THẾ GIỚI THỨ I: chương 9: thanh mai trúc mã khó thành đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng, Tô Nguyệt Bạch so ngày hôm qua thức dậy còn sớm hơn, tính toán chạy trốn trước lúc Tô Nhiên thấy cô, nhưng cuối cùng cô vẫn thất bại.

"Đi thôi." Lúc này Tô Nhiên không hề xách cô cùng cặp sách đi như hôm qua, mà là ôn tồn hòa khí nói chuyện với cô.

Tô Nguyệt Bạch biết chính mình không phải đối thủ của hắn, vì thế ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.

"Nam sinh ngày hôm qua là ai?"

"Nga, hắn ấy hả," Tô Nguyệt Bạch phi thường tùy ý nhìn móng tay mình, không quan tâm nói: "Hắn là người ta thích."

Trong lòng Tô Nhiên lập tức suất hiện cổ khí tức giận.

"Ngươi không phải nói người ngươi thích là ta sao?!"

"Nga, không phải chính ngươi nói tình cảm của ta đối với ngươi có thể là ca ca sao? Cho nên ta nghĩ, có khả năng ngươi nói đúng, vì vậy ta quyết định nghe theo ngươi, nói không chừng ta thật sự nghĩ ngươi là ca ca!" Tô Nguyệt Bạch nghiêm trang nói, không chút nào bận tâm, sắc mặt Tô Nhiên càng thêm lạnh nhạt.

"Thực tốt." Tô Nhiên cắn răng nói hai chữ, khiến Tô Nguyệt Bạch cảm thấy run sợ.

Quả nhiên, ở trước mặt hắn, cô không có chút sức lực chống cự!

Thời điểm đến lớp học bước chân cô càng đi nhanh hơn, bởi vì Tô Nguyệt Bạch chột dạ, nhưng lúc này Tô Nhiên lại lập tức túm chặt tay cổ tay cô, dùng sức túm lấy, đem cô kéo vào lòng ngực của hắn.

"Tô Nhiên, ngươi làm gì vậy?" Tô Nguyệt Bạch ngốc, ở trong lòng ngực hắn không hiểu làm sao hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là ngươi và người nào đó...... Tránh xa một chút." Tô Nhiên nói, đôi mắt lại nhìn khu dạy học thấy người nào đó.

Tô Nhiên bình tĩnh nhưng con mắt mang theo tia căm thù dễ nhận thấy, Hạ Trần không thèm để ý cười cười.

Tô Nguyệt Bạch nhìn theo ánh mắt Tô Nhiên , thấy Hạ Trần đang nhìn mình.

"Nguyệt Bạch, ngươi chạy nhanh lên, chúng ta nên đi luyện tập."

"Nga, được!" Nghe tiếng nói, Tô Nguyệt Bạch lui ra từ trong ngực Tô Nhiên chạy nhanh tới, hướng trên lầu chạy đến.

Hạ Trần ngay sau đó hướng tới Tô Nhiên khinh miệt cười cười, đáy mắt mang theo tia đắc ý.

Tay Tô Nhiên không tự giác nắm chặt, nhàn nhạt nhìn Hạ Trần liếc mắt một cái, về phòng học của mình.

Lên lầu Tô Nguyệt Bạch mới phát hiện Hạ Trần đứng bên ngoài lớp mình, trong tay hắn cầm một hộp cơm, bộ dáng hình như đợi rất lâu.

"Ngươi tới lâu chưa?" Cô cùng Tô Nhiên đi vào cũng xem như là sớm, học sinh trong trường cũng không nhiều lắm mới có một phần tư người.

"Không bao lâu, mấy chục phút mà thôi, ta không biết thời gian ngươi tới trường học, cho nên sớm ở chỗ này ngồi chờ." Hạ Trần tự hắc thức nói, Tô Nguyệt Bạch bị hắn chọc cười.

"Ngươi thật giống paparazzi nha."

"Cũng không phải sao, ta thấy Tô tiểu thư ngươi cùng đại minh tinh đều giống nhau."

"Miệng lưỡi trơn tru."

"Được được, là ta miệng lưỡi trơn tru," Hạ Trần đem cơm hộp trong tay đặt ở cửa sổ rồi mở ra, "Đây là bữa sáng ta mang cho ngươi."

"Wow, thật phong phú!" Tô Nguyệt Bạch hai mắt sáng lên.

Hạ Trần xoa xoa cô đầu, sủng nịch cười nói: "Ân, ngươi thích là được, đến đây ăn đi."

"Ta đây liền không khách khí!" Tô Nguyệt Bạch cầm lấy chiếc đũa gắp thức ăn.

Chờ một trận gió tiêu vân tàn sau, Tô Nguyệt Bạch vuốt bụng căng tròn, mới nhớ tới Hạ Trần, vì thế ngượng ngùng hỏi: "Cái kia...... Hạ Trần, ngươi đã ăn chưa?"

Lúc này Hạ Trần rốt cuộc nhịn không được cười lên tiếng, "Ăn xong rồi mới nhớ tới ta a!"

"Hắc hắc, không cẩn thận mà thôi."

"Yên tâm đi, ta ăn rồi."

"Vậy là tốt rồi, chúng ta hiện tại bắt đầu luyện tập đi."

"Được."

Sáng sớm gió thổi phi thường thoải mái, góc tường tiểu thảo, dần dần biến thành tiếng bước chân, ẩn ẩn tiếng chim hót rung động, mùa xuân vườn trường đẹp đến mê người. Còn có thanh triệt giọng nam cùng giọng nữ giao điệp chầm chậm đọc diễn thuyết, ở vườn trường to lớn có vẻ dị thường rõ ràng.

Ngón tay thon dài cầm bút trên giấy viết bản nháp, viết viết xong đơn xé vò nát giấy, ném vào thùng rác.

Nhìn xem thùng rác, chứa đầy giấy bị vò nát.

Tô Nhiên buông bút, nhìn về phía ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro