Chương 64. Công lược nam thần dân quốc (2).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các nàng cảm thấy, nhỏ đó chắc chắn là cố ý lâm vào, mục đích chính là trở thành vai hề để chọc cho các nam sinh vui vẻ!

Thật sự làm người ta thấy không vừa mắt, rất đáng ghét!

Mấy nữ sinh đi tới, dùng ánh mắt khinh thường mà nhìn về phía cô, "Ê, con dâu nuôi từ bé, mày hôm nay không câu dẫn nam sinh sao?"

Lời nói của bọn họ rất khắc nghiệt, làm các nam sinh ở một bên mếu máo nhíu mày, nhưng lại không có một người tiến lên hỗ trợ. Cũng chỉ chờ cô sẵng giọng.

Từ Như Ý đứng lên, cô tuy rằng vóc dáng nho nhỏ, nhưng trên người lại có một cổ khí thế.

Ngữ điệu của cô không nhanh không chậm, leng keng hữu lực:

" Cha của Bạc Luân Viễn, là hội trưởng chi thương tài chính ở tỉnh thành lớn, nắm giữ toàn bộ mạch máu kinh tế của tỉnh thành. Mẹ là con gái của tổng bộ quân phiệt Bắc Dương, nhà mẹ đẻ có quyền thế. Mà bản thân của Bạc Luân Viễn học giỏi nhiều mặt, vô luận ngoại hình hay nhân phẩm đều xuất sắc. Tôi có một bạn trai ưu tú như vậy, vì cái gì đi câu dẫn nam sinh khác?"

Cô nhìn chằm chằm những người đó vài lần, tiến lên một bước, "Nếu hôm nay các bạn không nói được lý do khiến tôi tin phục, liền quỳ xuống hướng tôi nhận sai xin lỗi."

Khí thế trên người cô, khiến mấy nữ sinh không khỏi lui về sau vài bước.
Lập tức, mấy cô phản ứng lại, vì sao phải sợ con nhỏ đó a~!

"Lý do? Còn cần nói sao?" Các cô khinh thường, "Hơn nữa, quỳ xuống hướng mày xin lỗi nhận sai? Mày nằm mơ đi!"

Nữ sinh kia tay dùng một chút lực, định dùng sức đẩy ngã con nhỏ đó.

Từ Như Ý giơ tay lên, một cái bàn tay tát thẳng vào mặt nữ sinh. Tức khắc, cảm giác nóng rát đau đớn đánh úp lại.

Nữ sinh che mặt, không thể tưởng tượng được nhìn về phía cô: "Mày đánh tao?"

Từ Như Ý thu hồi lại cái bàn tay, "Không sai. Cái này, có cần phải xác nhận không?"

"Mày... Mày dám đối xử với tao như vậy!" Nữ sinh tức giận đến ngực phập phồng, chỉ huy người bên cạnh, "Đánh con nhỏ đó cho tớ."

Mấy nữ sinh này đánh, đơn giản là giơ tay múa chân. Đối với Từ Như Ý mà nói, quả thật chỉ bằng đứa con nít.

Vài cái, liền đánh cho mấy người đó mặt mũi bầm dập.

Cô bình thường có cá tính hiếu thắng, ngày thường không hoàn toàn bộc phát ra, lúc này, tất cả mọi người bị hành động của cô sợ ngây người.

Rất nhanh, Bạc Luân Viễn biết được tin tức chạy nhanh lại đây.

Nhìn đến con bé bị mọi người vây ở chính giữa, Bạc Luân Viễn khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia tức giận.

Con bé, nói như thế nào cũng là vị hôn thê mà nhà anh định trước, ngày thường khi dễ cô còn chưa tính, mà giờ dám đánh hội đồng cô!

Anh tiến lên vài bước, một phen kéo những nữ sinh đó ra. Cánh tay dùng sức, đem mấy cô ném ra ngoài.

Nhìn đến người trước mặt hoàn hảo không tổn hao gì, anh mới nhẹ nhàng thở ra.

"Sao lại thế này?" Bạc Luân Viễn hỏi.

"Bạc Luân Viễn! Tiểu tức phụ của anh cư nhiên tàn nhẫn như vậy! Chuyện này, tôi với nó, tôi sẽ không để yên đâu!" nữ sinh che đi gương mặt sưng tấy, khóc nói.

"Em đánh?" Hắn nhìn về phía Từ Như Ý, không quá tin tưởng hỏi.

Anh biết, con bé tuy rằng tính tình hiếu thắng, nhưng thật ra là người thiện lương, sẽ không dễ dàng đối người ta vung tay đánh nhau.

"Tôi đánh." Từ Như Ý thực dứt khoát thừa nhận. "Anh muốn chuẩn bị khen ngợi tôi, hay là muốn phê bình?"

Bạc Luân Viễn vẽ mặt khẽ buông lỏng, cười khẽ ra tiếng. Duỗi tay qua.

Từ Như Ý lập tức đề phòng nhìn về phía anh ta.

Bạc Luân Viễn ngẩn người. Anh vừa rồi chỉ là theo bản năng muốn giúp cô chải vuốt lại mấy sợi tóc hỗn độn bên tai, nhưng bởi vì hai người luôn bất hòa, cô đối xử với anh cũng không quá hữu hảo.

Tuy rằng trải qua ngày hôm qua "tiếp xúc thân mật", nhìn như không khí giữa hai người dịu đi. Nhưng trên thực tế, trong lòng cô thăm căn cố đế gì đó, cũng không phải vì vậy dễ dàng có thể dao động được.

Bạc Luân Viễn không có thu hồi tay, ngược lại cường thế mà đưa qua, giúp cô tém lại vài sợi tóc ra đằng sau.

Hành vi bá đạo thân mật của anh, khiến bên tai cô hơi hơi phiếm hồng.

"Tất nhiên là khen ngợi em rồi." Bạc Luân Viễn nhìn dung mạo xinh đẹp của cô, vô cùng khẳng định mà nói, "Con dâu của Bạc gia, nên có khí thế như vậy. Em là người Bạc gia nhận định...... Các nàng, không có tư cách giễu cợt em."

Thiếu niên ngữ khí mềm nhẹ, lại mang theo uy nghiêm không thể làm trái.

Mọi người ở một bên chờ chê cười cô, tất cả đều há hốc mồm.

Mấy nữ sinh thấy anh ta không vì mình chủ trì công đạo, vô cùng tức giận mà chạy tới hướng hiệu trưởng cáo trạng.

Hiệu trưởng rất nhanh đi tới, "Chuyện gì thế này?"

Thật ra ông cũng biết, đồng học trong lớp ngày thường hay khi dễ cô gái thoạt nhìn nhu nhược này, mà tiểu cô nương nội bộ cũng không chịu thua.

"Từ Như Ý, tại sao em cùng bạn học đánh nhau?"

"Tự vệ." Từ Như Ý trả lời thật sự ngắn gọn dứt khoát.

Hiệu trưởng: "......"

Người khác đều đáp như vậy, ông còn có thể nói cái gì? Không cho phép tự vệ sao? Hơn nữa Bạc gia có tiền có thế, ông không có phương tiện đắc tội.

"Chuyện này, về sau lại hướng ngài giải thích." Bạc Luân Viễn đơn giản nói, cũng không muốn cho con bé bị người vây xem.

Sau khi tan học, hai người cùng về nhà.

"Về sau, đừng cùng các nàng so đo."
Bạc Luân Viễn nhẹ giọng mở miệng.
"Được."

Bạc Luân Viễn ngoài ý muốn. Anh còn tưởng rằng, cô sẽ vì bản thân mà biện bạch, đỏ mặt tía tai mà tranh luận một phen.

Có lẽ, để con bé đi trường học thật là một chủ ý không tồi. Ít nhất, cô thông tình đạt lý lên một chút.

Về đến nhà, vội vàng ăn cơm xong, Bạc Luân Viễn liền nhớ chuyện ngày hôm qua đã nói, chuyện dạy con bé viết chữ.

Nhưng mà, cô lại giống như hoàn toàn đã quên. Theo thói quen nhặt lên bức tranh thêu, cầm châm, hướng Bạc mẫu thỉnh giáo.

Lúc này, Bạc Luân Viễn ngược lại không có phương tiện mở miệng quấy rầy hai người.

Thấy hắn vẫn luôn không đi, Bạc mẫu kỳ quái: "Luân Viễn, con đứng ở nơi này làm cái gì?"

"Con......"

"Con nhớ ra rồi." Từ Như Ý buông bức tranh thêu ra, "Mẹ, anh nói muốn dạy con viết chữ. Chúng con đi về trước."

"Nga. Được, được." Bạc mẫu trước mắt sáng ngời. Nhìn hai người sóng vai đi ra ngoài.

Vào phòng, Từ Như Ý liền khóa cửa lại.

Bạc Luân Viễn nhìn cái hành động này, không khỏi có chút kinh ngạc. Bất quá, anh cũng không ngăn cản. Đây là không gian riêng của cô, phòng này chỉ có anh và cô, không có ai quấy rầy cảm giác thật tốt.

Anh ngồi xuống phía sau cô giống như ngày hôm qua, cầm tay cô, đề bút.

Ôi xúc cảm ôn nhuyễn kia đã trở lại, lập tức làm cho anh cảm giác thỏa mãn. Thì ra, tâm tình nguyên một ngày hôm nay, thế nhưng là cái cảm giác này!

Giống như cùng cô sống chung một chổ, cho dù làm chuyện đơn giản nhất, cũng làm cho người ta thanh thản như vậy.

Bạc Luân Viễn từng nét từng nét dạy cô viết, Từ Như Ý bị anh ôm trong ngực, y hệt như con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoản.

Từ Như Ý nhìn mực nước trong tay, khóe môi cô khẽ nhúc nhích, lộ ra gương mặt cười có chút nhợt nhạt.

Như là lơ đãng, vô ý mà đẩy lọ mực ngã xuống.

Tích tắt một giây, màu đen mực nước theo án thư chảy xuôi. Bạc Luân Viễn vốn dĩ ở phía sau cô, lúc này, toàn bộ vạt áo chỗ chỗ đều bị mực nước nhuộm dần.

"Tôi, tôi không phải cố ý!" Từ Như Ý nhanh tay đỡ lọ mực nước đứng lên, kéo vạt áo của anh xem.

"Không sao."

"Cởi ra, tôi giúp anh rửa sạch sẽ đi."
Từ Như Ý trên mặt mang theo xin lỗi, có tia không được tự nhiên. Phải biết rằng, cô bình thường đều sẽ không ở trước mặt anh cúi đầu.

"Thật sự không sao." Bạc Luân Viễn giữ chặt tay cô, "Hơn nữa, giao cho Trương tẩu là được rồi."

"Tôi làm dơ, sao để cho người khác phụ trách được?" Từ Như Ý trước sau như một hiếu thắng.

"Kia, đã trễ thế này, ngày mai rồi nói sau."

Từ Như Ý lại rất kiên trì. Cô đứng lên, giúp anh cởi bỏ nút thắt trước ngực.

Bạc Luân Viễn thân cao chừng 1m86, mà cô hiện tại mới 1m6, bộ dáng vừa gầy lại nhỏ, ở trước mặt anh quả thực giống một đứa trẻ.

Tay cô liền ở chổ ngực anh nhẹ động, như là đang trêu chọc tiếng lòng của anh.

Hai người gần gũi tiếp xúc, làm thân thể anh sinh ra một loại khác thường. Bạc Luân Viễn nhịn không được cầm lại bàn tay cô.

Nhìn chằm chằm đôi mắt cô, anh hơi hơi thở dốc, "Như Ý!"

"Anh muốn làm gì!" Cô một phen ném ra, trợn mắt nhìn anh.

Bạc Luân Viễn ngẩn người, "Thực xin lỗi, anh......"

"Đi ra ngoài!"

Bạc Luân Viễn: "......"

Cô tựa hồ dựng lên tường cao, xù lông bén nhọn như con nhím, cấm bất luận kẻ nào tới gần.

Chờ anh ta vừa đi, hệ thống mới không rõ hỏi: [ký chủ, cô đây là muốn làm gì a?]

[lạt mềm buộc chặt.]

[...... Được rồi. Cô tiếp tục cố lên.]

Từ Như Ý xoay người đi ra ngoài.

Bạc Luân Viễn bởi vì quần áo ô uế, lại vừa lúc muốn tắm rửa, liền cởi áo ngoài đi tắm rửa.

Nàng câu thắt lưng nhặt lên, bỏ vào bồn gỗ, ở bên cạnh ao giặc.

"Tiểu thư, này sao có thể để ngài giặc đâu!" Trương tẩu người hầu trong nhà sợ hãi nói, muốn đi lên tiếp nhận.

"Không sao. Tôi giúp anh ấy giặc đi."

Chờ Bạc Luân Viễn tắm xong đi ra, nhìn đến sợi dây thừng trong sân, xiêm y đã được giặc sạch sẽ.

"Thiếu gia. Đây là tiểu thư giặc đó." Trương tẩu trong mắt có một mạt tán thưởng, "Con bé giặc thật sự nghiêm túc, chổ bẩn hoàn toàn đều sạch sẽ."

Bạc Luân Viễn dừng một chút. Con bé thế nhưng thật sự giúp hắn giặc sạch sẽ quần áo.

Nghĩ đến thần sắc uất giận của cô, còn có động tác kế tiếp này, Bạc Luân Viễn không khỏi hiểu ý nở nụ cười.

Ngày hôm sau, Từ Như Ý không có được cảm giác ngủ nướng nên dậy rất sớm. Lúc ở phòng khách nhìn thấy anh, gương mặt lạnh lùng.

Cái hành động này, làm Bạc gia cha mẹ xem ở trong mắt, ấm ở trong lòng.

Mặt ngoài thoạt nhìn, hai người quan hệ bất hòa, nhưng thực tế tựa hồ là một loại tiểu tình thú? Còn cảm giác rất không tồi!

Ăn cơm xong, hai người được tài xế đưa đến trường.

Chuyện hôm qua, Bạc phụ đã ra mặt xử lý qua, vốn dĩ chính là những nữ sinh kia sai, cho nên trường học cũng không có phương tiện tiếp tục truy cứu.

Từ Như Ý mới ngồi xuống, liền có một cái nam sinh thực quan tâm mà đi tới.

"Như Ý, em có khỏe không?"

Từ Như Ý ngẩng đầu.

Trước mặt là một nam sinh thật gầy nhưng lại rắn chắc, cùng Bạc Luân Viễn mười bảy mười tám tuổi. Anh ta cắt tóc húi cua, trên mặt gầy, mắt mang theo tia khôn khéo, tính kế thâm sâu.

Từ Như Ý bất động thanh sắc mắt liếc xéo hắn một cái, "Sao lại hỏi như vậy? Không lẽ, anh không khỏe?

Nam sinh này, chính là chàng trai kiếp trước lừa cô, sau đó đem cô trở thành hàng hóa mà đem bán, tra nam -- Phương Tuấn!

Ở trường học, hắn cùng Bạc Luân Viễn là bạn cùng bàn, hai người ngày thường xưng huynh gọi đệ. Nhưng mà, cái tiểu nhân âm hiểm này biết rõ ràng cô là thê tử của huynh đệ, lại năm lần bảy lượt giả ý quan tâm tiếp cận cô.

Nhìn đến hắn, Từ Như Ý liền cảm giác ghê tởm.

Chẳng qua, trên mặt cô bình thản, nên không phát hiện ra một tia khác thường.

Phương Tuấn thấy cô không lễ phép cũng không để bụng. Dù sao, con bé con này bình thường đối với ai cũng lạnh như băng, cũng chưa bao giờ cho anh sắc mặt tốt.

Anh ta vẫn cứ giữ vẻ mặt ấm áp, tươi cười càng thêm thân thiết: "Nghe nói, em ngày hôm qua cùng người ta đánh nhau?"

Hắn nói kiểu như cùng cô vô cùng thân thiết, làm Từ Như Ý rất là khó chịu.

"Nghe nói? Anh nghe ai nói? Sáng sớm tinh mơ liền ở chỗ này bịa đặt bôi nhọ, nói tôi gây hấn đánh nhau, anh có rắp tâm gì?" Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, liền cấp Phương Tuấn tội danh.

"Anh......" Phương Tuấn khẩu khí chậm lại, "Anh chưa nói em gây hấn gây chuyện a! Như Ý, anh chỉ là quan tâm em. Luân Viễn cũng thật là, cũng không biết bảo vệ em. Chút về, anh sẽ nói với hắn!"

"Anh ấy vô cùng tốt. Mà anh, không có tư cách đi chỉ trích anh ấy." Từ Như Ý ngữ khí lãnh trào, hoàn toàn chọc giận Phương Tuấn.

Con nhỏ này thật không biết tốt xấu!
Cư nhiên đối xử với mình như vậy!

Nhưng hắn còn có thể chịu được. Phương Tuấn tin tưởng, một ngày nào đó chắc chắn sẽ có được cô, đến lúc đó nhất định làm cho cô đẹp mặt!

"Như Ý, em có phải đang hiểu lầm cái gì hay không?"

"Hiểu lầm? Tôi và anh căn bản không quen không thân, anh có cần làm bộ thân mật như vậy hay không? Phương Tuấn, làm người không thể tiện đến như vậy, thỉnh tự trọng." Từ Như Ý châm chọc cười, không hề để ý tới.

"Em......" Phương Tuấn lần đầu tiên xấu hổ như vậy. Rất nhiều đồng học đều nhìn thấy hành động của hắn, quả thực làm hắn xấu hổ vô cùng!

Trở về phòng học, nhìn đến Bạc Luân Viễn, Phương Tuấn sửa lại thanh âm ôn nhu. Mỉm cười tiếp đón: "Luân Viễn, cậu cùng tiểu tức phụ nhà cậu cãi nhau?"

"Cái gì?" Bạc Luân Viễn cho hắn một cái vẻ mặt không hiểu ra sao.

Nhưng mà, người tự xưng thông minh như Phương tuấn hiển nhiên đã hiểu sai. Hắn câu vai lên, một bộ dáng đã hiểu hết, thấm thía nói.

"Luân Viễn, cô vợ nhỏ của cậu rất đáng yêu, không có việc gì thì nhường nàng một chút."

Bạc Luân Viễn cảm giác lời hắn nói có chút không thể hiểu được, bất quá vẫn lễ phép trả lời: "Được. Cảm ơn quan tâm."

Phương Tuấn nhìn đến bộ dáng của hắn, không khỏi âm thầm sinh hận.

Bất quá không sao, hắn đã chuẩn bị xong, lập tức liền có thể làm hai người này tách ra!

......
Rất nhanh tan học.

Bạc Luân Viễn cầm lấy cặp sách, đi đến phòng học của Từ Như Ý.

Lúc này, cô đang cầm giẻ lau, một mình chà lau kính cửa sổ.

Nơi này là lầu hai, cô nhóm nửa thân người ra bên ngoài, làm Bạc Luân Viễn sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.

Sợ cô ngã văng ra ngoài, anh nhanh chân tiến lên một phen đỡ lấy hông của cô.

"Cẩn thận!"

Từ Như Ý quay đầu lại, nhìn đến nam sinh ở dưới cái bàn vẻ mặt khẩn trương.

Lúc này, hắn chính nửa đạp chân ở trên ghế, hai tay khoanh vòng eo tinh tế của cô lại. Nhìn thấy cô quay đầu lại, Bạc Luân Viễn cũng không có buông tay, ngược lại ôm càng chặt hơn.

"Quá nguy hiểm, em trước tiên leo xuống đi."

"Thầy giáo nói, tuy rằng các bạn có phần sai, nhưng tôi không nên ra tay đả thương người khác. Nên phạt tôi quét dọn sạch sẽ phòng học mới được về." Cô thật cố chấp mà không chịu leo xuống.

"Được. Vậy anh giúp em quét dọn." Bạc Luân Viễn biết cô sẽ không thỏa hiệp, cánh tay trực tiếp dùng sức, đem cô ôm xuống dưới.

Thật cẩn thận mà nhẹ đặt ở trên mặt đất, hắn khẩu khí rõ ràng: "Về sau, chuyện nguy hiểm như vậy, để anh làm là được."

Từ Như Ý gương mặt lạnh lùng, nhặt lên cái chổi phóng một bên bắt đầu quét dọn.

Hai người cứ như vậy yên lặng quét dọn, ai cũng không nói gì, nhưng là không khí lại thập phần hài hòa.

Có hắn gia nhập, cái công tác này không bao lâu sau liền hoàn thành.

Bạc Luân Viễn giúp cô cầm lấy cặp sách ra cửa. Chờ bọn họ đi ra khỏi phòng học, sắc trời đã tối sầm.

Hình như trời vừa mới mưa, mặt đừng có chút ướt.

Nhìn đôi giày thêu màu hồng phấn của cô, thật cẩn thận vượt qua vũng nước, Bạc Luân Viễn trực tiếp chặn ngang bế cô lên.

"Uy, anh làm gì? Để tôi xuống!" Cô giãy giụa.

"Đôi giày của em đẹp như vậy, làm dơ rất đáng tiếc." Bạc Luân Viễn giải thích.

"Ô uế cũng không cần anh lo! Buông tôi ra!"

Bạc Luân Viễn nhìn người trong lòng ngực không ngừng giãy giụa. Anh nhẹ giọng cười, khống chế lực độ trong tay, bước nhanh hơn.

"Ngày hôm qua, cảm ơn em giặc quần áo cho anh."

"Tôi mới không có giặc cho anh!"

"Ha ha"

"Anh cười cái gì?"

"Buổi tối, anh tiếp tục dạy em viết chữ đi."

"Tôi đã biết viết!"

"Chữ anh dạy, em nhất định không biết." Hắn tự tin cười.

Từ Như Ý đơn giản không giãy giụa, mặc kệ hắn ôm về nhà.

Về đến nhà, Bạc mẫu nhìn đến bộ dáng hai người bọn họ, thoáng kinh ngạc một lát, ngay sau đó nở nụ cười.

"Đã về rồi, nhanh đi rửa tay ăn cơm."

Con trai của bà cùng tiểu tức phụ giống như cảm tình càng ngày càng tốt. Xem ra, bà không cần lo lắng hai người sau khi kết hôn sẽ xuất hiện mâu thuẫn.

"Đến, ăn nhiều một chút." Bạc mẫu đối với cô cũng càng thêm nóng bỏng lên.

"Cảm ơn mẹ." Ngữ khí của cô tuy rằng hơi có vẻ xa lạ, nhưng đã thiếu bén nhọn.

Từ Như Ý đang cải thiện quan hệ từng chút với người Bạc gia, cũng chậm rãi đạt được nhiều hảo cảm của bọ họ.

Ăn cơm xong, Bạc Luân Viễn liền tới phòng cô để dạy cô viết chữ.

Thời gian mấy ngày, mà cô tiến bộ thần tốc. Từ nắm bút không tốt đến một tay viết ra một trang chữ xinh đẹp.

Nhìn quyển vở của cô với những chữ viết xinh đẹp tinh tế, như con người của cô vậy. Thanh nhã, lại ẩn đường hoàng. Quả thực y hệt cá tính của cô.

"Hôm nay, anh dạy cho em tiếng Anh." Bạc Luân Viễn mở ra sách mình mang đến, "Chúng ta từ chữ cái bắt đầu nhận thức đi."

Từ Như Ý liếc mắt một cái, "Ai nói tôi không biết?"

"Em biết sao?"

Từ Như Ý không phục mà đi đoạt lấy, mở ra trang đầu tiên, thanh âm đứt quãng mà đọc lên.

Thanh âm điềm mỹ cô lấy từ hệ thống, nghe qua vô cùng dễ nghe.

Nhẹ nhàng dịu dàng như một mảnh lông chim phất qua, làm người ta nhịn không được động tâm.

Cô đọc không phải quá lưu loát, nhưng cũng đủ thấy bản lĩnh của cô. Bạc Luân Viễn hết sức kinh ngạc.

Sau khi Dân quốc thành lập, cả nước trên dưới mới bắt đầu thiếp lập giáo dục. Hắn còn được tính là một trong những người tiến vào giáo dục phương Tây sớm nhất.

Mà con bé, bất quá mới đi học không bao lâu, vậy mà có thể đọc được sách vở của hắn?

Từ Như Ý khuôn mặt nhỏ quật cường khẽ nhếch lên, mang theo một tia kiêu ngạo, "Như thế nào?"

"Em làm sao có thể?"

"Mỗi ngày gần đây anh đều ở trong sân đọc diễn cảm..." cô phát hiện mình lỡ lời liền nhanh tay che miệng, "Tôi cũng được dạy a! Không lẽ chỉ có mình anh được học!"

Bạc Luân Viễn càng cảm thấy cô càng ngày càng đáng yêu, luôn khẩu thị tâm phi để che dấu cô cũng chú ý hắn.

"Được rồi. Về sau, chúng ta cùng nhau đọc diễn cảm, có thể chứ?"

Không biết vì sao, hắn càng ngày càng thích cùng một chỗ với cô. Mặc dù mỗi ngày sinh hoạt cùng dưới mái hiên, nhưng giao lưu thật sự quá ít.

Bạc Luân Viễn vẫn biết, cô sẽ là thê tử của mình, nhưng từ nội tâm của anh lại có chút bài xích. Dù sao anh đã được học giáo dục phương Tây, nên thật phản cảm chế độ con dâu nuôi từ bé.

Bất quá, nếu bọn họ trong lúc đó có cảm tình, vậy phải nói cách khác.

Ôn bài xong, Bạc Luân Viễn trở về phòng.

Anh nhắm mắt nằm lên giường, trong đầu lại rõ ràng hiện ra bộ dạng của cô.

Kia nho nhỏ thân hình, lại giống như ẩn chứa cực đại năng lượng. Tính tình không chịu thua kia vĩnh viễn quật cường giống như đầu tiểu sư tử.

Bạc Luân Viễn không khỏi cười khẽ ra tiếng.

......

Ngày hôm sau tan học, hai người còn chưa đi ra trường học, liền gặp được một đám đồng học đi tới.

Phương Tuấn đi đầu đem anh gọi lại.

Anh ta tiến lên, thân mật để tay lên vai anh, "Luân Viễn, biểu ca của tớ mới mở một nhà hàng ở gần trường học, cùng đi thế nào?"

Bạc Luân Viễn một lòng nghĩ trở về cùng cô cùng nhau học bài, lúc này có chút do dự mà nhìn về phía cô bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro