Chương 8: Chuyến xe buýt đường 44 (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tịch Mịch.

Bạch Tuyết Nhi vốn định nói chuyện, cô ta hy vọng ánh mắt của Tô Cẩn Ngôn dừng lại trên người cô ta nhiều hơn, mà không phải là luôn cùng Hạ Lâm Âm nói chuyện, nhưng cô ta phát hiện vấn đề này cô ta thật đúng là không thể cắm miệng vào được, cô ta chỉ lo sợ hãi, nào còn nhớ rõ trình tự gì đó đâu.

Hừ! Cô ta nhớ không được, cô ta cũng không tin là Hạ Lâm Âm có thể trả lời được vấn đề này!

" Thời điểm tôi lên xe đã có hai người, tài xế và nam nhân mặc đồ đen, tôi là người thứ ba, người phụ nữ trung niên là thứ tư, Trương Nhã Nhã thứ sáu, cô gái tóc dài là thứ bảy, bà lão thứ tám, Bạch Tuyết Nhi thứ chín, thứ mười là nam sinh cùng loli, sau đó là người đàn ông trung niên không có lên xe, cuối cùng là anh."

Ngữ khí của Hạ Lâm Âm không có chút do dự ngập ngừng, cô dám cam đoan rằng mình không hề nhớ lầm trình tự, trí nhớ của cô còn khá tốt, từ lúc bắt đầu lên xe cũng cố ý nhớ kỹ những chi tiết này.

Bạch Tuyết Nhi cắn cắn môi, cô ta không nghĩ tới Hạ Lâm Âm lại nhớ rõ như vậy, lúc sau lại không phục nghĩ vấn đề này đơn giản đến như vậy, chẳng qua là trình tự lên xe của mỗi người, đến đứa trẻ 3 tuổi đều có thể nhớ rõ, cô ta chẳng qua là bởi vì quá mức khẩn trương, không chú ý đến điểm này, bằng không trả lời vấn đề này chính là cô ta.

" Hiện tại đêm đã khuya, nhưng mỗi trạm đều sẽ có người đi lên, trừ bỏ nam sinh cùng bé gái bên cạnh hắn, mỗi trạm đều chỉ có một người, quy luật như vậy tính trùng hợp cũng là một loại nhắc nhở." - Tô Cẩn Ngôn duỗi ngón tay đẩy đẩy mắt kính.

" Vì sao mỗi trạm đều đi lên một người mà nam sinh cùng bé gái lại là hai người đâu?"

Tô Cẩn Ngôn hơi híp mắt, nhìn về phía bé gái ăn mặc váy công chúa ngồi bên cạnh nam sinh ở hàng ghế phía trước, bé gái có một mái tóc nâu uốn xoăn, trên đầu mang một chiếc mũ dạ cột nơ con bướm, nghiêng đầu dựa vào trên vai nam sinh.

Tô Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cái ót của bé gái trong chốc lát nói: " Đứa bé gái này không thích hợp...."

Hạ Lâm Âm trong lòng tức khắc " Lộp bộp" một chút, nhân vật bé gái này được thiết lập trong trò chơi này xác thực có chút không thích hợp, từ lúc bắt đầu lên xe không hề động đậy chút nào, cho dù có ngủ sâu đến đâu thì cũng không đến nỗi như thế.

"3Cẩn Ngôn, em biết rồi, anh xem nam sinh kia lớn lên xấu xí đến như vậy, còn bé gái kia lại ăn mặc như vậy, hơn nữa còn không nhúc nhích, khẳng định là bị nam sinh kia tiêm vào thuốc gì đó, sau đó lại trang điểm như vậy!" - Bạch Tuyết Nhi chà xát hai bàn tay nói.

Bạch Tuyết Nhi cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng trên mặt đầy vẻ đắc ý, nói: " Cẩn Ngôn, anh cũng cảm thấy em nói rất đúng có đúng không a....."

Khóe miệng Tô Cẩn Ngôn khẽ giật giật vài cái, hắn không để ý đến Bạch Tuyết Nhi mà lại nhìn Hạ Lâm Âm nói: " Hiện tại đã xác định, mỗi trạm xe buýt đều đi lên một người, rất có tính quy luật, mà trong quá trình này quỷ vẫn luôn không có động tĩnh, cho nên, khi mà không còn người bước lên xe buýt, đại biểu cho một tin tức."

Tựa hồ là bị khí tràng của Tô Cẩn Ngôn ảnh hưởng, Hạ Lâm Âm càng ngày càng cảm thấy lạnh lẽo, cô bình tĩnh đến dị thường phun ra một câu: " Tin tức quỷ bắt đầu giết người."

Trạm vừa rồi không có người đứng, chứng minh rằng tất cả mọi người đã đến đông đủ, xe buýt sẽ không còn người đi lên, cửa xe sẽ không còn mở ra, quỷ sẽ bắt đầu động thủ!

Mỗi trạm xe buýt đều có người đi lên, đây là trò chơi nhắc nhở cho người chơi, cũng là cho người chơi thời gian để quan sát, hoặc cũng có thể nói là trò chơi hạ hạn chế đối với quỷ, dưới tình huống tất cả mọi người đều tập trung trên xe thì quỷ mới có thể giết người!

Bất quá, Tô Cẩn Ngôn vừa mới nói: " Mỗi trạm xe buýt đều đi lên một người", lời nói này là có ý tứ gì?

Chẳng lẽ.....bé gái bên cạnh nam sinh không phải là người sao?

Tô Cẩn Ngôn hắn phát hiện cái gì?

Nếu bé gái kia là quỷ, bọn họ cần phải đối phó như thế nào?

Không đợi Hạ Lâm Âm nghĩ nhiều, trong bóng tối phía trước có ánh sáng truyền đến, đã đến trạm xe buýt tiếp theo rồi!

Trạm xe buýt càng ngày càng gần, càng ngày càng gần....

Không có người!

Không có người!

Xung quanh trạm xe buýt một người đều không có!

Hạ Lâm Âm hô hấp có chút dồn dập, cô ngước cổ ra ngoài cửa sổ tìm tòi một vòng, trạm xe buýt trống rỗng, vắng vẻ, ngay cả phiến lá rụng đều không có.

Đèn đầu đường chiếu ánh sáng tối tăm xuống chiếc ghế dài cũ nát lẻ loi, xung quanh đều là bóng tối nồng đậm, tối đến mức làm lòng người hoảng loạn.

Mặc dù trạm xe buýt không có một bóng người nhưng xe buýt vẫn cứ dừng lại, " Cạch" một tiếng, cửa xe mở ra.

Một trận gió cuốn theo rét lạnh đêm khuya tiến vào, độ ấm trong thùng xe đột nhiên giảm đi vài độ.

Một chiếc xe buýt ngừng ở trước trạm dừng không có một bóng người, loại cảnh tượng quỷ dị này khiến da đầu trở nên tê dại, thật giống như có cái gì đó vô hình, mắt thường không nhìn thấy được đang đi lên xe.

Đôi mắt Hạ Lâm Âm cũng không dám chớp một chút nào, gắt gao mà nhìn chằm chằm cửa xe đang mở ra, " Cạch" một tiếng, cửa xe mở ra không được bao lâu lại lần nữa đóng lại.

Âm thanh đóng cửa xe kia phảng phất như một đạo roi đánh vào trên người Hạ Lâm Âm, làm cho cô nhịn không được mà run rẩy thân thể.

Cửa xe đã đóng lại......sẽ không bao giờ mở ra nữa.

Quỷ muốn bắt đầu giết người......

Bọn họ bị nhốt trong một không gian bị bịt kín, giống như là sơn dương bị nhốt trong nhà giam chờ đợi bị làm thịt.

" Hành khách chưa nộp phí mời nộp phí." - Trong không gian yên tĩnh khiến mọi người hít thở không thông, âm thanh không có âm điệu phập phồng đột ngột vang lên.

" Ực" một tiếng, Trương Nhã Nhã nuốt xuống một ngụm nước bọt, " Lâm Âm.......Tôi......Tôi không có nộp phí, làm sao bây giờ? Không nộp phí....chắc không có việc gì đâu nhỉ?"

Mồ hôi theo chóp mũi của cô nhỏ giọt, thanh âm của Trương Nhã Nhã đã run rẩy đến lợi hại.

" Các cô ai chưa nộp phí?" - Tầm mắt của Tô Cẩn Ngôn đảo qua 3 người các cô, phía sau mắt kính là ánh mắt sắc bén như dao.

" Tôi...." - Trương Nhã Nhã run rẩy giơ tay lên, đầu rút lại giống như một con chim nhỏ, đến một chút ngữ khí lớn cũng không dám phát ra.

" Cẩn Ngôn, em, em cũng chưa nộp phí, ai mà biết được chuyến quỷ giao thông công cộng này cần phải nộp phí a, còn gã tài xế nữa, lúc vừa lên xe thì không thèm nhắc nhở, lúc này lại bảo đi lên nộp phí, thật là một cái quỷ tài."

Nói dứt lời, Bạch Tuyết Nhi lập tức bịt kín miệng, thần sắc kiêng kị nhìn xung quanh, trong xe buýt này thực sự có quỷ, nghĩ đến quỷ, sắc mặt của cô ta lại trắng thêm vài phần.

" Hai người các cô mau đi nộp phí đi!" - Trong giọng nói ôn nhuận của Tô Cẩn Ngôn mang theo chân thật, đáng tin.

" Cái gì? Cẩn Ngôn, em không dám qua đó! Này....Này cũng quá dọa người! Ai biết được đi qua đó sẽ xảy ra chuyện gì," - Bạch Tuyết Nhi lắc lắc đầu như trống bỏi.

" Tôi cũng không dám qua..." - Trương Nhã Nhã yếu ớt lên tiếng.

" Ai cũng không biết đây có phải là yêu cầu của quỷ hay không, lỡ như không làm theo yêu cầu của quỷ, nói không chừng lại sẽ phát sinh ra cái gì nữa đâu!" - Khóe miệng Tô Cẩn Ngôn chậm rãi gợi lên một mạt độ cung. " Phải biết rằng có rất nhiều quỷ thích cùng nhân loại chơi trò chơi, vậy nên, trước khi nghĩ ra biện pháp đối phó với quỷ, chúng ta tốt nhất không cần chọc giận nó."

" Cẩn....Cẩn Ngôn, anh với em cùng nhau đi đi, anh cùng em đi qua đó nộp phí, nếu không, có đánh chết em cũng không dám đi qua đó." - Bạch Tuyết Nhi run rẩy nói.

" Được!" - Tô Cẩn Ngôn đứng lên, dáng người hắn thon dài cân xứng, điển hình là giá treo quần áo, mặc áo sơ mi trắng nhìn rất đẹp mắt.

Mọi người nhớ ủng hộ cho ta bằng cách ấn ngôi sao bình chọn cho truyện nha~~ Thân thân. <3 <3

Hoàn thành: 21.10.2018 Upload: 22.10.2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro