Chương 69. Công lược nam thần dân quốc (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Trà Nguyệt nghiến răng nghiến lợi.

Xem ra, nam thần thật sự bị tư tưởng phong kiến hạ độc đã ngấm sâu vào máu rồi, vậy mà chấp nhận con nhỏ đó làm vợ tương lai của mình! Quả thật mắc cười!

“Được. Về thân phận của cô ta, chúng ta tạm thời không nói tới. Dù vậy, thì cô ta có thể làm được gì? Chỉ bằng thân thể gầy yếu này, sau đó giành được sự đồng cảm người Nhật Bản, vậy địa vị người Hoa chúng ta có thể được nâng cao sao?”

“Luân Viễn, chúng ta đi thôi. Em thật sự lười nghe cô ta lảm nhảm.”

“Được.”

Ra khỏi hội trường, hai người đi ra cổng sau trường ăn vặt.

Nơi này là ven sông, tuy các quầy hàng nhỏ nhiều nhưng quang cảnh rất thanh nhã và tĩnh lặng. Hai người đi đến quán cá nướng, ngồi xuống.

“Anh xin lỗi. Đã làm em chịu uất ức.” Bạc Luân Viễn thập phần đau lòng.

Lúc trước vì anh, cô mới theo tới Nhật Bản. Không nghĩ tới ở chỗ này còn chịu sự kỳ thị nhiều hơn.

“Em không sao cả.” Cô lắc đầu, “Luân Viễn, em đã từng bài xích thân phận này... nhưng nếu không có nó, em và anh vĩnh viễn cũng không có khả năng ở bên nhau.”

Từ Như Ý vẻ mặt chân thành nhìn về phía anh, “Vậy nên, em rất hạnh phúc, và em cũng thật may mắn.”

“Như Ý, cảm ơn em.” Bạc Luân Viễn nắm lấy tay cô.

[ hệ thống nhắc nhở: Nam chủ độ hảo cảm +5, độ hảo cảm của ký chủ hiện tại là 65, độ hảo cảm của nữ chủ Đường Trà Nguyệt là 0. Ký chủ, cố lên a ~]

Bọn họ đơn giản ăn đồ ăn vặt rồi trở về ký túc xá.

Từ Như Ý vừa mới về tới phòng, thì thấy Đường Trà Nguyệt đang chờ ở cửa.

Cô cảm thấy vô cùng phiền với nữ chủ tự cho mình là đúng này, nên ngữ khí bực bội nói: “Chó ngoan không cản đường, cút ngay.”

Tay mở cửa, Từ Như Ý đi vào.

Đường Trà Nguyệt ngẩn người. Bạc Luân Viễn không ở đây, con nhỏ đó liền thô lổ như thế!

“Sao vậy? Sao không giả bộ nữa đi?” Cô ta trào phúng một tiếng, dùng sức đẩy cửa chen đi vào, “Từ Như Ý, mày không phải sẽ giả bộ đáng thương sao? Sao không tiếp tục bộ dáng cô vợ nhỏ nữa đi!”

Trong phòng hiện tại không có ai, Đường Trà Nguyệt cũng không cần ngụy trang nữa. Hai người lột mặt thật của nhau đối chọi gây gắt.

“Ha ha.”

“Nói đi. Mày muốn như thế nào mới bằng lòng rời đi anh ấy?”

Từ Như Ý cảm thấy những gì mình nghe thấy vô cùng mắc cười, nhìn về phía cô ta: “Tôi cùng Luân Viễn vốn dĩ là người một nhà. Cô có thân phận gì bắt tôi rời đi?”

“Bạc Luân Viễn là một thanh niên có tư tưởng tiến bộ có tương lai, một đứa con dâu nuôi từ bé như mày sẽ chỉ làm anh ấy bị lây bẩn thôi.”

“Ha ha ha……” Từ Như Ý cười càng vui vẻ, “Cho nên, cô có ý đồ phá hư gia đình người khác, thì sẽ không phải là người bần tiện sao?

“Mày...” Đường Trà Nguyệt tức đến mày liễu dựng ngược, “Mày quả thật không thể nói lý!”

“Đúng!” Từ Như Ý tiến lên một bước, bước đến trước mặt cô ta, “Cô nói không sai. Tôi chính là người không nói lý đó! Cho nên, khuyên cô đừng có chọc giận tôi.”

“Mày có ý gì? Đang uy hiếp tao sao?”

“Đúng vậy. Xem ra đầu óc của cô còn đủ dùng.”

“Mắc cười, mày cho rằng mày là ai?”

“Tôi là vợ của Bạc Luân Viễn. Lúc ở quê nhà, chúng tôi đã làm đám cưới, tên tôi cũng đã được ghi vào thừa tự.”

“Không có khả năng……” Đường Trà Nguyệt sắc mặt trắng nhợt.

Cô ta phát hiện, hai người tuy là quan hệ đã được định rồi, nhưng vẫn tách ra ở riêng. Bây giờ, nghe con nhỏ đó nói như vậy, nháy mắt cảm giác trong lòng như bị người ta cắt mất một bộ phận.

Làm sao có thể như vậy! Một thanh niên có tư tưởng tiến bộ như vậy, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn anh ấy bị hủy ở trong tay con nhỏ đó?

“Tao không cho phép các người ở bên nhau!”

“Cô đừng tự cho mình là đúng như vậy.” Từ Như Ý nghiêng liếc nhìn cô ta một cái, “Đường Trà nguyệt, nếu cô không phải con gái, thì tôi đã sớm thu thập cô.”

“Thu thập?” Đường Trà Nguyệt khinh thường, “Chỉ bằng thân thể nho nhỏ yếu đuối của mày mà muốn thu thập tao?”

Từ Như Ý đi lại cửa, một phen đóng lại. Gương mặt nguy hiểm tới gần cô ta.

“Đường Trà Nguyệt, cô có biết hai người Nhật Bản kia là ai giết không?”

“Mày đừng có nói cho tao, là mày giết đi?” Đường Trà Nguyệt bị khí thế thình lình phóng ra của cô áp bách, không tự giác lui về phía sau một bước.

“Không sai, chính là tôi.” Từ Như Ý lòng bàn tay thình lình hướng về phía trước, nơi đó bất ngờ có một cây súng lục tiểu xảo!

“Mày, mày lấy súng ở đâu ra?” Đường Trà Nguyệt kinh ngạc.

“Ở đâu ra không cần cô quản. Cô chỉ cần biết, chớ có chọc giận tôi, nếu không tôi liền giết cô!”

“Mày quả thật táng tận lương tâm!” Đường Trà Nguyệt nhanh chóng thối lui về mép tường.

“Cô nói không sai, cô có giác ngộ như vậy là tốt rồi.” Từ Như Ý thu hồi cây súng trên tay, “Cô ngứa mắt nhìn thấy tôi, cứ việc đi tố giác."

Đường Trà Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cô.

Trong nháy mắt, cô ta bị ghen tị che mờ đầu óc, thật sự muốn đi tố giác ngay lập tức!

Nhưng mà, Đường Trà Nguyệt biết, Từ Như Ý sở dĩ không có sợ hãi, còn bởi vì có một người Nhật Bản kêu Dã gì đó chống lưng cho nó!

Thì ra là thế!

Cô ta tức khắc lĩnh ngộ được thấu đáo triệt để.

“Mày dám thông đồng với người Nhật bản!” Đường Trà Nguyệt sắc mặt tái nhợt chỉ trích.

“Thu hồi những cái tâm tư dơ bẩn của cô đi.” Từ Như Ý khinh thường, “Nếu cô không có việc gì để nói nữa, thì cô có thể cút rồi đó.”

“Từ Như Ý, đừng để tao bắt được chứng cứ mày thông đồng với địch phản quốc. Nếu không...”

“Cô suy nghĩ nhiều. Bây giờ tôi đếm một, hai, ba, cô lại không cút...”

Đường Trà Nguyệt sợ tới mức xoay người, mở cửa bỏ chạy. Chạy đi xa rồi, trái tim cô ta vẫn cứ nhảy thình thịch không ngừng.

“Không được, chuyện này nhất định phải cho Bạc Luân Viễn biết! Không thể trơ mắt để anh ấy chẳng hay biết gì!”

Đường Trà Nguyệt rất nhanh tìm được Bạc Luân Viễn, anh lúc này, đang cùng vài đệ tử học sinh cùng đi biểu tình thảo luận.

“Bạc Luân Viễn, anh ra đi ra đây một chút, tôi có lời muốn nói.”

“Liền ở chổ này nói đi.” Bạc Luân Viễn cũng không cho cô sắc mặc tốt.

“Là một việc rất quan trọng, có liên quan đến cô dâu nuôi từ bé của anh!”

Bạc Luân Viễn chần chờ vài giây, nhưng vẫn đi ra.

“Nói.” Anh chỉ đơn giản nói xuôi một chữ.

Đường Trà Nguyệt khẩu khí thả lỏng, hòa hoãn cảm xúc của mình, “Anh có biết cô vợ nhỏ của anh đã làm cái gì không?”

“Em ấy làm cái gì?”

Đường Trà Nguyệt mở to mắt, “Ha ha! Anh cũng quá tin tưởng cô ta. Bạc Luân Viễn, anh cho rằng thiếu tướng Nhật Bản kia hôm qua giúp cô ta làm chứng, cùng cô ta không có quan hệ gì sao?”

“Bọn họ không có quan hệ gì cả!”

“Anh cũng đừng lại lừa mình dối người! Nếu không có quan hệ, Thượng Dã vì cái gì muốn đặc biệt đến trường học một chuyến? Hơn nữa anh không có phát hiện, cử chỉ của bọn họ thật thân mật sao?”

“Đường Trà Nguyệt, cô có ý gì?”

“Cô vợ nhỏ của anh làm sao quen biết được hắn ta? Vì sao Thượng Dã lại giúp cô ta? Hai ngày gần đây cô ta luôn một mình độc lai độc vãng, cô ta đi đâu, anh thật sự không có một chút hoài nghi cô ta sao?”

“Tôi tin tưởng em ấy.”

“Ha ha! Vậy anh tiếp tục đi tin tưởng cô ta đi!” Đường Trà Nguyệt cố ý lưu lại lời nói như vậy rồi rời đi.

Cô cũng không nói về việc Từ Như Ý nói mình giết người Nhật Bản.

Vì Đường Trà Nguyệt biết rằng, việc này tuyệt đối không thể xảy ra, cô đã ngẫm lại, Từ Như Ý nói vậy chỉ để dọa cô mà thôi.

Bạc Luân Viễn nhìn cô ta rời đi.

Về chuyện Thượng Dã Hòa Thụ, anh cũng đã từng có ý niệm muốn hỏi em ấy. Nhưng nữa chừng lại nghĩ Như Ý cùng anh đã có mười năm cảm tình, sao có thể dễ dàng phản bội anh?

Vì thế anh lựa chọn bỏ qua.

Dù vậy, hôm nay Đường Trà Nguyệt lại một lần nữa nhắc tới, nên làm tâm anh sinh ra khúc mắc.

Thật sự có hai lần, anh đi tìm em ấy, lần nào cũng được đồng học nói không biết em ấy đi nơi nào.

Bởi vì tin tưởng cô, cho nên Bạc Luân Viễn chưa từng có hỏi qua.

Đây là lần đầu tiên, anh đột nhiên thực sợ hãi.

Bởi vì Bạc Luân Viễn biết. Như Ý của anh ưu tú như vậy, xinh đẹp tinh xảo giống như những tác phẩm nghệ thuật được trưng bày như vậy.

Không chỉ anh mà tuyệt đối chắc chắn sẽ có những nam nhân khác yêu thích.

Nghĩ đến đây, Bạc Luân Viễn liền cảm giác tâm đau giống như bị người ta cắt ra từng khúc từng khúc.

Anh quyết định, về sau phải bồi em ấy nhiều hơn.

Trong khoảng thời gian này, chính anh một bên học tập, một bên cùng bọn học sinh chuẩn bị biểu tình, rất ít bận tâm đến em ấy.

Bạc Luân Viễn phát hiện, bản thân đúng thật đã vắng vẻ cô vợ nhỏ của mình.

……

Ngày hôm sau, Bạc Luân Viễn sau khi tan học, lập tức liền đi qua phòng học của cô.

Lúc này, Từ Như Ý còn chưa rời đi, cô đang thu thập cặp sách.

Anh nhanh chân bước tới, đi đến chổ ngồi của cô.

“Luân Viễn, anh đến rồi.” Từ Như Ý vui sướng.

“Ừm. Đi thôi.” Quải cặp cô lên, Bạc Luân Viễn dẫn đầu đi ra phòng học.

Hai người cùng đi đến sân vườn của trường, có tốp năm tốp ba học sinh đi qua bọn họ.

“Luân Viễn, các anh chuẩn bị biểu tình tới đâu rồi?”

“Kế hoạch đã xong. Biểu ngữ, khẩu hiệu cũng đều làm tốt.”

Hai người cứ như vậy trò chuyện không bờ bến, mãi cho đến khi đi đến một góc thanh tĩnh trong vườn.

Nơi này có một con sông nhỏ, bờ sông có những cây liễu ủ rủ.

Ngày thường lúc chạng vạng tối, có tốp năm tốp ba cặp đôi ở chỗ này hẹn hò, dựa vào nhau tâm sự. Cho nên được người ta gọi là “thánh địa tình yêu”.

Bây giờ đang là ban ngày, tất nhiên nó thật yên tĩnh. Hầu như không có ai.

Bạc Luân Viễn lúc này mới lớn mật nắm tay cô, “Như Ý, biểu tình cuối tuần này, em cũng đi chung đi.”

Anh đã thay đổi chủ ý. Tuy rằng biết em đi sẽ có khả năng bị nguy hiểm, nhưng để em ở một mình anh lại không yên tâm.

Không bằng để em ở bên người anh, anh nhất định sẽ bảo vệ tốt em!

“Được.” Từ Như Ý trả lời.

Bạc Luân Viễn vui sướng mà thanh thản thở ra. Anh ngắm nhìn cô, người con gái xinh đẹp như hoa.

Từ Như Ý gương mặt phấn nộn như mới vừa lột quả vải, lộ ra ánh sáng dịu dàng dễ thương. Mắt to linh động giảo hoạt, vô cùng chọc người yêu thích.

Thừa dịp bốn phía không người, Bạc Luân Viễn dẫn cô đến gần cây đại thụ, ôm cô vào lòng.

“Như Ý.” Bạc Luân Viễn nhẹ giọng kêu, trong lòng như có một dòng mật ngọt ngào chảy qua.

Anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của cô.

Cánh môi non mềm của cô làm cho anh cảm giác thỏa mãn thật sâu.

Bạc Luân Viễn ở môi cô nhẹ nhàng cọ xát, trằn trọc. Cuối cùng, vẫn là ức chế không được mà cạy miệng cô ra đưa cái lưỡi linh hoạt tiến vào triền miên.

Hương vị thơm ngọt trong khoang miệng của cô làm anh lưu luyến quên phản ứng.

Anh hiện tại đã quên hết thảy, ôm hôn cô thâm tình, nhấm nháp mùi thơm ngào ngạt tinh khiết và điềm mỹ ấy.

Mãi cho đến hai người đều thở hồng hộc, Bạc Luân Viễn mới buông cô ra thở dốc.

Khóe môi của anh thỏa mãn cười tươi, ánh nhìn lẳng lặng nhìn cô chăm chú. Xoa xoa mặt cô, Bạc Luân Viễn mở miệng: “Như Ý……”

Anh liếm liếm môi, mới tiếp tục nói: “Anh yêu em.”

Anh vẫn luôn cho rằng cọc hôn nhân này chẳng qua thuận theo tâm nguyện của cha mẹ, với lại anh cũng chưa có người yêu nào khác, cho nên anh cùng cô cuối cùng mới ở bên nhau.

Bây giờ anh mới nhận ra: Anh là yêu cô, cũng không có xem cô như em gái, cũng không phải vì nối dõi tông đường.

[ hệ thống nhắc nhở: Nam chủ độ hảo cảm +5, độ hảo cảm của ký chủ hiện tại là 70, độ hảo cảm của nữ chủ Đường Trà Nguyệt là 0. Ký chủ, bổn hệ thống phát hiện nam chủ thật không tồi đâu, không hề động tâm qua nữ chủ lần nào.]

Từ Như Ý ngước gương mặt xinh đẹp lên, cô khẽ cười một tiếng, “Em cũng yêu anh.”

Cô cũng không ngại hướng anh thể hiện tình yêu của mình, để nam sinh đơn thuần này minh bạch tâm ý của cô, mắc công sinh ra hiểu lầm không cần thiết.

Từ Như Ý mỉm cười nhìn anh.

Hai người đối diện cầm tay nhau. Ở niên đại ngây thơ này, nói một hồi lời yêu thương đơn giản nhất.

Bạc Luân Viễn nhìn cô trong chốc lát, buông tay ra, “Như Ý, em chờ anh một chút.”

Anh bước vài bước lại bồn hoa. Chân dài bước một bước vào, hái được một đóa hoa xinh đẹp nhất.

Mới vừa rời đi hai bước, quản lí hậu cần của trường đi ra tới liền lải nhải.

“Hay a~, hóa ra là cậu trộm hoa trong trường! Hôm nay rốt cuộc cũng tóm được cậu! Cậu đứng ở đó, không được nhúc nhích nghe chưa!”

Bạc Luân Viễn bất ngờ bị bắt quả tang. Trong tay còn cầm hoa, ngơ ngác đứng im không nhúc nhích.

Từ Như Ý bất đắc dĩ cười, cái đồ ngốc thành thật này!

Kêu anh không nhúc nhích, thật đúng không nhúc nhích!

Cô lặng lẽ từ từ đi qua, bắt lấy tay anh chạy nhanh.

“Uy! Hai người các ngươi, đứng lại!”

“Như Ý……”

“Ngu ngốc, anh thật đúng là nghe lời hắn a?” Từ Như Ý vừa chạy vừa cười.

Quản lý viên kia cũng không chịu thua, một đường đuổi theo bọn họ một hồi.

“Ha ha ha……” Từ Như Ý cười càng vui vẻ, kéo tay anh chạy thật nhanh.

Bạc Luân Viễn đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô đáng yêu như vậy. Một bộ dáng bướng bỉnh, thật sự làm người ta yêu đến tâm khảm!

Hai người thật vất vả mới bỏ lại quản lý viên, dừng lại mệt mỏi thở dốc.

“Ha ha, chơi thật vui...” Cô vừa thở vừa nói.

Bạc Luân Viễn không nghĩ tới cái hành động nhỏ bé này có thể chọc cô cười. Nhưng nhìn thấy cô cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

“Đi thôi, ngày mai là thứ bảy. Tối nay các bạn học tổ chức tụ hội, ở đường sông trung tâm hoa viên.” Giúp cô sửa sang lại tóc tai tán loạn, Bạc Luân Viễn dắt tay cô đi về phía trước.

...........

Rất nhanh, cũng tới giờ tụ hội, các bạn đồng học đang tụ tập lại, đang nhóm lửa.

Nhìn thấy hai người, liền sôi nổi tiếp đón.

“Bạc Luân Viễn.” Đường Trà Nguyệt vừa thấy anh, lập tức đi lên trước mặt. Đem áo khoát ôm trên cánh tay đưa qua, “Đây là áo khoát tôi đã giúp anh giặc sạch phơi khô. Anh lấy về đi.”

Cô ngữ khí ái muội cùng nội dung, làm các bạn đồng học khác kinh ngạc.

Rất rõ ràng, quan hệ giữa Bạc Luân Viễn cùng Từ Như Ý tất cả mọi người đều biết.

Nhưng vì sao quần áo của Bạc Luân Viễn lại để Đường Trà Nguyệt giặc?

“Đó là tôi ném xuống không cần, cô cần gì phải nhặt về giặc.” Bạc Luân Viễn cũng không cho cô ta chút mặt mũi nào, trực tiếp trào phúng nhẹ một tiếng.

“Anh……” Đường Trà Nguyệt cứng họng, vốn cô ta nghĩ có thể dựa vào chuyện này hòa nhau một ván!

Cô ta cố gắng hít sâu, nỗ lực để bản thân thật bình tĩnh, nặn ra nụ cười nói: “Cái áo này tốt như vậy, sao có thể là ném xuống không cần? Tôi đã giặc sạch sẽ rồi, anh lấy về đi.”

“Bạc gia cái gì đều có thể thiếu, nhưng mà không thiếu tiền. Không cần nữa tự nhiên ném thôi.” Từ Như Ý ở một bên khinh thường nhẹ mở miệng.

Đường Trà Nguyệt tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hai người vậy mà dám hợp lại bắt nạt mình! Thật sự quá đáng!

Cô ta cố gắng nặn ra nụ cười tươi: “Ahhh... đúng rồi, cái Thượng Dã thiếu tướng kia, thoạt nhìn cũng khá tốt. Từ Như Ý, cô cùng hắn ta quan hệ không tồi ha!”

“Vậy cô đây là muốn tôi làm bà mai, giới thiệu cô cho người ta nhận thức phải không?” Từ Như Ý trả lời lại một cách mỉa mai.

Đường Trà Nguyệt: “… Tôi làm sao dám cùng cô tranh đoạt, ha ha!”

“Đường Trà Nguyệt, miệng của cô sạch sẽ một chút.” Bạc Luân Viễn nổi giận, làm trò trước mặt nhiều đồng học như vậy, cô ta có ý đồ gì?

Vừa thấy anh bảo vệ Từ Như Ý như vậy, Đường Trà Nguyệt không thể nào chịu đựng được:  “Bạc Luân Viễn, anh mắt bị mù rồi phải không? Tất cả mọi người đều nhìn ra được, quan hệ bọn họ không bình thường……”

“Bốppppp ——”

Từ Như Ý lập tức tát lên mặt cô ta một bạc tay.

Từ Như Ý phủi phủi tay, khinh thường nói: “Đường Trà Nguyệt, cô không chỉ mắt bị mù, mà miệng cũng dơ bẩn nữa. Cái gì ở trong đầu cô đều tự động trở nên dơ bẩn HẢ!”

“Mày đánh tao?”

“Đúng. Tôi đánh đó!”

Đường Trà Nguyệt hoàn toàn nổi giận, vươn tay muốn trả lại một bạc tay. Các đồng học khác thấy vậy nhanh tay ngăn cản lại.

“Được rồi, các người đủ rồi! Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi để vui vẻ. Đường Trà Nguyệt, cô thật sự quá phận rồi đó!”

Tất cả mọi người đều chỉ trích cô ta, Đường Trà Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã khuất phục như vậy!

Cô ta đỏ mắt nhìn Bạc Luân Viễn: “Ha ha, Bạc Luân Viễn, anh cứ tin tưởng cô ta đi! Rồi sẽ có ngày phát hiện ra chân tướng, rồi cùng người ta nói câu chúc mừng!”

Đường Trà Nguyệt khóc lóc chạy đi.

Bạc Luân Viễn khuôn mặt thì bình tĩnh, nhưng tay áo lại bị anh nắm chặt.

“Luân Viễn.” Từ Như Ý có chút lo lắng mà nhìn phía anh.

Bạc Luân Viễn nặn ra một tia cười: “Không có việc gì, anh tin tưởng em.”

Các bạn đồng học khác cũng nhìn ra được không khí xấu hổ giữa hai người, liền nhanh miệng giảy vây: “Ai biết nấu cơm? Lại đây hỗ trợ nướng đi.”

Những người ở đây trong nhà cũng có tiền hoặc nhiều hoặc ít, tất nhiên đều được nâng niu ở trên lòng bàn tay, rất ít người biết nấu cơm.

Cũng có mấy nữ sinh chủ động đứng ra, nhưng tự tin quá mức mù quáng, nướng ra tới quả thực không nỡ nhìn thẳng.

“Để tớ tới nướng đi.” Từ Như Ý đứng dậy.

Cô thuần thục cầm lấy công cụ, gia vị, rất nhanh, mấy xâu nướng BBQ liền ra lò.

Mọi người vốn tâm tính thử một cái, nhưng thật không ngờ cô có thể lợi hại như thế. Đều sôi nổi khen không dứt miệng.

Bạc Luân Viễn không thể tin được mà nhìn về phía cô: “Như Ý, anh cũng không biết em vậy mà lợi hại như thế!”

Nhìn thấy mỗi người đều có bộ dáng hâm mộ ghen ghét nhìn anh, Bạc Luân Viễn phảng phất cảm giác tự hào về sự vinh quang này, nó chỉ thuộc về mình anh.

Trong lúc nhất thời, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Bọn họ một bên ăn một bên trò chuyện, nói đến hứng khởi, rồi có người đưa ra ý kiến đi mua rượu.

Nơi này nội quy trường học nghiêm, học sinh bị cấm uống rượu.

Nhưng hôm nay mọi người đều ở bên ngoài, lại không có ai quản. Vì thế mấy người ồn ào liền đi mua.

Bạc Luân Viễn không chịu nổi lời mời gọi của bọn họ, cũng uống không ít.

Lúc đi về, anh đã có vài phần men say.

Từ Như Ý đỡ lấy anh, có chút lo lắng: “Luân Viễn, anh uống thành như vậy, vẫn là đừng trở về trường học.”

Bạc Luân Viễn là một học sinh gương mẫu.

Anh chưa bao giờ làm việc gì vi phạm nội quy trường học, vì thế được cô đỡ đến một khách sạn nhỏ ở phụ cận.

Trong phòng chỉ có một cái giường, Bạc Luân Viễn đi vào liền nằm lên.

Anh nửa híp mắt, men say mông lung kêu: “Như Ý…… Như Ý……"

Từ Như Ý đã cầm khăn lông ướt tiến vào, “Lau mặt đi. Đầu còn đau không?”

Eo cô thon thả được bao bọc bởi cái váy nhu hòa, ngực cũng đã phát dục tốt no đủ đĩnh kiều đẹp đẽ.

Khuôn mặt cô tinh xảo, vừa lúc anh có men say, gương mặt ấy càng được che một tầng khăn che thần bí. Mông lung xem không rõ, khiến anh muốn đi thăm dò.

“Như Ý……”

Nhân còn say rượu, Bạc Luân Viễn một phen kéo cô đến trên giường, đè ép lên thân cô. Nhìn dung nhan xinh đẹp ấy, Bạc Luân Viễn không chút do dự cúi đầu, hôn lên môi cô.

Trong miệng anh hương thơm ngào ngặt của hương rượu chiu vào khoang miệng cô, Từ Như Ý nhịn không được nhíu mày.

Đẩy anh ra, Từ Như Ý ngồi dậy. Ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ mà nói: “Luân Viễn, anh uống say.”

Bạc Luân Viễn ngồi dậy, ngồi ở bên người cô. Ôm eo cô. Anh ở bên tai cô bật hơi, “Anh không có say. Anh thật sự thanh tỉnh.”

Anh gặm cắn vành tai cô. Nhẹ nhẹ mạnh mạnh một chút, cũng không biết thu liễm, làm cô nhịn không được nhíu mày.

“Nhẹ một chút, đau.” Từ Như Ý đẩy đẩy anh, oán giận nói.

____
Tại hạ ngồi edit lâu vậy mà các nàng đọc chỉ mất 5p... " có còn công bằng ko???".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro