mực bị lời nói vừa rồi của Đại sư huynh đã kích đến đầu óc trống rỗng, nàng hi vọng thật nhiều mình cùng với Đại sư huynh nhưng rồi lại thất bại, làm cõi lòng nàng tan nát vỡ vụng.

Đại sư huynh đối mặt tình huống như vậy, thừa cơ hội, được như nguyện ôm lấy Nguyệt Ngâm trong ngực mình để kể rõ nội tình, mà Hàn Nguyệt Ngâm lại khó tưởng tượng được phụ thân lại trở lại bên cạnh mình, thân tình ấm áp ôm ấp, một loại rất cảm giác kỳ diệu.

Đại sư huynh rốt cục cũng toại nguyện ôm lấy nữ nhân mình yêu, một lần nữa cảm nhận được nội tâm tràn ngập tình yêu, coi như chỉ là một cái ôm lại có thể chèo chống hắn không hối hận chờ đợi, thuộc về tình yêu của hắn.

Đại sư huynh lại ở bên tai nàng nói nhỏ ưng thuận "Ta hứa với muội…", Hàn Nguyệt Ngâm nghe đến lời nói của sư huynh thì trợn tròn mắt kinh ngạc cực kỳ, không nghĩ tới phụ thân là một người nam tử si tình, thật dạy người động dung, thật rất ngu ngốc.

"Đừng. . ." Hàn Nguyệt Ngâm nghĩ nên khuyên Đại sư huynh, lời nói còn chưa nói ra miệng liền bị tay Đại sư huynh ngăn cản, "Tâm ý ta đã quyết, muội cũng đừng có lại khuyên ta, hãy tin tưởng ta." Ánh mắt hắn kiên định, bốn mắt giao động nhìn nhau, đôi môi anh đào đỏ mộng kia của nàng gần ngay trước mắt, Đại sư huynh kìm lòng không được dán đôi môi mỏng của mình lên môi nàng, Hàn Nguyệt Ngâm hết thảy không biết chuyện gì xảy ra, lại nghe lúc này có một tiếng rống giận dữ, "Các ngươi ở tại đây đang làm chuyện gì?"

Một tiếng này, làm kinh động hết thảy mọi người trong phòng, "Sư phụ!" Hai vị sư muội đều bị hắn hù làm lui mấy bước.

Đại sư huynh lập tức phản xạ nhanh nhẹn đem Nguyệt Ngâm tiểu sư muội bảo hộ sau lưng, "Sư phụ!"

"Nguyệt Ngâm, lại đây!" Sư phụ nghiêm túc ra lệnh.

"A. . ." Hàn Nguyệt Ngâm từ khi xuyên qua tới giờ, đây là lần đầu tiện nàng gặp được sư phụ.

Cứ tưởng sư phụ hẳn là Thất lão tám mươi tuổi, lại không có nghĩ tới sư phụ bề ngoài tuổi trẻ tuấn mỹ, một điểm già nua đều không có, nhiều lắm là lớn bọn hắn không có mấy tuổi.

Nhưng thật ra đây là đồng nhan thuật được sư phụ tôi luyện, dưỡng sinh thuật của hắn rất  cao minh, bản thân hắn có tuổi thật bằng một lão nhân.

Đại sư huynh cũng biết sư phụ tới, cũng không có làm gì nữa, trực tiếp lui ra không làm cản ở phía trước, cho sư muội một cái ánh mắt khích lệ.

Sư phụ vừa thấy được Hàn Nguyệt Ngâm vẻ mặt như gặp phải quỷ, sư phụ mặt không biểu tình, nhưng nội tâm cảm giác khó chịu, đây là cái vẻ mặt gì chứ, nếu không phải trời định nàng là nữ tử của Đông Phương Ưng, hôm nay nhất định hắn sẽ triệt để giáo dục nàng một chút.
"Nguyệt Ngâm. . . Đi theo ta, vi sư có mấy lời muốn nói với ngươi." Lạnh lùng vứt xuống lời nói, cho Đại sư huynh một cái ánh mắt sắc bén cảnh cáo về sau, liền quay người đi ra cửa.

Hàn Nguyệt Ngâm cũng tò mò sư phụ muốn nói cái gì, yên lặng mà đi theo hắn.

Một đường đi qua hành lang thật dài, tiếp tục đi theo bước chân sư phụ đi vào biển cư*, một hàng cây trúc vây quanh, theo gió biển phiêu đãng lắc lư, phát ra tiếng vang sàn sạt khanh khách, nơi này là vị trí cao nhất của toàn bộ Thương Hải Giáo, địa phương được bao bọc bởi những ngọn núi còn có cảnh biển xinh đẹp nhất.
(*) cư (居): chỗ cư trú, gia cư. Ý ở đây là chỗ ở của sư phụ á, ổng ở núi Cả Biển.

Sư đồ hai người cùng đi vào một chỗ, gian phòng cổ kính trống rỗng, mấy cái Bồ đệm tròn tròn, để ý đã biết là sư phụ bình thường hay ngồi xuống.

"Ngồi đi. . ."

"Vâng!"

Sư phụ nói ra lời nói thấm thía: "Ta biết cuộc hôn nhân này. . . Đối với ngươi mà nói là rất miễn cưỡng, nhưng là vì Thương Hải Giáo. . ."

Trong giáo hắn đều xem tất cả đệ tử đều giống con của mình, huống chi Nguyệt Ngâm bề ngoài xuất sắc như vậy, tâm địa lại thiện lương, là một cô gái tốt hiếm có.

Đại đệ tử cũng chính môn sinh hắn càng đắc ý nhất, hai người bọn họ từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, đã hứa chung thân lẫn nhau, hắn cũng vui vẻ tác thành.

Đáng tiếc Thương Hải Giáo qua nhiều năm như vậy, thịnh vượng không còn như trước, bây giờ nợ nần chồng chất, mà Đông Phương Ưng lại coi trọng đệ tử của hắn là Nguyệt Ngâm, đương nhiên đối với tình trạng Thương Hải Giáo hiện giờ như cộng rơm cứu mạng, hắn đưa ra đống kim* kếch xù, tương lai còn có viện binh, cái này dạy hắn làm sao có thể không động tâm, một người hi sinh đổi được mọi người được sống yên phận.
(*) kim (金): vàng, bạc, tiền, ý chỉ vật chất.

Đây là cho Hàn Nguyệt Ngâm có cơ hội được báo ân. Huống chi Đông Phương Ưng, đã coi trọng nàng, tuyệt không có khả năng xem thường từ bỏ, nhất định dùng nhiều thủ đoạn buộc bọn họ đáp ứng, Ưng tộc là gia tộc được trăm năm gia truyền, dân tộc có tính cường hãn lãnh ngạo thần bí, khí thế mênh mông, ngay cả Hoàng Thượng đều kính sợ ba phần, một khi hắn yêu cầu mạnh mẽ muốn bắt lấy quý tộc trong hoàng cung, Hoàng Thượng cũng không dám cự tuyệt, lại càng không thể nói hắn chỉ là một giáo phái nho nhỏ.

". . . Đồ nhi biết!" Nguyệt Ngâm tâm đã muốn. . . Chuyện cho tới bây giờ, nói cái gì tất cả đều là uổng công.

"Ngày kia. . . Liền là ngày địa hỉ của ngươi, mấy bản sách này, khi trở về ngươi hãy nghiên cứu một chút. . . Không hiểu thì hỏi lại ta." Trên mặt Sư phụ khó có được xuất hiện vết ửng đỏ, bởi vì làn da ngăm lại nhìn không rõ ràng, lóe lên một cái rồi biến mất, để người ta cứ tưởng là bị hoa mắt.

"Là khảo thí* sao?" Tiếp nhận mấy quyển sách cổ xưa kia, trang bìa của nó trắng trắng vàng vàng, lúc nàng hiếu kì đang muốn đọc qua, lại bị sư phụ ngăn cản.
(*) khảo thí (考試 ): tổ chức thi cử để xét mức học, nôm na là kiểm tra, đánh giá.

"Nếu ngươi muốn ổn thỏa làm nữ nhân của Ưng bảo chủ, phải học tập nghiên cứu thật tốt, đây là một loại công phu khác." Hai mắt Sư phụ dị thường sắc bén chợt lóe lên tà dâm.

Sư phụ giọng mang huyền cơ thuyết từ*, để Hàn Nguyệt Ngâm có cảm giác không hiểu.
(*) nói chậm rãi lại khó hiểu.
"Nghe nói. . . Ngươi đã cùng Đông Phương Ưng có tiếp xúc da thịt. . ."

". . . A. . . Là. . ." Hàn Nguyệt Ngâm cúi đầu thấp không thể thấp hơn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Đáng chết, ngay cả loại sự tình này cũng muốn hỏi, quả nhiên khi xuyên qua trước liền không qua được lão sư đại học này.

Sư phụ thời cổ đại lại là lão sư đại học thời hiện đại của nàng.

"Vi sư muốn kiểm tra một chút. . ."

"Hả!!!” Hàn Nguyệt Ngâm còn chưa kịp phản ứng, thân thể huyệt đạo tất cả đều bị điểm trụ, làm nàng không thể động đậy.
.
.
.
.
.
✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨✨
Edit: lâu ời tui hong có đăng truyện hông bít mng có hóng hong (◕ᴗ◕✿)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro