Chương 22: Phòng nhỏ trong rừng (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Hạ Lâm Âm trở nên căng thẳng, chẳng lẽ cự mãng này giả bộ rời đi, sau đó trốn ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, chờ cho đến khi người chơi cảm thấy nguy hiểm đã được giải trừ mở cửa ra ngoài, đột nhiên xông tới đem người chơi một ngụm nuốt xuống.

Quả nhiên, chẳng được bao lâu, bên ngoài lại truyền đến tiếng va chạm cửa hung hăng, lần va chạm này vừa mạnh vừa tàn nhẫn, giống như là đang phát tiết, kèm theo tức giận, không cam lòng.

Cự mãng này giống như thành tinh!

Hai tay Hạ Lâm Âm nổi lên một tầng da gà, nếu không phải Ly Lạc nói, cô khẳng định sẽ trúng chiêu.

Ly Lạc mở cửa phòng thí nghiệm ra, Hạ Lâm Âm theo sát phía sau hắn ra khỏi phòng thí nghiệm, cô nhìn thấy trên mặt đất trước cửa có vài miếng vảy rắn dính máu.

Không biết đường hầm kia khi nào sẽ sụp đổ, ba người sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài, trong hành lang vang vọng tiếng bước chân dồn dập của ba người.

Rốt cuộc chạy ra khỏi nhà gỗ nhỏ, hơi thở tươi mát ẩm ướt kèm theo hương vị bùn đất của rừng rậm đập thẳng vào mặt, không khí không còn nặng nề, đầu óc nôn nóng cũng trở nên thanh tỉnh hơn không ít.

Nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ đứng trước nhà gỗ, tâm thần vừa mới được gió mát thổi nhẹ nhàng không ít lập tức trở nên trầm trọng.

Cô gái nhỏ đưa lưng về phía bọn họ, trên người mặc váy múa ba lê trắng tinh, thân hình nhỏ xinh, hai chân mảnh khảnh đứng thẳng tắp trên mặt đất.

Cô gái bỗng nhiên xoay thân mình lại, không có ngũ quan, chỉ có hàm răng sắc nhọn xếp thành từng hàng dày đặc hướng về phía ba người.

Nhìn cái đầu đầy hàm răng xếp thành từng vòng, Hạ Lâm Âm nhớ đến một loài sinh vật biển có tên Bát Mục Man*.

Đối với người có hội chứng sợ mật độ cao mà nói sự tồn tại của cô gái quả thực giống như là một ác mộng.

Cô gái nhỏ đột nhiên nhảy múa ba lê, nếu không nhìn mặt của cô gái thì vũ đạo này tuyệt đối được xem như là cảnh đẹp ý vui.

Nhón mũi chân linh hoạt đạp trên mặt đất, dáng múa tuyệt đẹp, cần cổ tuyết trắng mảnh khảnh giống như cổ thiên nga ưu nhã.

Có tiếng hát linh hoạt khe khẽ truyền đến, tiếng hát mộng ảo, giống như là từ trong rừng sâu truyền đến, lại phảng phất như ở bên tai truyền đến.

Ly Lạc lấy hộp nhạc ra, mở hộp nhạc, từ trong hộp nhạc truyền ra tiếng nhạc êm tai.

" Tôi là bạn của cô." – Ly Lạc nói với cô gái nhỏ.

Tiếng hát linh hoạt, kỳ ảo, mờ mịt kia tạm dừng trong chốc lát, lại tiếp tục ngâm xướng lên.

" Ha, người bạn thân ái của tôi, bạn có thể rời đi, nhưng các cô ấy phải ở lại nơi này với tôi....."

Trong ba người, ngoại trừ Ly Lạc cầm hộp nhạc ra, Hạ Lâm Âm cùng Bạch Tuyết Nhi đều là toàn thân cứng đờ giống như hòn đá, liền đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích.

" Cho tôi mắt của bạn, tạo thành đôi mắt tôi...."

" Cho tôi mũi của bạn, tạo thành mũi của tôi...."

" Cho tôi miệng của bạn, tạo thành miệng của tôi...."

Trong tiếng hát linh hoạt kỳ ảo ấy tràn ngập hương vị mê hoặc, cô gái nhỏ ưu nhã giãn thân thể của mình.

Đôi tay của Hạ Lâm Âm và Bạch Tuyết Nhi có thể nhúc nhích, nhưng lại không nghe theo thân thể sai sử mà lại di chuyển về phía đôi mắt của mình.

Giống như có một cổ lực lượng vô hình khống chế tay bọn họ, móc xuống đôi mắt của mình đưa cho cô gái nhỏ.

Hạ Lâm Âm liều mạng chống lại cổ lực lượng kia, nhưng mà tay của cô vẫn chậm rãi đưa đến gần đôi mắt của mình.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn ngón tay cách đôi mắt mình càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...

Ly Lạc che ở trước người Hạ Lâm Âm, đôi mắt hẹp dài híp lại, để lộ ra một tia nguy hiểm, " Tôi là bạn của cô."

Động tác khiêu vũ của cô gái nhỏ dừng lại một chút.

Hắn lại lặp lại một lần nữa, gằn từng chữ một nói: " Tôi là bạn của cô."

" Anh là bạn của tôi....."

Cô gái nhỏ nỉ non một câu, rồi sau đó cô gái nhảy múa rời đi, trong rừng rậm truyền đến tiếng hát nhẹ nhàng, " Anh là bạn của tôi, anh là bạn của tôi...."

Sau khi cô gái nhỏ rời đi, Hạ Lâm Âm tìm lại được quyền khống chế thân thể của mình, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng vẫn còn sợ hãi đè lại ngực của mình.

Vẻ mặt của Bạch Tuyết Nhi cũng là kinh hồn chưa định.

"Chúng ta nắm chặt thời gian tìm được chiếc xe buýt nhỏ trong điện ảnh đi." – Hạ Lâm Âm nói, nếu khung cảnh nhà gỗ nhỏ là giống trong điện ảnh, đường hầm sụp đổ cũng xuất hiện trong điện ảnh, vậy chiếc xe buýt nhỏ mà nhân vật chính dùng để chạy trốn chắc cũng ở đây.

Trên mặt đất trải thật dày một tầng cành khô lá úa hư thối, dẫm đi lên vừa ướt dính lại mềm như bông, các loại sâu nhỏ không biết tên bò tới bò lui trong lá rụng.

Mặt trời dần xuống núi, ánh sáng bên trong rừng rậm càng ngày càng ít, nhiệt độ không khí cũng càng ngày càng thấp, làm người cảm thấy lạnh lẽo.

" Không được, tôi chạy không nổi! Hạ Lâm Âm, cô đợi tôi, đợi tôi với!"

Bạch Tuyết Nhi miệng khô lưỡi khô kêu lên, " Chúng ta nghỉ ngơi chút đi, tôi thật sự chạy không nổi."

Hạ Lâm Âm chạy tới nâng Bạch Tuyết Nhi lên, lôi kéo cô ta nghiêng ngả lảo đảo cùng nhau chạy về phía trước, " Không thể dừng lại."

Sắc trời càng ngày càng đen, ở trong rừng rậm càng lâu thì nguy hiểm càng lớn.

Hạ Lâm Âm liếm đôi môi khô khốc, cô cũng muốn nghỉ ngơi, cô cảm thấy phổi của mình sắp nổ tung, hai chân cũng càng ngày càng nặng nề, giống như là rót chì, nhưng mà cô không dám dừng lại!

Cô sợ sau khi dừng lại bản thân sẽ không chạy nổi nữa!

Nếu dừng lại sẽ bị quái vật đuổi kịp!

Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân nặng nề " Cộp, cộp, cộp"

" Nằm sấp xuống!" – Giọng nói của Ly Lạc từ phía trước truyền đến.

Hạ Lâm Âm vội vàng ấn Bạch Tuyết Nhi cùng nhau nằm xuống mặt đất, có thứ gì đó vừa lướt qua đỉnh đầu các cô.

Chỉ nhìn thoáng qua, da đầu Hạ Lâm Âm trở nên tê dại, là thành viên thứ nhất của gia tộc cương thi Buckner, con cương thi to con có vũ khí là chiếc kẹp sắt!

Trên kẹp sắt chứa đầy răng cưa sắc bén dính vết máu loang lổ, trên răng cưa còn treo vài mảnh thịt vụn, nhìn thấy mà ghê người.

Trong điện ảnh, con cương thi này thích dùng kẹp sắt kẹp vào sau lưng người, sắc bén răng cưa giống như cái cào đâm thật sâu vào thịt người, sau đó bị cương thi lôi kéo trên mặt đất.

Thấy một phát chưa trúng, cương thi thân hình thô tráng cao lớn, giống như người khổng lồ phát ra tiếng rống giận, nó thu hồi kẹp sắt rồi quay tròn trên đỉnh đầu, phát ra vùn vụt tiếng kêu.

Bạch Tuyết Nhi vội vàng đem quyển nhật ký trong lồng ngực nhắm ngay về phía cương thi, la to: " Ta là bạn của ngươi!" ( Bởi vì không biết nên dùng xưng hô gì cho hợp lý nên đành để " ta – ngươi".)

Cương thi to con vẫn cứ xoay tròn kẹp sắt trong tay.

" Ta là bạn của ngươi! Ta là bạn của ngươi!" – Bạch Tuyết Nhi hét to về phía cương thi.

Thấy cương thi vẫn cứ huy động kẹp sắt trong tay, Bạch Tuyết Nhi gấp đến sắp khóc, " Tại sao lại không có tác dụng!"

" Không phải không có tác dụng, nó sẽ không giết cô, nhưng nó muốn giết tôi và Ly Lạc!" – Hạ Lâm Âm nhíu mày nói.

Nghe thấy Hạ Lâm Âm nói như vậy, Bạch Tuyết Nhi yên lòng, cô ta vỗ vỗ ngực nói: " Làm tôi sợ muốn chết! Còn nghĩ rằng là quyển nhật ký không có tác dụng, nhưng mà tại sao cô gái kia lại bỏ đi."

Hạ Lâm Âm lắc đầu, " Không biết, có lẽ là vì mỗi quái vật không giống nhau."

Cương thi đột nhiên vứt kẹp sắt trong tay ra, cùng lúc đó, Ly Lạc cũng cầm theo cưa điện đang nổ vang rít gào vọt về phía cương thi!

(*) Bát Mục Man: Ở Việt Nam hay còn gọi là cá mút đá, có thân hình ống, sống kí sinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro