THẾ GIỚI THỨ I: chương 10: thanh mai trúc mã khó thành đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là cuối tuần, Tô Nguyệt Bạch rời giường xuống lầu, mẹ Tô đã trở lại. Bà cầm một túi hoa quả to đưa Tô Nguyệt Bạch, kêu cô đem qua nhà của Tô Nhiên.

"Không phải nếu mẹ đem qua sẽ tốt hơn sao, còn có thể cùng dì Tô bồi dưỡng tình cảm."

Nói đến mẹ Tô Nguyệt Bạch cùng mẹ Tô Nhiên lúc xưa rất thú vị. Lúc trước học cao trung hai người ở cùng một khu nhà, lại đều họ Tô, tính cách lại hợp phách, đến bây giờ cũng đã biết nhau mười mấy năm. Học đại học hai người cũng ở bên nhau, ngay cả khi kết hôn cũng xây nhà cùng một nơi chỉ cách nhau mấy mét.

"Ai nha, mẹ cùng dì ấy có cái gì cần bồi dưỡng tình cảm! Đều đã biết nhau nhiều năm. Chủ yếu đó là con, nên cùng dì ấy bồi dưỡng tình cảm, về sau còn phải gả cho thằng nhóc Tô Nhiên ấy, hiện tại nên cùng mẹ chồng tương lai tâm sự thật tốt!"

Tô Nguyệt Bạch nhìn vẻ mặt mẹ Tô cười tươi, liền không thể không cảm thấy ác hàn, "Được, được, con đi con đi!" Ngay sau đó cô cầm hoa quả lăn long lóc chạy đi.

Đứng ở ngoài nhà Tô Nhiên, Tô Nguyệt Bạch sửa sang lại quần áo, sửa sửa tóc, xác định mọi thứ đã chuẩn bị tốt, lúc này mới lễ phép gõ gõ cửa.

Kỳ thật mẹ cô nói cũng đúng, về sau dù sao cũng phải gả đến nhà hắn, hiện tại nên cùng dì Tô bồi dưỡng lưu lại nhiều ấn tượng tốt.

Nghĩ như vậy, Tô Nguyệt Bạch nghiêm trang gật gật đầu.

Dì Tô mở cửa rất nhanh, thấy người tới là Tô Nguyệt Bạch, vội vàng cười nói: "Ai nha, Tiểu Bạch tới a! Mau vào đi mau vào đi, dì Tô đang nhớ con muốn chết."

"Ha hả ha hả......" Tô Nguyệt Bạch gian nan kéo kéo khóe miệng, câu ra một nụ cười.

Tiểu Bạch, tên này...... Rất có phẩm vị a!

" Dì Tô , đây là mẹ con kêu con mang hoa quả tới cho dì."

"Tới chơi thì tới thôi, còn mang nhiều hoa quả như vậy làm gì, hôm nào đó dì sẽ nói với mẹ con. Tiểu Bạch, con vào nhanh lên đi."

"A? Vâng, được."

Từ lúc đầu Tô Nguyệt Bạch vẫn cảm thấy nghi hoặc, ngay sau đó liền minh bạch, mỗi lần cô tới nhà dì Tô vẫn nghĩ là cô tới tìm Tô Nhiên, tuy rằng...... cô có giải thích qua, nhưng hiển nhiên dì Tô vẫn mặc kệ.

Tô Nguyệt Bạch cởi giày, cô ở cửa thay dép lê, quen cửa quen nẻo lên lầu.

Đứng ở lầu hai Tô Nguyệt Bạch nhẹ nhàng mở cửa phòng Tô Nhiên, cô cũng không tính gõ cửa, quyết định cho Tô Nhiên một kinh hỉ, vì thế lặng lẽ mở cửa, trộm nhìn từ ngoài vào phòng Tô Nhiên.

Hắn vẫn đang nằm ở trên giường ngủ.

Tô Nguyệt Bạch tà ác cười cười, giữ cánh cửa lớn một chút, nhón chân nhẹ nhàng đi vào.

Thật cẩn thận đi vào mép giường, cô chuẩn bị cúi người hảo hảo trêu đùa hắn một phen, ai ngờ hắn nhẹ nhàng lật nghiêng người một cái, ngay sau đó liền đem tay cô kéo lên trên giường, đem cô đè ở dưới thân.

Tô Nguyệt Bạch hoảng sợ kinh hô: "Tô Nhiên!"

"Ân, có việc gì?" Hắn tựa hồ mới vừa tỉnh ngủ, cặp mắt đen mang theo chút mơ màng buồn ngủ, đè cô xuống, ở bên tai nhẹ nhàng lẩm bẩm nói, chóp mũi đều có thể cảm nhận được mùi hương của hắn.

"Ngươi...... là ta đánh thức ngươi hả?" Tô Nguyệt Bạch bất an hỏi, trong lòng có chút không đành lòng đánh thức hắn, "Ngày hôm qua ngươi ngủ lúc nào, vì sao hiện tại còn như vậy?"

"Ta học."

Tô Nguyệt Bạch trầm mặc, hảo đi, sinh hoạt của học bá cô thật sự không hiểu.

"Kia về sau cũng không thể như vậy được, đối với thân thể không tốt."

"Đã biết."

"Kia...... Vậy hiện tại ngươi đứng lên đi, dì Tô còn ở dưới lầu!"

"Không có việc gì, để ta ngủ chút nữa."

"Kia, vậy ngươi cho ta đứng lên đi."

"Không sao đâu, dù sao cũng không phải một lần."

"Tô Nhiên...... Ngươi vô sỉ!"

"Ân, đối với ngươi, ta rất thích đè."

"Tô Nhiên...... Ngươi vô lại!"

"Ân, cho ta nằm một lúc."

"...... Tô, Tô Nhiên, ta là muội muội ngươi!" Tô Nguyệt Bạch cắn răng nói, đảo mắt thấy trọng lượng trên người biến mất, hắn đã đứng lên.

"Muội muội, đứng lên đi." Tô Nhiên liếc cô một cái, không nhẹ không nặng nói, nhưng Tô Nguyệt Bạch có thể nhận thấy được nhiệt dộ trong phòng thấp hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro