Chương 6: Chuyến xe buýt đường 44 (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Lâm Âm giơ chiếc gương trong tay lên, mặt kính chiếu rọi rõ ràng khuôn mặt trắng bệch như tuyết, cô tận lực tự nhiên làm bộ chiếu gương sửa sang lại mái tóc.

Ở thời điểm đem một sợi tóc bên má vén ra sau vành tai, đồng thời, cô hơi hơi nghiêng gương, chiếu về phía sau lưng cô! Đúng là phương hướng phát ra tầm mắt kia!

Cái loại cảm giác bị một tầm mắt mãnh liệt chặt chẽ tỏa định, khi cô chiếu gương qua thì đột nhiên biến mất!

Trong gương hóa trang chỉ chiếu đến thân ảnh của một nam nhân ngồi ở dãy ghế cuối cùng, hắn vẫn duy trì tư thế như cũ, vẫn không nhúc nhích, giống hệt như một tượng điêu khắc.

Đôi mắt Hạ Lâm Âm không chớp nhìn chằm chằm mặt kính, thời điểm lợi dụng gương quan sát nam nhân kia thì " cạch" một tiếng, cửa xe đột nhiên mở ra.

Thân mình Hạ Lâm Âm đột nhiên run lên, một tiếng " cạch" này đột nhiên vang lên, dọa cho cô đang tập trung tinh thần cao độ thiếu chút nữa ném bay chiếc gương trong tay.

" A___" - Tựa hồ có một tiếng cười khẽ sung sướng từ phía sau truyền đến.

Đứng ở trạm xe buýt là một nam nhân trung niên hói đầu có chút mập, hắn nhìn đến xe buýt, trên mặt lộ ra biểu tình sợ hãi cực độ.

Tài xế xe buýt không có thúc giục cũng không có lái xe đi mà lẳng lặng chờ đợi.

Nữ nhân trung niên cảm giác hành vi của tài xế có chút kì quái, nói thật, bà ta cảm thấy những người trên xe hôm nay đều có tật xấu, liền mẹ nó không có một cái nào bình thường.

Hơn nửa đêm ngồi xe chính là trong lòng không yên ổn, tổng cảm giác có chuyện gì đó muốn phát sinh.

Đặc biệt là khi nhìn đến nam nhân trung niên kia muốn lên xe lại không muốn lên xe, bộ dáng giống như trong xe có quái vật ăn thịt người, nữ nhân trung niên càng nổi trận lôi đình, " Ngươi con mẹ nó còn muốn lên hay không lên xe a! Không muốn lên xe thì cút xa ra một chút!"

Nam nhân trung niên bị nữ nhân trung niên rống lui về phía sau một bước, đem đầu lắc như trống bỏi, hoảng loạn nói: " Tôi không lên xe! Tôi không lên xe! Tôi không cần lên xe!"

Sau đó quay người bỏ chạy kêu to: " A a!!"

Giống như một kẻ điên mới chạy ra từ bệnh viện tâm thần.

Nam sinh mang tai nghe trợn mắt há mồm nhìn nam nhân trung niên chạy đi, " Người này.....là có bệnh sao?"

Tài xế rốt cuộc đóng cửa xe lại, xe buýt lại lần nữa chuyển động.

Hạ Lâm Âm quay đầu nhìn về nam nhân trung niên đã chạy xa ở phía sau xe buýt, một màn xảy ra làm cho cô sợ hãi đến tận xương cốt.

Hai chân của nam nhân trung niên đang kêu to thoát khỏi xe buýt dần dần biến mất, chỉ còn lại có nửa thân mình trở lên di động, sau đó chỉ còn lại một cái đầu, cuối cùng cái đầu cũng biến mất.

Toàn bộ thân mình của nam nhân trung niên giống như bị cục tẩy gôm từ đầu đến chân.

Nhìn thấy một màn kinh tủng như vậy trừ bỏ Hạ Lâm Âm thì còn có nữ nhân mặc tây trang.

Một người sống to lớn cứ như vậy lại biến mất trước mắt các cô, một chút dấu vết đều không lưu lại.

Các cô đều biết nguyên nhân khiến nam nhân trung niên không lên xe buýt, bởi vì đây là một chiếc quỷ giao thông công cộng, trên xe buýt có quỷ.

Nam nhân trung niên nhất định là người chơi, đây là hậu quả của việc không lên xe sao?

Còn tốt, còn tốt, cô ta vừa rồi còn không có xuống xe.

Thời gian từng phút, từng giây trôi qua, ngoài cửa sổ xe là bóng đêm duỗi tay không thấy năm ngón, không có một tia ánh sáng.

Tài xế xe buýt, bà lão mang theo giỏ tre, nam nhân trẻ tuổi đội mũ lưỡi trai, cô gái mặc đồ trắng thả tóc dài, so với 3 NPC khác, 4 người này nhìn qua đều có chút không bình thường, Hạ Lâm Âm ở trong lòng cấp 4 người này một cái đánh dấu*.

Ánh sáng đèn đường tối tăm từ phía trước truyền đến, lại là một trậm xe buýt!

Hạ Lâm Âm nắm tay thầm cầu nguyện, người chơi, người chơi, người chơi! Nhất định là người chơi a!

Một nam nhân ăn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đứng trước dãy ghế dài, thân mình thon dài chiếu ra một đạo bóng dáng thật dài trên mặt đất.

Trên giá mũi cao thẳng là một bộ mắt kính khung chỉ bạc, nhìn có vẻ rất là văn nhã, tuấn tú.

Lúc xe buýt dừng phía trước người hắn, hắn không một chút do dự, nhấc chân dài đi lên xe buýt.

Hạ Lâm Âm không nhìn thấy một chút ít biểu tình hoảng loạn trên khuôn mặt tuấn tú kia, không khỏi có chút mất mát, đây chỉ sợ cũng là một NPC.

Nam nhân đeo mắt kính quét một vòng, sau đó lập tức hướng chỗ ngồi ở phía sau Hạ Lâm Âm các cô mà ngồi xuống.

Nam nhân đeo mắt kính sau khi điều chỉnh thân thể thì nhẹ giọng hỏi: " Người chơi?"

Giống đàn Cello** chậm rãi kéo ra, tiếng nói giàu có từ tính, ôn nhuận truyền vào tai Hạ Lâm Âm cùng Trương Nhã Nhã.

Ngữ khí tuy là nguy vấn nhưng càng có rất nhiều khẳng định ý vị.

Ánh mắt Hạ Lâm Âm dao động, trong mắt toát ra kinh hỉ quang mang.

Trương Nhã Nhã càng là vô cùng kích động quay đầu về phía nam nhân đeo mắt kính hỏi: " Anh như thế nào biết chúng tôi là người chơi? Anh....Anh cũng là người chơi sao?"

" Cái gì?! Anh cũng là người chơi!" - Nữ nhân mặc tây trang đột nhiên nhào tới, gắt gao bắt được cánh tay của nam nhân giống như bắt được cộng rơm cứu mạng.

Nam nhân đeo mắt kính nhìn nữ nhân mặc tây trang nắm chặt tay mình, hơi hơi nhíu mày, hắn vươn ngón trỏ thon dài đặt ở bên môi, " Suỵt!"

Trương Nhã Nhã cùng nữ nhân mặc tây trang lập tức nghe lời ngậm miệng lại, nhưng đôi mắt vẫn kích động nhìn chằm chằm nam nhân, không tiếng động truyền lại khát cầu.

" Thứ nhất, vị mỹ lệ nữ sĩ này, thỉnh cô trước buông tay tôi ra." - Nam nhan đeo mắt kính thân sĩ nói, hắn đẩy đẩy mắt kính trên mũi, thấu kính được chà lau sạch sẽ chiết xạ ánh sáng như tuyết, khiến người khác không thể thấy rõ ánh mắt của hắn.

" Thực xin lỗi, là do tôi quá kích động." - Nữ nhân mặc tây trang đỏ mặt ngượng ngùng nhìn nam nhân đeo mắt kính, giống như lơ đãng kéo cổ áo xuống thấp một chút, lộ ra nịt ngực màu đen như ẩn như hiện.

Nam nhân đeo mắt kính không thèm liếc mắt nhìn cái kia xuân sắc, hắn tiếp tục nói: " Thứ hai, tuy rằng chúng ta đều có khả năng chết trong trò chơi này, sau này không có khả năng gặp lại nhưng vẫn là nhận thức lẫn nhau một chút đi, tôi gọi là Tô Cẩn Ngôn."

" Tôi tôi tôi.... Tôi tên là Trương Nhã Nhã." - Trương Nhã Nhã khẩn trương đầu lưỡi đều thắt, thậm chí cũng không dám liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tô Cẩn Ngôn một cái.

Thời điểm Tô Cẩn Ngôn còn chưa lên xe liền cảm thấy giá trị nhan sắc của người nam nhân này thật cao, không hề kém minh tinh đang hot. Hiện tại ở gần, càng cảm thấy làn da của đối phương tốt đến mức khiến con gái cũng phải ghen ghét, trơn bóng, mềm mại, không nhìn ra một chút lỗ chân lông.

" Tôi kêu là Bạch Tuyết Nhi, cha của tôi là thị trưởng của thành phố A, chỉ cần anh cứu tôi___"

Tô Cẩn Ngôn giơ tay đánh gãy lời nói của Bạch Tuyết Nhi, " Bên trong trò chơi này ai cũng không cứu được ai, chỉ có chính bản thân mới cứu được mình, còn có, mặc kệ cô lúc trước là thân phận gì, ở chỗ này đều không đáng giá để nhắc đến, chúng ta bất quá là những người đáng thương bị kéo vào trong trò chơi khủng bố mà thôi."

Nghe được Tô Cẩn Ngôn nói, Bạch Tuyết Nhi không cam lòng cắn cắn cánh môi.

" Hạ Lâm Âm." - Hạ Lâm Âm không có ở trên chuyện này nói nhiều lời vô nghĩa mà là đè thấp tiếng hỏi: " Chúng ta hiện tại rõ ràng như vậy, sẽ không bị quỷ phát hiện sao? Ân.... Ý tứ của tôi là, nhiệm vụ của chúng ta là tìm được quỷ trên xe buýt, quỷ hiện tại còn chưa động thủ, nó có thể hay không cũng có nhiệm vụ, nhiệm vụ là tìm ra người chơi và giết người chơi, hoặc là trò chơi đưa ra hạn chế cho nó, làm nó không thể giết nhầm NPC?"

(*): Bản convert ghi là " hoa thượng tơ hồng" cũng giống với đánh dấu.

(**): Đàn Cello:

P/s: Để đền bù nên cong lưng ngồi đánh chữ 3 tiếng đồng hồ mới được 2 chương. Mọi người nhớ ấn dấu sao để bình chọn cho ta nhé.
09.08.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro