Chương 7: Chuyến xe buýt đường 44 (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Cẩn Ngôn không có đánh gãy lời nói của Hạ Lâm Âm, mà là nghiêm túc nghe Hạ Lâm Âm nói xong, sau đó, khóe miệng chậm rãi gợi lên một mạt ý cười, " Chẳng lẽ các cô lúc trước biểu hiện không rõ ràng sao?"

Hạ Lâm Âm nghẹn lời, xác thực, trừ bỏ Tô Cẩn Ngôn, ba người các cô tất cả đều là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt tái nhợt, vừa thấy chính là bộ dáng bị quỷ đuổi.

Cô biểu tình tuy rằng còn trấn định, nhưng đầu tóc cùng với quần áo bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp đã bán đứng nội tâm sợ hãi của cô.

" Quỷ có thể cảm nhận được sự sợ hãi của cô, đối với quỷ mà nói, nhiệm vụ này quá đơn giản, đừng nói là quỷ, tôi liếc mắt một cái đều nhìn ra các cô là người chơi, mà trò chơi đối với tay mới không có khả năng khó đến như vậy." - Tô Cẩn Ngôn lắc lắc đầu nói.

" Cẩn Ngôn, anh không cần phải giải thích với cô ta, loại người này chính là không hiểu biết lại giả vờ như mình hiểu biết, Cẩn Ngôn, anh có biện pháp gì sao? Bây giờ chúng ta cần phải làm gì?" - Bạch Tuyết Nhi một câu lại một câu kêu Cẩn Ngôn hết sức thân thiết, ngữ khí đà đà, bộ ngực đầy đặn càng hướng đến trên người Tô Cẩn Ngôn mà cọ.

Tô Cẩn Ngôn hoàn toàn đem Bạch Tuyết Nhi coi như không khí, hắn nhìn Hạ Lâm Âm nói: " Bất quá mặt sau của trò chơi càng ngày càng khó, thời điểm tố chất tâm lý của người chơi càng ngày càng cao, giả thuyết như vậy cũng rất có khả năng xảy ra, làm quỷ phát hiện cô là người chơi, khi đó cô cần phải học được cách khống chế sự sợ hãi của mình, đừng làm cho quỷ nhìn ra cô."

" Giống như anh vậy sao?" - Hạ Lâm Âm hỏi, cô không nhìn thấy một chút cảm xúc sợ hãi nào từ trên mặt Tô Cẩn Ngôn, thần sắc như thường phảng phất như hắn cũng không biết đây là một chiếc giao thông công cộng quỷ.

Một người phải có tố chất tâm lý cường đại mới có thể như vậy? Hắn thật sự là tay mới sao?

Tô Cẩn Ngôn sửng sốt một chút rồi sau đó chậm rãi khơi mào khóe miệng, nói: " Đúng vậy, giống như tôi vậy."

" Đây là trò chơi thứ mấy của anh?" - Hạ Lâm Âm nói ra nghi vấn của mình.

" Cái thứ hai." - Tựa hồ là nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hạ Lâm Âm, Tô Cẩn Ngôn hiếm khi nói lên sự tình của mình trong thế giới hiện thực, " Thứ nhất, tôi ở trong hiện thực là một vị bác sĩ. Thứ hai, tôi có khuynh hướng phạm tội, nếu không phải bị kéo vào trong trò chơi này, tôi có lẽ sẽ vì cuộc sống sinh hoạt quá mức không thú vị mà trở thành một sát nhân biến thái giết người liên hoàn để tìm kiếm kích thích."

Ở trong hiện thực, ban ngày, hắn là một vị bác sĩ với y thuật cao minh cứu vớt sinh mạng, ban đêm, hắn bị cảm giác vô tận hư không cùng cô đơn vây quanh, bất luận việc gì đều không nhất lên nổi hứng thú của hắn, cho đến khi bị kéo vào trong trò chơi này, trái tim mới nhảy lên cảm giác, hắn mới cảm giác được một tia hưng phấn.

Nghe thấy Tô Cẩn Ngôn dùng thanh âm bình đạm nói ra sự thật hắn sắp trở thành sát nhân biến thái, hơn nữa tựa hồ còn có chút tiếc nuối, Hạ Lâm Âm gian nan kéo kéo khóe miệng.

" Oa! Cẩn Ngôn, anh thật là lợi hại nha!" - Bạch Tuyết Nhi khoa trương kêu lên một tiếng, nhìn Tô Cẩn Ngôn nũng nịu nói: " Cẩn Ngôn, anh nhất định phải bảo hộ em nha, em là vừa bị kéo vào trò chơi này, cái gì cũng đều không hiểu, em thật sự rất sợ hãi a..."

" Tôi sẽ bảo hộ các cô, nhưng không phải là không cầu báo đáp, tôi chỉ yêu cầu các cô chi trả cho tôi 5 quỷ tệ, hơn nữa, tôi nói bảo hộ là ở trong phạm vi mà khả năng cho phép, vào lúc mấu chốt sẽ kéo giúp các cô một phen, nhưng cũng không có phụ trách đối với sinh mạng các cô, vì vậy, các cô cần phải suy xét rõ ràng."

Tô Cẩn Ngôn vừa mới nói xong, Bạch Tuyết Nhi liền lập tức nói: " Không thành vấn đề, Cẩn Ngôn, anh muốn quỷ tệ gì đó em đều đưa hết cho anh, anh nhất định phải bảo hộ em nga."

" Quỷ tệ là cái gì?" - Trương Nhã Nhã cẩn thận hỏi, trong lòng không khỏi lo lắng bối rối, cô không có quỷ tệ thì làm sao bây giờ?

Tô Cẩn Ngôn đẩy đẩy mắt kính, nói: " Khen thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, độ khó của nhiệm vụ trò chơi càng cao thì quỷ tệ càng nhiều."

Khen thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng chính là bọn họ cần phải sống sót mới có thể lấy được khen thưởng, cô hiện tại có thể sống đến cuối nhiệm vụ không đã là một vấn đề, càng đừng nói đến việc suy xét về khen thưởng.

Nếu mệnh không còn thì còn muốn khen thưởng làm gì. Cho nên, trước hết quan trọng nhất là sống sót.

Trương Nhã Nhã nghĩ nghĩ rồi mới gật gật đầu nói: " Ân, tôi nguyện ý đem quỷ tệ cho anh, hy vọng....hy vọng anh có thể bảo hộ cho tôi."

" Cái gì? Bảo hộ cho cô? Không nghe được Cẩn Ngôn nói là chỉ vào thời điểm mấu chốt mới kéo cô một phen, Cẩn Ngôn anh ấy bảo vệ tôi đã đủ vất vả rồi, tôi cảnh cáo cô, đến lúc đó đừng khiến cho Cẩn Ngôn phân tâm!" - Bạch Tuyết Nhi ôm chặt lấy cánh tay của Tô Cẩn Ngôn thể hiện rõ tính chiếm hữu của mình.

" Bạch Tuyết Nhi, tôi hy vọng cô không cần lại cọ lên người tôi, tôi đối với thân thể của cô không có hứng thú, tôi chỉ đối___" - Tô Cẩn Ngôn cười ôn nhu, nhưng lời nói nói ra lại khiến người ta cảm thấy không rét mà run, " Thi thể cảm thấy hứng thú."

Tô Cẩn Ngôn rũ mắt nhìn về phía Bạch Tuyết Nhi đang ôm chặt cánh tay của hắn, Bạch Tuyết Nhi nhịn không được đánh cái rùng mình, ánh mắt của Tô Cẩn Ngôn....thực dọa người.

Giống như có một chiếc dao nhỏ lạnh băng dán lên cánh tay cô ta nhẹ nhàng xẹt qua.

Bạch Tuyết Nhi dưới ánh mắt của Tô Cẩn Ngôn ngượng ngùng buông lỏng cánh tay hắn ra.

Hạ Lâm Âm nhíu mày suy tư, Tô Cẩn Ngôn là một người đối với sống chết thập phần hờ hững, lại nguyện ý vì quỷ tệ bảo vệ người không liên quan đến mình, điều này chứng minh quỷ tệ là một thứ rất quan trọng, nó có tác dụng rất lớn.

Còn nữa, đây chỉ là trò chơi thứ nhất, giống như Tô Cẩn Ngôn nói, ở trong cái trò chơi này, ai cũng không thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, nếu cô ở trong trò chơi thứ nhất liền yêu cầu dựa vào người khác mới có thể sống sót, kết cục đã có thể đoán trước.

Sau này chỉ biết là trò chơi sẽ càng ngày càng khó chứ không phải càng ngày càng đơn giản.

Đem hy vọng ký thác lên trên người khác tuyệt đối là một quyết định ngu xuẩn!

Hơn nữa, Tô Cẩn Ngôn đã nói rất rõ ràng, hắn sẽ chỉ ở thời điểm mà khả năng cho phép giúp đỡ một phen, cũng không phải là cùng hắn làm giao dịch thì sinh mệnh trăm phần trăm được bảo đảm, nguy hiểm vẫn tồn tại như cũ, thứ mà bọn họ phải đối phó chính là quỷ, bao gồm cả chính hắn đều gặp phải nguy hiểm.

Nghĩ kỹ điều này, chân mày Hạ Lâm Âm giãn ra, nhìn Tô Cẩn Ngôn với ánh mắt kiên định nói: " Tôi muốn dựa vào chính mình."

Tựa hồ đối với việc Hạ Lâm Âm đưa ra quyết định này cũng không ngoài ý muốn, Tô Cẩn Ngôn không nói gì thêm nữa, chỉ là tầm mắt bất động thanh sắc xẹt qua trước ngực Hạ Lâm Âm, nhẹ nhàng cười, ai nói con gái ngực to thì ngu ngốc?

" Tôi lên xe tương đối muộn, thời điểm trước đó các cô có phát hiện gì không?" - Tô Cẩn Ngôn thu lại ý cười hỏi.

" Trừ bỏ nam sinh cùng loli ngồi bên cạnh kia là cùng nhau đi lên thì mỗi điểm dừng xe buýt đều sẽ đi lên một người, tôi có hỏi qua nữ nhân trung niên mặc váy hoa tím lớn, bà ta cho rằng đây là chuyến xe buýt số 17__"

Bạch Tuyết Nhi mở miệng đánh gãy lời nói của Hạ Lâm Âm, không cam lòng yếu thế nói: " Cẩn Ngôn a, em nói cho anh biết, em vốn dĩ không muốn lên xe, nhưng là mặc kệ em chạy về hướng nào, cuối cùng vẫn là trở lại trạm xe buýt kia, liền cùng quỷ đánh tường giống nhau, chung quanh đều đen như mực, em sợ bên ngoài cũng có quỷ liền lên xe, bằng không liền cũng giống như gã đàn ông hói đầu bị biến mất từ đầu đến chân, anh liền không gặp được em."

" Không lên xe buýt đồng nghĩa với lựa chọn từ bỏ trò chơi, người chơi từ bỏ trò chơi sẽ bị trực tiếp mạt sát." - Tô Cẩn Ngôn giải thích, hắn như suy tư trong chốc lát rồi nhìn về phía Hạ Lâm Âm hỏi: " Cô vừa nói mỗi trạm xe buýt đều sẽ đi lên một người, cô còn nhớ rõ trình tự sao?"

Editor: Đại gia hảo! Hôm nay đăng chương mới, chúc đại gia đọc vui vẻ!

Chương này được 20 vote trong vòng một ngày thì mai sẽ có chương mới nhé! Thân ái ~~
19.08.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro