Chương 63. Nhiệm vụ thứ 11: Công lược nam thần dân quốc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại, từ chương này trở đi, mỗi chương sẽ gồm 5 chương nhỏ hoặc hơn nữa... (và kèm theo thời gian ra chương mới sẽ lâu hơn bình thường).

###Tại hạ đa tạ các lượt vote của các hạ. (Nhắc nhở ấm áp^^, không có ý gì đâu chỉ là ý trên mặt chữ ^^)

~~~~~~~~

[ chú: Trung Hoa dân quốc ( 1912--1949 ). Lời văn chỉ là hư cấu, có nét tương đồng, hoặc cũng chỉ là trùng hợp!]

Năm đầu thời dân quốc, một tòa nhà rộng hơn 300 m2 âm u và tĩnh lặng.

Trong viện, hoa nở tươi đẹp. Dưới tàng cây, xây một cái bàn đá.

Ánh nắng chiều tà nghiêng nghiêng chiếu vào, xuyên qua những cành cây ngọn cỏ sáng rực một màu đỏ cam.

Có một vị thiếu niên an tĩnh ngồi trên bàn đá. Anh ta khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặt mày thanh tú, gương mặt trắng nõn cùng biểu tình chuyên chú.

Tên anh ta là Bạc Luân Viễn. Cha là hội trưởng chi thương tài chính ở tỉnh thành lớn, mẹ là con gái của tổng bộ Bắc Dương quân phiệt.

Lúc này, Bạc Luân Viễn đang đọc sách đến quên trời quên đất.

Từ Như Ý đang đứng trong hành lang lẳng lặng nhìn chăm chú vào anh ta.

Thân phận hiện giờ của cô là con dâu Bạc gia nuôi từ bé. Năm cô năm tuổi bị cha mẹ bán vào Bạc gia, để cho Bạc Luân Viễn có bạn chơi cùng, sau khi lớn lên sẽ gả cho anh ta.

Dù vậy, bởi vì nguyên chủ tính tình mạnh mẽ, và cũng bởi vì cảm thấy bị người thân bỏ rơi mà cả người đều mang theo uất hận. Tuy người Bạc gia đối với cô cực tốt, nhưng nguyên chủ vẫn không có chút nào cảm kích.

Vậy mà trong quá trình ở chung với Bạc Luân Viễn lâu dài, anh có tư tưởng hiện đại, thích sáng tạo, không chịu mọi người ước thúc sắp đặt, nên một chút một chút đi vào lòng cô.

Lúc nguyên chủ mười lăm tuổi, hai người phụng mệnh thành hôn.

Vào đêm tân hôn, Bạc Luân Viễn nhìn thấy ánh mắt đề phòng của cô, nên cảm thấy bản thân thật sự bị sĩ nhục lớn.

Lúc này, có mấy du học sinh trở về nói ở nước ngoài tư tưởng tiên tiến. Bạc Luân Viễn mới cảm thấy, đây mới chính là cuộc sống mà mình mong ước.

Nên anh bỏ đi và không trở về nữa.

Bạc Luân Viễn ở dị quốc tha hương gặp gỡ được nữ chủ Đường Trà Nguyệt, người con gái cùng anh có cùng tư tưởng có cùng chí hướng, và cũng rất yêu anh. Dù vậy, Bạc Luân Viễn trước sau nhớ rõ bản thân mình có một người vợ đang đợi ở quê hương, cho nên không chấp nhận Đường Trà Nguyệt theo đuổi.

Đường Trà Nguyệt cảm thấy thật mắc cười, Bạc Luân Viễn thật mâu thuẫn, một bên có tư tưởng hiện đại, một bên lại y theo tư tưởng phong kiến, chấp nhận trong nhà an bài.

Trong một lần vận động biểu tình, Bạc Luân Viễn bị thương nên bị mất trí nhớ. Đường Trà Nguyệt nhân cơ hội ở bên cạnh chăm sóc nên được hảo cảm, cô còn viết thư lừa gạt người Bạc gia rằng anh ta đã qua đời.

Mẹ của Bạc Luân Viễn dưới sự kích động mà bị đột quỵ qua đời, còn cha của anh ta ngã bệnh cũng không gượng dậy nổi, sự nghiệp cũng bởi vậy đã chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nguyên chủ Từ Như Ý ở lúc Bạc gia cửa nát nhà tan mà gặp được một chàng trai theo đuổi. Bản thân không có người nhà nên không biết đi chổ nào, vì vậy mà đành đi theo anh ta.

Về sau, nguyên chủ mới biết được: Chàng trai kia căn bản không tốt lành gì, sau khi ở cùng cô, anh ta liền khôi phục bản tính. Thường xuyên đánh mắng cô, còn ăn chơi đàng điếm.

Sau đó, anh ta bởi vì hút ma túy mà bán hết nhà cửa, cuối cùng cô cũng bị đem đi bán.

Nguyên chủ hy vọng chính là, làm lại từ đầu. Cô phải báo đáp ân tình Bạc gia và cũng muốn làm Bạc Luân Viễn hạnh phúc.

[ hệ thống nhắc nhở: Công lược mục tiêu nhân vật -- Bạc Luân Viễn, nam, 17 tuổi. Trước mắt hảo cảm của ký chủ là 40, hảo cảm của nữ chủ Đường Trà Nguyệt là 0, nhiệm vụ đạt thành điều kiện: Bạc Luân Viễn yêu nguyên chủ (hảo cảm đạt 100) thì nhiệm vụ hoàn thành.]

Từ Như Ý tiếp thu xong cốt truyện, nhìn đến bạc Luân Viễn bên kia.

"Mẹ kêu anh ăn cơm."

Ngữ khí của cô vẫn như mọi ngày, ngày thường cô cả người đều mang căm phẫn, quan hệ hai người cũng không tốt mấy.

Bạc Luân Viễn không không thèm liếc mắt cô một cái. Cất sách vở, liền trực tiếp đi vào nhà.

............

Trên bàn cơm, Bạc mẫu cười nhạt yêu thương mà nhìn hai người.

Mặc dù Từ Như Ý ngày thường đối xử với bọn họ đều lãnh đạm, tính tình cũng không tốt lắm. Nhưng bà vẫn càng xem càng thấy hài lòng.

Con bé sắp 15 tuổi rồi, trên mặt vẫn còn trẻ con, đôi mắt to doanh nhuận cũng vậy. Con bé có cái mũi cao nhỏ thon, một đôi môi đầy đặn hồng hồng thấy thế nào cũng làm cho người ta thích.

Bạc mẫu từ nhỏ sinh hoạt ở gia đình hào môn, cử chỉ được hàm dưỡng đều là hình tượng phu nhân sang quý.

Tướng mạo của bà vẫn thanh tú như cũ, thanh âm cũng như bình thường uyển chuyển lui tới. Bà ôn nhu nói: "Luân Viễn, Như ý sắp sinh nhật rồi. Chờ con bé vừa đến 15 tuổi, hai người các ngươi liền thành hôn a~."

Con bé đến Bạc gia cũng gần mười năm rồi, bà cảm thấy năm tháng trôi thật nhanh a~.

Bạc Luân Viễn cũng không trả lời, chỉ cúi đầu ăn đồ ăn người hầu bên cạnh đưa vào trong chén. Anh hàm hồ ăn thật nhanh, sau đó trở về thư phòng.

Mở đèn lên, anh tùy tiện cầm một quyển sách.

Đang xem đến mê mẩn, đột nhiên cảm thấy phòng sáng hơn. Quay đầu lại, anh nhìn thấy một thân ảnh bay nhanh biến mất ở cửa.

Là Như Ý sao?

Bạc Luân Viễn nghi hoặc. Ngay sau đó, nhìn đến ngăn tủ ở cửa có thêm một cái đèn dầu.

Tâm trạng của anh khẽ nhúc nhích, khóe miệng không tự chủ cong cong tràn ra một tia ý cười.

Thì ra, con bé cũng không phải không hài lòng làm cô vợ nhỏ của anh, cũng không thật sự chán ghét anh.

Mặc dù ngày thường đối với anh thật lãnh đạm, thậm chí cùng anh đối nghịch, nhưng trong lúc lơ đãng cũng quan tâm tới anh.

Nhớ tới lời mẹ nói, Bạc Luân Viễn trong lòng hiện lên một tia khác thường.

Bỏ sách xuống, anh đi qua phòng Từ Như Ý.

Sau cửa gỗ dày nặng này, Như Ý đang làm gì nhỉ? Bạc Luân Viễn chần chờ, sau đó xoay người rời đi.

"Két --" cửa đột nhiên bị mở ra.

Từ Như Ý ánh mắt có chút kinh ngạc nhìn qua, "Anh... anh ở chổ này làm gì?"

Cô tư thế hết sức phòng bị, thanh âm bén nhọn, ồn ào lấn át giọng nói điềm mỹ trời cho.

Bạc Luân Viễn nhìn cô gái trước mặt.

Đại khái đang chuẩn bị đi ngủ, cô chỉ ăn mặc một cái áo trong màu trăng non.

Cái cổ tinh tế trắng như tuyết, xương quai xanh tính xảo như ẩn như hiện. Bộ ngực đã phát dục no đủ tròn tròn, thập phần mê người.

Có lẽ ánh mắt anh quá mức chuyên chú, Bạc Luân Viễn không biết mình đã nhìn bao lâu. Mãi cho đến khuôn mặt nhỏ của cô hồng hồng một mảnh, tay cảnh giác mà che ngực, anh mới lấy lại được tinh thần.

"Anh......" Anh ta biết bản thân lỗ mãng mà giải thích, "Anh là tới hỏi một chút, lời hôm nay mẹ nói, em có bằng lòng hay không?"

Lời vừa nói xong, anh liền cảm thấy hối hận.

Nếu con bé nói không muốn, vậy anh biết trả lời gì đây?

Từ Như Ý nhìn chằm chằm bộ dáng quẫn bách của anh ta, cô suy tư một lát mới đáp: "Nghe mẹ an bài."

Cô chưa nói không hài lòng, cũng chưa nói vừa lòng. Câu trả lời ba phải như vậy, làm Bạc Luân Viễn có chút đoán không ra tâm tư của cô.

"Ừm." Anh ta xoay người đi.

"Anh chờ một chút." Từ Như Ý gọi anh ta lại, về phòng phủ thêm cái áo ngoài, "Vào đi."

Bạc Luân Viễn hơi hơi kinh ngạc. Đây không hợp quy củ đâu? Trai đơn gái chiết ở cùng một phòng, với lại vào cái thời gian này...

Từ Như Ý giống như không phát hiện điều này, đã đi vào phòng.

Bạc Luân Viễn đây là lần đầu tiên đi vào phòng cô. Bởi vì cô luôn luôn giống con nhím nhỏ, chưa bao giờ đem bản thân chân chính trở thành người Bạc gia, phòng này đối với cô mới chân chính hoàn toàn thuộc về cô, Từ Như Ý mới cảm giác được tự do.

Vậy nên, người Bạc gia cũng vì tôn trọng cô, cũng không bước vào đây nữa bước.

Bạc Luân Viễn tò mò nhìn khắp nơi, cửa sổ hướng về phương nam, trong phòng thoáng mát thông gió tốt, có ánh sáng tốt nhất.

Đồ vật trong phòng đầy đủ mọi thứ, được trang trí màu hồng, cả căn phòng mang theo nồng đậm phong cách thiếu nữ.

Cô đem nơi này tất cả đều thu thập đến sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề. Nhìn liền thập phần thư thái.

"Ngồi đi." Từ Như Ý chỉ chỉ cái ghế nhỏ ở chính giữa phòng.

Bạc Luân Viễn xem bộ dáng tự nhiên hào phóng của cô, nên không hề rối rắm. Ngồi xuống, hỏi: "Chuyện gì?"

"Thầy giáo hôm nay giảng, tôi nghe không hiểu." Từ Như Ý mở ra sách vở.

Lúc này, Thanh triều khoa cử chế độ hoàn toàn huỷ bỏ, cả nước trên dưới thi hành kiểu mới học đường, giáo thụ các loại ngành học, cũng cổ vũ nữ tử nhập học.

Bạc gia kinh thương, tiền tự nhiên không là vấn đề, vào lúc trường mở lớp để cô đi học.

Hai người hiện tại cùng trường nhưng khác lớp.

Bạc Luân Viễn cúi đầu.

Sách cô đang hỏi, là một quyển sách Nhật ngữ. Đối với anh mà nói, chữ trên sách đã sớm quen thuộc. Nhưng cô mới nhập học, đối với cô mà nói hết sức khó khăn.

"Một câu này, có nghĩa là gì?" Từ Như Ý xích lại gần anh một chút, ngón tay nhẹ nhàng chỉ một câu trên sách.

Ngón tay của cô non mịn trong hoàn cảnh ánh sáng tối tăm này, hiện ra một vẻ đẹp mông lung.

Bạc Luân Viễn bởi vì cô cố ý xa cách mà chưa từng cẩn thận đánh giá, chỉ biết cô lớn lên có bộ dạng tốt, có một gương mặt dễ thương trời cho.

Hiện tại mới chú ý tới: Con bé so với anh tưởng tượng còn muốn làm anh thích hơn. Làn da trắng nõn hồng hào, mềm nhẵn tinh tế đến không nhìn thấy một lỗ chân lông.

[ hệ thống nhắc nhở: Nam chủ độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm của ký chủ là 45, độ hảo cảm của nữ chủ Đường Trà Nguyệt là 0. Ký chủ, tiếp tục nỗ lực a~]

Bạc Luân Viễn lực chú ý tựa hồ toàn tập trung ở trên người cô, đối với vấn đề của cô hoàn toàn làm lơ.

"Làm sao vậy? Anh không muốn nói cho tôi biết sao?!" âm thanh Từ Như Ý vang lên cộng với nét giận trên mặt kéo suy nghĩ của anh về.

Bạc Luân Viễn lập tức lắc đầu, "Không có."

Anh cẩn thận mà giải thích, để cô viết nghĩa ở trên sách.

Từ Như Ý cầm lấy bút. Bởi vì mới đến trường, trước kia cô cũng không biết chữ, càng không nói đến cầm bút.

Cho nên, biểu hiện ra ngoài chính là cái tư thế cầm bút hoàn toàn không hợp quy phạm, cùng với chữ viết nghiêng xiêu xiêu vẹo vẹo.

Động tác của cô cực kỳ vụng về, nhìn chữ viết rất giống mấy nét vẽ của tụi con nít, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

"Ha hả......" Bạc Luân Viễn nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Từ Như Ý chân mày nhăn lại thành một đường, ném bút trong tay ra, bực bội mà nói: "Tôi viết khó coi lắm phải không?"

Thanh âm của cô mang theo ủy khuất, môi cắn chặt hiện ra một tia tái nhợt.

"Không có, không có." Bạc Luân Viễn khẩn cấp giải thích, "Anh không có ý như vậy."

Anh ta biết, lòng tự trọng của cô rất lớn, nhưng lại cảm giác ở Bạc gia không có địa vị, thập phần tự ti.

Đi học đường, mọi người biết cô là con dâu nuôi từ bé của Bạc gia, không ít người cười nhạo, xã hội hiện tại nhưng vẫn còn không ít người tư tưởng phong kiến, một khối u ác tính của xã hội, sớm nên bị hủy bỏ.

Nhưng mà người nhà của cô sớm đã tìm không thấy, không lưu tại Bạc gia, cô có thể đi nơi nào?

Hiện giờ nhìn đến bộ dáng cô ủy khuất, Bạc Luân Viễn đột nhiên đau lòng cô.

Nhớ tới lúc trước, cô năm tuổi, luôn luôn dùng cặp mắt to linh động tò mò nhìn chằm chằm anh.

Lần gặp đầu tiên, Bạc Luân Viễn thật sự bất ngờ, thật sự cô là một cô bé rất đáng yêu! Mà nhiều năm như vậy rồi, cặp mắt sáng ngời ấy không có mất đi, ngược lại càng thêm trong suốt.

Nhìn cô bộ dáng tức giận đến gương mặt ửng đỏ, Bạc Luân Viễn càng cảm thấy con bé càng ngày càng đáng yêu.

Anh ta thập phần kiên nhẫn mà giải thích: "Như Ý, anh không có ghét bỏ chữ viết của em. Vì anh cảm thấy, em vẽ mấy chữ đó nhìn y hệt con người em vậy, nhìn thật đáng yêu."

"Gì?! Anh nói tôi vẽ?" Từ Như Ý mở to một đôi mắt không chịu thua, "Còn nói không ghét bỏ? Tôi rõ ràng là đang viết đó!"

"Ừm, đúng vậy anh sai." Bạc Luân Viễn lập tức xin lỗi. Nhặt bút lên, đưa qua cho cô, "Em viết chữ thật đáng yêu, đừng nóng giận mà."

Từ Như Ý chống quai hàm nhìn bút trong tay anh ta, cũng không thèm tiếp nhận.

Bạc Luân Viễn biết, cô đây là tâm cường hiếu thắng. Anh nắm lấy bàn tay cô, để bàn tay mình bao trùm lên tay cô.

"Đến, anh dạy cho em." Anh dịu dàng nhẹ nhàng mở miệng.

Bạc Luân Viễn cũng bất quá lớn hơn cô hai tuổi, hiện giờ chỉ có mười bảy tuổi mà thôi.

Tuyến âm thanh của thiếu niên vẫn chưa phát triển hoàn toàn, âm trầm trầm vô cùng dễ nghe.

Tay anh ta cùng người khác giống nhau, ấm áp ôn nóng, vô cùng bình thản.

Bạc Luân Viễn vốn dĩ chưa từng có tâm tư, nhưng ở thời điểm nắm tay nhỏ của cô, đột nhiên có một loại cảm giác khác thường theo đáy lòng dâng lên.

Tay cô hơi hơi mát lạnh. Nho nhỏ, mềm mềm, như tay trẻ con bình thường non mịn, mềm mại không xương.

Anh ho nhẹ một tiếng, che dấu tâm tình của mình. Kìm tay cô, từng nét từng nét viết.

"Cầm bút giống như vậy, chổ này hẳn là viết như vậy......" Anh cẩn thận giảng giải, hoàn cảnh này thập phần ấm áp.

Chẳng qua, bởi vì tư thế không đúng, thời gian hơi lâu, hai người đều cảm giác có chút mệt.

Bạc Luân Viễn dứt khoát dời lệch vị trí, ngồi ở phía sau cô, đem thân thể nho nhỏ của cô bao vây.

Khi gần sát cô, lập tức có một cổ mùi hương thơm ngát quanh quẩn chóp mũi, Bạc Luân Viễn nỗi lòng lại có chút không yên.

Bất quá, anh vẫn là thực mau lấy lại tinh thần, bắt đầu dạy cô viết.

"Không cần phải gấp, nơi này chậm một chút. Đúng, chính là như vậy." Anh một bên viết, một bên ở bên tai cô nhẹ giọng nói.

Bạc Luân Viễn hơi thở ấm áp quét ở phía sau cổ cô, có chút ngứa. Từ Như Ý nhịn không được nhẹ nhàng giật giật.

Vốn dĩ hai người cách nhau rất gần, vì động tác này, làm cánh môi của anh nháy mắt dán lên cổ sau của cô.

Bạc Luân Viễn chỉ cảm thấy bên môi tê rần, giống như bị chạm điện. Tay cũng giằng co bất động.

"Làm sao vậy?" người bị anh khoanh ở trong ngực tựa hồ không có phát hiện khác thường, ngữ khí vẫn giống ngày thường ngầm có ý bất mãn.

"Không có gì." Bạc Luân Viễn lắc đầu, nắm tay cô tiếp tục viết.

Bên trong an tĩnh, phảng phất nghe thấy tiếng tim đập lẫn nhau.

Bọn họ cùng sinh hoạt ở dưới một cái mái hiên đã mười năm, hiện giờ, anh mới lần đầu tiên có một cái giác ngộ: Con bé sẽ là thê tử của anh, làm bạn cả đời với anh.

Tưởng tượng như vậy, Bạc Luân Viễn trong lòng có một cổ nho nhỏ ấm áp chảy qua, mang theo nhè nhẹ ngọt lành, làm ấm lòng người.

Anh nghiêng đầu, đánh giá cô gái nhỏ đang thật sự học viết chữ.

Khoảng cách gần như thế, anh tựa hồ có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt trắng hồng tinh tế của cô, một mảnh lông mi dài cong khẽ chớp chớp, cực kỳ giống trong trời đêm lam vĩ điệp.

Thật sự là một cô bé vô cùng đáng yêu!

"Lại làm sao vậy?" Thấy anh bất động, Từ Như Ý lại lên tiếng.

"Không có gì, chúng ta tiếp tục." Bạc Luân Viễn thu hồi tâm tư, bắt đầu nghiêm túc tiếp tục dạy nàng.

Thời gian lặng yên không một tiếng động mà qua đi. Hai người bất tri bất giác, đã viết đến đêm khuya.

"Đã trễ thế này. Anh đi về trước, ngày mai lại đến dạy em." Bạc Luân Viễn nhìn đồng hồ treo trên tường. Anh ta rời khỏi cửa phòng, trong lòng lại nhiều thêm một tia chờ mong.

Ngày mai, anh còn có thể tiếp tục nắm tay cô, dạy cô từng nét từng nét chữ.

Đây chỉ là một động tác đơn giản, lại cảm giác vô cùng ấm áp.

Bởi vì ngày hôm qua ngủ trễ, cô lại tới giờ đi học mà tiếp tục ngủ nướng, người Bạc gia đều đã thức dậy, Từ Như Ý vẫn cứ ăn vạ bất động.

Cô vẫn cứ nắm chặt cái chăn bông đấp trên người, tiếp tục ngủ nướng.

"Luân Viễn, sắp muộn rồi, con đi kêu Như Ý đi." Bạc mẫu đẩy anh ta, nói.

Mặt mày của bà, ý cười che dấu đều không được.

Đêm qua, đã khuya mà nhi tử của bà mới từ trong phòng Như Ý đi ra. Một khoảng thời gian dài như vậy, cảm tình của bọn nó chắc chắn đều tăng lên đi?

Xem ra, bà cho con dâu đi học, thật sự là lựa chọn sáng suốt. Con bé có tri thức hiểu lễ nghĩa một ít, cũng sẽ không cùng người Bạc gia náo loạn tiểu tính tình.

Bạc Luân Viễn đi đến cửa phòng của cô, gõ vài tiếng cũng không có ai phản ứng. Bởi vì bên trong không có khóa lại, anh vô cùng dễ dàng đẩy ra.

Nhìn đến trên giường lui thành một đoàn nho nhỏ, Bạc Luân Viễn trong lòng chỉ toàn là ôn nhu. Đi qua nhẹ giọng kêu lên: "Như Ý, rời giường. Hôm nay còn phải đến trường."

"Đừng ầm ỹ tôi!" Ngữ khí của cô trước sau như một không tốt.

Bạc Luân Viễn cũng không có tức giận, ngược lại buồn cười mà ha ha ra tiếng. Nhìn đến nàng thật sự không muốn thức dậy, cũng không miễn cưỡng: "Vậy được rồi, Như Ý tiếp tục ngủ. Hôm nay cũng không cần đi học."

"Ai nói tôi không đi!"

Từ Như Ý lập tức xốc chăn lên, ngồi dậy xoa mắt. Bộ dạng còn buồn ngủ kia, thoạt nhìn đặc biệt dễ thương.

Bạc Luân Viễn cứ như vậy nhìn chăm chú vào cô, nhẹ giọng mở miệng: "Anh chỉ nghĩ cho em ngủ thêm chốc lát, không muốn đi, coi như không đi."

"Tôi sẽ không! Tôi vì cái gì không đi?" Nàng đã rời giường tròng lên giày.

Nguyên chủ cá tính hiếu thắng, ở sâu trong nội tâm lại tự ti mà cảm giác không xứng với anh ta, cho nên càng thêm muốn tiến tới.

Chính là, tư tưởng phong kiến đã ăn sâu vào trong xương cốt, lại há có thể ngày một ngày hai sửa được? Cho nên, nàng càng quật cường, kỳ thật chỉ là đang che dấu nội tâm chân thật của chính mình.

Rất nhanh tự mình thu thập xong, xuất môn.

Tài xế đã chờ sẵn ở ngoài cửa, hai người ngồi lên, đi đến trường.

Từ Như Ý đi vào phòng học, mới vừa ngồi xuống bàn học, liền có mấy bạn học đi tới.

Đây là trường tốt nhất thành phố này, có thể vào học tất cả đều là con của nhà có tiền.

Lúc biết được cô là con dâu nuôi từ bé của Bạc gia, thì có không ít người cười nhạo cô.

Mỗi lần, cô đều sẽ phản bác lại, thậm chí cùng người ta ra tay đánh nhau.

Những con nhà giàu đó liền càng cảm thấy thú vị. Bọn họ đặc biệt thích xem bộ dáng tức giận của cô, gương mặt trắng hồng thập phần đáng yêu. Liền thích chọc ghẹo cô như vậy.

Vừa thấy cô đến, lập tức có mấy nam sinh xông tới.

Bọn họ đều cắt chỉnh tề tóc húi cua, ăn mặc hoặc đen hoặc bụi kiểu áo Tôn Trung Sơn, một bộ dạng cợt nhả.

"Mau nhìn a~, Bạc Luân Viễn con dâu nuôi từ bé tới!"

"Đâu... đâu..., ở nơi nào? Tôi cũng phải nhìn xem."

"Con dâu nuôi từ bé" này ba chữ, đối với cô mà nói giống như là vũ nhục, cho nên nguyên chủ đặc biệt bài xích. Mỗi lần nhất định mặt đỏ tai hồng phản bác lại, bọn họ muốn nhìn, chính là bộ dáng xinh đẹp đó của cô.

Lúc này, Từ Như Ý lại trấn định tự nhiên.

Cô nhìn như không thấy, tiếp tục động tác mở sách ra xem, ôn tập nội dung hôm qua học.

"Ai? Con dâu nuôi từ bé hôm nay như thế nào không cùng chúng ta sẵng giọng?" Một cái nam sinh buồn cười mở miệng.

"Đúng vậy a~. Con dâu nuôi từ bé, tâm tình không tốt sao?"

Đó là nhóm ăn chơi trác táng, xem việc trêu đùa cô giống như đi chọc ghẹo tiểu sủng vật, muốn nhìn đến bộ dáng giương nanh múa vuốt của cô.

Đáng tiếc, bọn họ ầm ỹ nửa ngày, cũng không thấy được cô có phản ứng gì.

Sau một lát, những người này cảm thấy nhàm chán, đều ngồi trở lại vị trí.

Lúc này, mấy nữ sinh trong lớp lại thấy ngứa mắt. Nhỏ đó không có tiền không có thế, bị cha mẹ bán đi, vậy mà cũng được các nam sinh thích!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro