Chương 21: Phòng nhỏ trong rừng (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn nữa, trò chơi này lại giống trò chơi trước thiết trí bẫy rập.

Không cẩn thận liền sẽ bị hố chết.

Thấy Bạch Tuyết Nhi do dự đứng trước rương chứa ngón tay, Hạ Lâm Âm nhắc nhở cô ta một câu, " Ngón tay, quả táo, quả cầu kim loại, ba vật phẩm này là vô dụng."

Nếu vừa rồi cô không quan sát kỹ một chút, cùng với ở trò chơi trước đối với quỷ sợ hãi, cô phỏng chừng cũng sẽ lựa chọn ngón tay.

Hơn nữa lần này quỷ ăn thịt người rõ ràng lợi hại hơn so với quỷ trên xe buýt nhiều, quỷ trên xe buýt chỉ có thể bám vào trên người búp bê gốm sứ để đả thương người, mà quỷ ăn thịt người có bộ mặt dữ tợn trong cái rương kia hẳn là có thể trực tiếp giết người.

Vô hình đồ vật luôn khiến người ta sợ hãi hơn so với hữu hình đồ vật.

Mà sự thật là quỷ ăn thịt người, vu nữ, cùng địa ngục lĩnh chủ, ba cái rương này là không thể tới thang máy, nếu lựa chọn ngón tay thì sẽ lãng phí một lần cơ hội.

Đồ vật của cự mãng đã bị người chơi khác lấy đi, còn dư lại năm loại đồ vật có thể lựa chọn là hình nhân bằng rơm, giá chữ thập bằng bạc, cục sạc, hộp nhạc cùng sổ nhật ký.

Thời gian cấp bách, đã không còn thời gian để bọn họ chậm rãi suy nghĩ, Hạ Lâm Âm tầm mắt ở những cái rương quét một vòng, sau đó cầm lên dây chuyền giá chữ thập bằng bạc.

Người sói là quái vật ra ngoài thứ tư, người sói nhốt trong cái rương kia thân hình cao lớn thô tráng, nhìn cơ đùi phát triển liền biết tốc độ của người sói là cực kì cực kì nhanh!

Hơn nữa khứu giác của người sói hẳn là sẽ đặc biệt nhanh nhạy, một khi bị người sói bắt được, thân thể nhỏ bé của cô chỉ có thể bị xé nát thành vài miếng trong giây lát dưới móng vuốt sắc bén của người sói.

Liền chọn cái này đi! Mỗi người chơi chỉ có thể lấy đi một thứ, đến lúc đó liền xem vận khí của mỗi người.

Nam nhân lựa chọn hộp nhạc, làm bạn cùng cô gái vô diện múa ba lê.

Hạ Lâm Âm cùng nam nhân nhanh chóng chọn tốt đồ vật, Bạch Tuyết Nhi còn ở rối rắm đối với câu nói vừa mới nói của Hạ Lâm Âm, nghi ngờ hỏi: " Hạ Lâm Âm, vì sao ngón tay là vô dụng? Cô nói lời này là có ý gì?"

Nhưng mà nhìn Hạ Lâm Âm cùng nam nhân chọn tốt đồ vật chuẩn bị rời đi, Bạch Tuyết Nhi nóng nảy, " Này! Hai người chờ tôi với!"

Vốn cho rằng Hạ Lâm Âm cũng muốn ngón tay nên cố ý nói như vậy, nhưng mà thấy Hạ Lâm Âm cầm đồ vật khác, Bạch Tuyết Nhi quyết định vẫn là tin tưởng Hạ Lâm Âm một chút, dù sao ngón tay máu chảy đầm đìa kia cô ta cũng không dám cầm.

Bạch Tuyết Nhi nắm quyển nhật ký vội vàng đuổi theo, mấy con bị hành hạ đến chết cương thi trong điện ảnh để lại cho cô ta không ít bóng ma tâm lý, cô ta nhưng không muốn đối mặt với những thứ quỷ quái đó.

" Chúng ta không phải nên đi ra ngoài sao? Như thế nào lại quay trở về?" – Phương hướng không đúng, Bạch Tuyết Nhi nghi ngờ kêu lên.

Hạ Lâm Âm quay đầu nhìn cô ta một cái, " Không còn kịp rồi."

Có ý gì? Bởi vì không kịp nên hẳn là chạy ra bên ngoài chứ!

Tuy rằng một bụng oán giận, nhưng là Bạch Tuyết Nhi cũng không dám tách ra Hạ Lâm Âm cùng nam nhân một mình đi ra ngoài, đành phải liều mạng chạy theo phía sau họ.

Nam nhân đi vào đến trước một cánh cửa inox màu trắng bạc, hắn từ trong túi móc ra một chiếc chìa khóa mở cửa ra.

Hạ Lâm Âm nhìn cánh cửa này, đồ tốt, cửa này so với cửa sắt của căn phòng nhốt bọn cô rắn chắc hơn nhiều, liền độ dày của cánh cửa cũng đã là một lóng tay.

Cửa sắt của căn phòng nhốt các cô đã rỉ sắt loang lỗ đặc biệt cũ xưa, mà cánh cửa này sạch sẽ mới tinh chiết xạ ánh sáng, giống như cửa của két sắt cao cấp.

Đây là một gian phòng thí nghiệm, trên từng kệ hàng lạnh băng bày bình pha lê, bình pha lê chứa formalin đang ngâm các loại khí quan, trong không khí tràn ngập một cổ hương vị gay mũi.

Bỗng nhiên nhìn thấy những khí quan như tròng mắt, lỗ tai, cánh tay phiêu phù trong chất lỏng, Bạch Tuyết Nhi bị dọa nhịn không được hét lên, sau khi bị nam nhân không mặn không nhạt nhìn lướt qua, cô ta gắt gao bưng kín miệng.

Hạ Lâm Âm cũng là bị ghê tởm đến không được, cô đem ánh mắt từ trên những khí quan bị ngâm trắng bệch sưng to dời đi, nhìn về phía mặt đất, trên mặt đất có một chuỗi vết máu.

Cô đi theo vết máu, ở trên đài thực nghiệm tìm được một cây dao phẫu thuật dính máu, nhìn vết máu này vẫn là mới mẻ.

Hạ Lâm Âm hít vào một ngụm khí lạnh, cô nhìn về phía con mắt đã được nam nhân dùng vải quấn lại, " Anh ----"

Nam nhân giơ tay lau đi vết máu từ hốc mắt chảy xuống mặt, giọng điệu bình đạm nói: " Chìa khóa ở trong mắt tôi."

Hạ Lâm Âm nhịn không được nhíu mày, phương pháp để cô và Bạch Tuyết Nhi thoát khỏi phòng là chém đứt tay mình, mà phương pháp để nam nhân thoát khỏi phòng là móc mắt xuống, sau khi móc mắt mới có được chìa khóa để mở cửa.

Mẹ nó! Trò chơi hố cha này quả thực là cực kỳ tàn ác!

Móc mắt của mình thật sự quá tàn nhẫn! So với chặt tay càng thêm tra tấn người!

Thật hy vọng kẻ đứng sau trò chơi này lập tức bị nổ chết tại chỗ!

Nam nhân vươn đầu ngón tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt phẳng chân mày đang nhíu chặt của Hạ Lâm Âm, mỉm cười nói: " Không đau."

Hạ Lâm Âm ngốc tại chỗ, sau đó có chút mất tự nhiên né tránh tay của nam nhân, nghi ngờ trong lòng cũng càng ngày càng sâu, " Sau khi anh mở cửa vì sao không nhanh chóng chạy trốn?"

Nam nhân sau khi mở cửa không nhanh chóng chạy trốn, mà là tìm thấy căn phòng nhốt cô và Bạch Tuyết Nhi, cứu bọn cô ra.

Trong trò chơi trước, nam nhân cũng là ba lần hai lượt ra tay cứu cô, vì sao hắn lại làm như vậy?

" Em lại đây, tôi nói cho em." – Nam nhân cười nhẹ, cười đến mê hoặc nhân tâm, một nụ cười khiến thiên địa thất sắc.

Hạ Lâm Âm có chút khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, đưa thân thể kề sát vào nam nhân.

Nam nhân cúi thân hình xuống ở bên tai Hạ Lâm Âm nhẹ giọng nói: " Ly Lạc, tên của tôi."

Thanh âm trầm thấp như một ly rượu vang đỏ tinh khiết thơm ngọt làm người say mê.

Tai Hạ Lâm Âm bị hơi thở của nam nhân phất qua có chút ngứa, cô nhịn không được giật giật thân mình, rước lấy tiếng cười khẽ của Ly Lạc.

Trên đời này sao lại có thanh âm dễ nghe như thế, Hạ Lâm Âm cảm thấy tai mình sắp mang thai, chẳng qua đối phương vẫn chưa trả lời vấn đề của cô.

Thời điểm Hạ Lâm Âm chuẩn bị mở miệng nói chuyện, " Rầm" – Một tiếng vang lớn truyền đến!

Bên ngoài có thứ gì đó đang đập mạnh vào cửa phòng thí nghiệm, dưới sự va chạm kịch liệt kia, cửa phòng thí nghiệm bị nhô lên từng khối.

Chai lọ vại bình trên kệ cũng bởi vì va chạm mãnh liệt mà lung lay chấn động.

Có bình pha lê từ trên kệ rơi xuống, vỡ tan chia năm xẻ bảy, chất lỏng cùng với khí quan bên trong chảy đầy đất, hương vị trong không khí càng thêm gay mũi.

Nhìn cánh cửa bị va chạm đến biến dạng, Hạ Lâm Âm nhịn không được hỏi Ly Lạc, " Cánh cửa này có bị phá mở không?"

" Cưa điện này là đặt ở cạnh cửa phòng thí nghiệm, tác dụng của nó chắc hẳn là chứng minh cho tôi thấy cánh cửa này chỉ có thể dùng chìa khóa mở ra."

Nghe Ly Lạc nói như vậy, trái tim luôn căng thẳng của Hạ Lâm Âm rốt cuộc cũng hạ xuống.

Sau khi lại va chạm mãnh liệt thêm mười mấy lần, đồ vật ngoài cửa cuối cùng cũng không lại va chạm cửa.

Chai lọ vại bình trên kệ sắt cũng im lặng xuống, trong phòng thí nghiệm yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Một lát sau, Bạch Tuyết Nhi chậm rãi chui ra từ phía dưới cái bàn, " Đi....Đi rồi sao?"

Vừa rồi mới va chạm cửa hẳn là cự mãng có thân hình thô to như thùng nước, nghe thấy ngoài cửa không có động tĩnh, Hạ Lâm Âm cũng cho rằng cự mãng đi rồi, nhưng Ly Lạc lại nâng tay lên, nói: " Nó vẫn còn ở."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro