Chương 88. Công lược cảnh sát nằm vùng (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

56. 1612

Cảnh Hạo buông cô ra. Một tay đỡ ở cầu thang xoắn ốc vừa đi vừa nói, "Biết cậu thích hoa, cố ý không chở về nhiều. Vốn dĩ tưởng cho cậu một kinh hỉ"

Tôi rất vui, thật sự. Từ Như Ý theo hắn đi xuống.

Trong phòng khách, bài biện cả phòng hoa hồng còn dính giọt sương mai. Từng đóa hoa tươi đẹp bắt mắt, khiến cả phòng ngập tràn trong hương thơm.

"Thật xinh đẹp." Cô đứng trong rừng hoa hồng thốt lên.

"Không bằng một phần vạn của cậu." Người bên kia nhàn nhạt nói.

Gương mặt cô trắng hồng, so hoa càng diễm lệ, dáng người tinh tế yểu điệu, so hoa càng quyến rũ.

Cô tựa như tinh linh, vô cùng linh động, càng đẹp hơn hoa.

Mỗi động tác của cô đều khiến hắn động tâm.

Hoa này vừa đưa đến, Cạnh Hạo liền lập tức chạy đến.

Cứ việc hắn mới từ cảnh chém giết máu me, miệng vết thương còn chưa kịp băng bó đã gấp gáp trở về.

Nơi này, có hoa hồng Bulgaria cùng Damascus, hoa hồng Rosomane Janon nước Pháp, hoa hồng Pierre de Ronsard

Hắn chờ mong, khi cô nhìn đến sẽ cực kỳ vui mừng.

Đáng tiếc.

Hắn hao hết tâm tư chọn hoa cho cô, căn bản không theo kịp người đàn ông kia tùy tiện chọn mấy loại hoa ở ven đường.

Đơn giản là . cô thiên vị.

Từ Như Ý nhìn thấy hắn đang xuất thần, "Cảnh Hạo, thương thế của cậu, không sao chứ?"

"Vết Thương?" Hắn ra vẻ trấn định, cười, "Nga~, cậu không nói tôi cũng đều quên. Đương nhiên không sao.

Từ Như Ý ngữ khí có chút quan tâm, Trở về băng bó đi. Nghỉ ngơi mấy ngày điều chỉnh một chút.

"Tôi biết."

"Còn những bông hoa" Từ Như Ý nhẹ vỗ về phiến lá chúng nó, "Tôi sẽ tự mình bảo quản tốt."

Cảnh Hảo vẫn luôn trầm mặt không vui, nháy mắt có chút sáng vui. Hắn gật đầu: "Được. Vậy tôi đi về trước."

"Đi đường cần thận nhé."

"Được."

Hắn bởi vì một câu đơn giản khách sáo của cô mà phấn chấn, bởi vì một câu quan tâm của cô mà vui vẻ cả ngày.

Cuộc sống của hắn vô cùng đơn giản, cơ hồ lấy cô làm trung tâm.

Cảnh Hạo có đôi khi suy nghĩ, nếu là cô xuất giá. Hắn, hẳn là làm sao bây giờ?

Cuộc sống không có mục tiêu. Vì ai mà ăn, vì ai mà cảm xúc,...

Hắn nên tìm kiếm mục tiêu kế tiếp sao? Vẫn là tiếp tục, yên lặng chờ đợi?

Hắn vừa ly khai, phòng không có ai, chỉ còn lại có Từ Như Ý một người.

Đi đến chỗ nào, đều có thể ngửi được mùi hoa hồng.

Quay trở lại phòng ngủ, Từ Như Ý thay một bộ đồ thể dục đơn giản thuần tịnh.

Lúc không có ai, cô thích một mình đi ra ngoài chạy bộ để bảo trì hình thể khỏe mạnh.

Dọc theo con sông nhỏ, cô lẳng lặng chạy chậm.

Cẳng chân thon dài hữu lực, hơi thở đều có vẻ khiến thần thái cô trở lên sáng bừng.

Có lẻ đường có chút nắng.

Không lâu sau, thế nhưng gặp được vài tên côn đồ đang cặp kết với nhau.

"Uy, tiểu tử. Đem tiền giao ra đây, tụi tao liền buông tha cho mày!" Phỏng chửng xem cô có vẻ gầy yếu, nên đánh chủ ý lên người cô.

Nhìn đến bọn họ cản đường chính mình, Từ Như Ý cười, "Ah.... Tôi đây là bị 'hổ xuống đồng bằng bị chó khinh' sao?"

Những người đó nổi giận: "Bà mẹ nó. nói ai là chó?"

"Xin lỗi nha, tôi nói các người là chó, thật đúng là vũ nhục nó." Cô cười xin lỗi, bắt đầu vén tay áo lên.

"Còn dám phản bác? To con, mày lên đi!" Đứa đi đầu trong đám quát.

"Đừng kéo dài thời gian nữa, tụi bây cùng nhau tới đi." Từ Như Ý vẫy tay.

Khẩu khí của cô quá cuồng vọng, làm những người này vô cùng bất mãn.

Bất quá, bọn họ cũng không đem cô để trong lòng. Chỉ kêu hai đứa cao lớn tráng kiện trong đó đi lên.

Đấu đá lung tung, hoàn toàn không có võ nghệ nào đáng nói.

57. 1613

Từ Như Ý còn chưa ra tay, liền nghe thấy một tiếng kêu lớn: "Dừng tay! Đừng manh động, tôi là cảnh sát!"

Cô quay về phía sau, nhìn thấy vẻ mặt chính khí của nguyên nữ chủ Đinh Thiến.

Bởi vì cô ấy không ở trong thời gian làm việc nên trên người không mang theo súng.

Một câu này, không hề đem dọa những tên côn đồ bỏ chạy mà còn bởi vì cô ấy là con gái mà khiến bọn chúng cười haha.

Vì bọn họ xem cô chỉ là nói phách làm màu thôi.

"Ah~ nữ cảnh sát a~, rất khí phách ~ tụi bây, có sợ không?"

"Sợ, chúng tôi rất sợ hãi!"

"Ai da~, làm sao bây giờ, có cảnh sát a! Hù chết bảo bảo, chạy nhanh, ha ha ha...."

Bọn chúng ngửa tới ngửa lui ôm bụng cười một cách khoa trương.

Định Thiến tức đến mặt đều đỏ, cô ấy tiến lên chuẩn bị giáo huấn bọn chúng.

"Là con gái a~, vẫn nên dịu dàng văn nhã một chút." Từ Như Ý ngăn cản cô ấy, thong thả ung dung mà nói.

Cô mới không cần thiếu nữ này giúp cái gì. Huống chi, những người này cô căn bản không để vào mắt.

Khi nói chuyện, cô cũng đã khởi động chân tay. Nháy mắt xông tới hai thằng to con, một chân đá một người ngã lăn xuống đất.

Mấy đứa tiểu lâu la côn đồ này, Từ Như Ý căn bản không để trong lòng.

Mỗi động tác của cô đều có vẻ ưu nhã tùy ý.

Đinh Thiến đứng một bên có chút sửng sốt.

Vì cô không nghĩ tới một bạn thiếu niên nhỏ yếu có thể có những động tác mạnh mẽ như thế.

Trong vòng thời gian cô ấy xuất thần, có một tên côn đồ cầm đao xông tới.

Đinh Thiến hoảng sợ, mau chóng chạy trốn.

Từ Như Ý đem cô phía sau che chở, nhanh chóng tránh đi cú đòn này.

Đinh Thiến có chút nhỏ giọng: "Cảm ơn."

Từ Như Ý có chút ghét bỏ mà nói: "Cô không để tôi thêm phiền chính là cách trợ giúp tốt nhất đối với tôi."

"" Đinh thiến có chút mặt đỏ.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên.

Trên đời có thiếu niên có thể đẹp trai đến như vậy a~!

Trắng nõn như ngọc, da như ngưng chi, mặt mày như họa. Ngay cả cô ấy là con gái đều phải hâm mộ!

Ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt ôn hòa. Hơn nữa mỗi động tác đều lưu loát soái khí

Nhưng mà, gương mặt này, có chút quen?

Trong thời gian ngắn, Đinh Thiến cũng không nhớ được.

Rốt cuộc, cô chỉ xem qua ảnh chụp nên trí nhớ tương đối mơ hồ, mà hình chụp cũng là hình chụp lén nên cũng không bằng một phần ngàn hình ảnh thực.

Đánh xong những tên côn đồ, Từ Như Ý nhấc chân muốn đi.

"Này. Từ từ!" Đinh thiến kêu lên.

Từ Như Ý không xoay người, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, "Nếu cảnh sát muốn nói là bắt tôi về dò hỏi thì thật xin lỗi là tôi sẽ không phối hợp đâu."

"Tôi chỉ là muốn cậu về làm nhân chứng."

"Thật xin lỗi, tôi đang bận." Cô duỗi hai ngón tay để ở giữa trán, tùy tiện mà cười, "Nếu tìm tôi hẹn hò thì thật ra tôi đang rất rảnh rỗi, rốt cuộc cảnh sát trẻ tuổi xinh đẹp như vậy thật hấp dẫn a~."

Đinh thiến đỏ mặt lên, cắn môi: "Cậu"

Ngay cả cảnh sát cũng dám đùa giỡn, quả thực

Nhưng mà, Đinh Thiến đối với lời nói của cô cũng không sinh ra cảm giác chán ghét.

Có lẽ con người đều như thế, đối với người đẹp dù làm gì cũng khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.

Đặc biệt là khác phái.

Từ Như Ý ngồi xổm xuống, thắt lại dây giày, Cảnh sát, nếu cô không có việc gì nữa, tôi đi trước chạy bộ nha.

"Con đường này không an toàn, cậu vẫn nên nhanh chóng trở về đỡ phải khiến người lớn lo lắng." Đinh thiến thiện ý nhắc nhở.

Vì trong mắt cô, thiếu niên cũng chỉ mới trên dưới 16,17 tuổi thôi.

"Ha ha..." Từ Như Ý cười, " Con người của tôi tương đối phản nghịch, chỉ thích làm điều khiến người lớn lo lắng thôi."

Nói xong, cô tiếp tục nện bước chân, chạy chậm dọc theo con sông nhỏ.

Chạy qua một vòng, cô mới trở lại biệt thự.

58. 1614

Trì Kiêu Dương đã làm xong đồ ăn ngon chờ cô, nhìn đến cô một thân mồ hôi.

Hắn nhàn nhạt mở miệng: Cậu chạy bộ à?

Từ Như Ý bẹp miệng, Ừm ai bảo cậu không cùng tôi đi chạy bộ, tôi đành phải đi một mình."

Trì Kiêu Dương mặt đỏ lên.

Nhìn trong phòng khách ngập tràn hoa hồng. Tận lực làm chính mình có vẻ không chút để ý mà mở miệng hỏi: Này đó, ai đưa tới?

"Fan của tôi. Cậu không thích thì có người khác thích." Cô thay giày bước vào.

Trì Kiêu Dương hơi cúi đầu, vì những lời này của cô cảm giác có chút khó chịu.

"Tôi không phải không thích, tôi chỉ nghĩ có ai đó tùy tiện để hoa hồng vậy thôi."

"Ở trong lòng của cậu, tôi là người tùy tiện sao?"

"Không. Tôi không có ý tứ như vậy."

Từ Như Ý đi đến hắn phía sau, "Vậy, cậu muốn nghiêm túc như thế nào?"

Hắn trầm mặc sau một lúc lâu: Mau đi tắm rửa, rồi xuống ăn cơm.

Hắn hiện tại không thể hứa hẹn điều gì, nếu cả hai người "nghiêm túc" thì lại có thể như thế nào?

Không lẽ hắn muốn cưới một người nam về nhà sao?

Cha mẹ sẽ đồng ý? Người khác thấy thế nào? Còn có, bọn họ thân phận

"Được". Từ Như Ý lấy một cái khăn tắm đắp lên vai, đi vài bước, cô quay lại hỏi, "Cậu có muốn tắm với tôi không?"

Hắn:

Cô chỉ đơn giản tắm một chút liền đi ra.

Trì Kiêu Dương nhìn đến thấy vài sợi tóc của cô dính hơi nước.

Gương mặt hồng thuận, da thịt tuổi trẻ nơi nào cũng lộ ra ánh sáng khỏe mạnh.

Mười đầu ngón tay xoa đầu, cả người lộ ra bộ dáng lười biếng, phá lệ mê người.

Tầm mắt của hắn lặng lẽ dời đi, nghĩ tới một màn lúc trước cả hai ở cùng nhau.

Đột nhiên, Trì Kiêu Dương vẫn là có chút hối hận lúc ấy quá mức bình tĩnh. Nếu là đã làm, có lẽ hắn sẽ không như vậy rối rắm.

"Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?" Từ Như Ý một tay ném khăn lông đang sát tóc ném qua hắn, tinh chuẩn nằm trên đỉnh đầu hắn.

"Ai nhìn cậu!" Trì Kiêu Dương có chút tức giận, kéo khăn lông xuống dưới.

"Trì Kiêu Dương, chỉ khi cậu đang chột dạ, mới không thừa nhận."

"Dạ, tôi đang nhìn cậu." Hắn đưa chén đũa cho cô, "Ăn cơm trước."

Hắn có thói quen không thích trên bàn cơm nói nhiều.

Trong lúc này, hai người đều phá lệ trầm mặc.

Ăn xong, Từ Như Ý nhìn hắn một cái, "Kiêu Dương."

"Ân?"

"Nếu tôi rút khỏi bang phái, cậu sẽ nghĩ như thế nào?"

"Rời khỏi?" Trì Kiêu Dương hiển nhiên thực ngoài ý muốn.

Cô là lão đại Bang Thiên Ưng. Cô rút khỏi, đối với toàn bang phái khẳng định là một rung chuyển không nhỏ.

Đặc biệt là, nghe nói Cảnh Hạo đã chiếm được địa bàn bên Hắc Long Bang bên kia, rất nhiều sự vụ đều cần cô xử lý.

"Tôi nghĩ sẽ đem sự tình bên kia giao cho Cảnh Hạo Dự định cùng cậu yên tâm đi xử lý chuyện công ty." Cô trầm giọng nói.

"Rất tốt a~." Trì Kiêu Dương gật đầu.

Nếu cô không phải là thiếu chủ Thiên Ưng Bang, hắn sẽ không cần bán đứng cô.

Quan hệ giữa bọn họ, cũng không phải là địch nhân. Vô luận ở phương diện kia, với hắn mà nói đều là chuyện tốt.

Từ Như Ý nhìn chằm chằm hắn, "Cậu không hỏi, vì cái gì sao?"

"Đây là quyết định của cậu, tôi không có quyền hỏi đến."

"Ừm." Cô gật đầu cười. Đứng lên, dời ra ghế dựa phía sau, "Nhưng tôi cần chút thời gian."

"Được." Trì Kiêu Dương gật đầu, trong lòng có chút nhảy nhót.

Chướng ngại giữa bọn họ, lại mất đi một tầng.

Trì Kiêu Dương cũng đứng lên.

Còn chưa ra khỏi bàn ăn, hắn đã bị cô áp xuống một phen.

Từ Như Ý đẩy hắn ở bên cạnh bàn, đè ở trên người hắn.

Cô trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt cao thâm khó đoán.

59. 1615

Trì Kiêu Dương bị hành động này khiến cho hoảng sợ. Ngay sau đó, khoảng cách thân mật giữa hai người, lại làm hắn đỏ tai.

Từ góc độ hắn nhìn qua, gương mặt hoàn mỹ của cô càng thêm quyến rũ.

Khuôn mặt tươi cười, cùng với đôi mắt mèo ngập nước.

Đôi mi thon dài, đôi môi mềm mại đầy đặn. Một đầu tóc còn vươn hơi nước, lưu loát mà soái khí.

Từ Như Ý để đầu ở giữa trán hắn, cách chỉ còn một gang tấc.

Da thịt hai người chạm nhau, nhẹ nhàng cọ xát, mang đến một loại khoái cảm không thể tưởng tượng.

Trì Kiêu Dương cơ hồ sắp bị loại cảm giác này nhấn chìm, mở miệng, hơi thở chậm lại.

"Cậu." Hắn vừa mới mở miệng, đã bị cô chặn môi.

Từ Như Ý hôn lấy hắn, nhân cơ hội hắn đang ngây người mà đưa lưỡi vào sâu miệng hắn.

Trì Kiêu Dương ngoài ý muốn với sự chủ động cùng lớn mật của cô, trái tim Bang bang đập mạnh không ngừng.

Hắn căn bản không có năng lực phản kháng, chỉ phải hùa theo động tác thâm nhập của cô.

Lại một nữa nhấm nháp mỹ vị của cô, Trì Kiêu Dương thật luyến tiêc buông cô ra.

Hắn biết, chính mình đã luân hãm. Đời này, khả năng đều trốn không thoát bẫy rập của cô.

[ hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm độ +10, trước mắt đối ký chủ hảo cảm độ là 70, đối đinh thiến hảo cảm độ là 30. Ký chủ nỗ lực hơn a~, thành công cách chúng ta không xa. ]

Hơn nửa ngày, Từ Như Ý mới buông tha hắn.

Người nam dưới thân, ánh mắt có chút mất mát, hiển nhiên còn chìm đắm trong lần hôn vừa rồi.

"Kiêu Dương" Cô nhẹ giọng nỉ non.

"Ân?"

Nhìn người đàn ông đang thở hổn hển, Tư Như Ý vươn ngón tay tinh tế chạm nhẹ vào môi hắn, "Hừ——"

"Làm sao vậy?" Trì Kiêu Dương đỏ mặt, không rõ nguyên do.

Có một con chuột bò vào đây Từ Như Ý cười thần bí.

Người đàn ông bị cô đè nặng có chút khó chịu, chỉ phải đỡ lấy eo cô. Nhỏ giọng hỏi: "Cần tôi hỗ trợ gì sao?"

"Ôm tôi về phòng." Cô nhẹ giọng ở bên tai hắn nói.

Trì Kiêu Dương bị hơi thở nóng rực của cô khiến tai đỏ hồng.

Hắn một tay kéo mông cô, một tay khác dùng sức, ôm ngang cô lên.

Từ Như Ý duỗi tay ôm lấy cổ hắn, cả người dán lên người hắn.

Cộ nhẹ giọng: "Kiêu Dương, không cần quay đầu lại, hãy tiến về phía trước."

"Ân." Trì Kiêu Dương gật đầu.

Đưa cô về phòng ngủ, Từ Như Ý ôm hắn ngã vào người mình.

Cô đưa tay, bắt đầu tháo ra nút áo của hắn.

Trì Kiêu Dương bắt lấy tay cô, đè thấp thanh âm hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

Cô không nói, có người xông vào sao? Chẳng lẽ, muốn người đó thấy bọn họ "Vận Động"?

"Làm đối phương thả lỏng phòng bị" Từ Như Ý nhẹ giọng mở miệng.

Cô cố tình đè thấp giọng nói, cực kỳ có mị lực.

Tư thế hai người như vậy càng khiến cho tim hắn đập nhanh.

Kích thích của việc bị người khác rình coi, khiến cho Trì Kiêu Dương hận không thể thật sự lột sạch quần áo của cô, rốt cuộc không bận tâm nữa, hắn bắt đầu cùng cô triền miên một phen.

Nhưng mà trong trí tưởng tượng của hắn, không có khả năng làm ra sự tình như vậy.

Hắn nuốt nuốt nước miếng, "Để tôi đi đối phó đối phương."

"Lại chờ một lát." Từ Như Ý cười.

"Được." Trì Kiêu Dương gật gật đầu, "Hiện tại, chúng ta hẳn là như thế nào làm?"

"Cậu hôn tôi đi!"

"Hả?" Trì Kiêu Dương sửng sốt.

Hắn cho rằng cô có đối sách gì đó, nhưng hắn cũng không tưởng tượng được cái này?

"Hôn tôi đi!" Từ Như Ý lặp lại câu vừa rồi.

Hắn nhẹ hít vào một hơi, chần chờ một chút rồi hôn lên môi cô.

Rất mềm, rất nhẹ, mới vừa một chút tiếp xúc, Trì Kiêu Dương cũng đã quăng luôn phòng bị ban đầu.

Giờ khắc này, hắn chỉ nghĩ hôn môi cô, hoàn thành sự tình chưa có làm xong.

Tuy rằng này là diễn, tuy rằng biết có người nhìn lén, nhưng lúc này hắn vẫn là không nhịn được duỗi tay cởi áo ngoài của cô.

Một bàn tay lặng yên không một tiếng động thăm dò vào, rốt cuộc cũng vuốt ve đến làn da bóng loáng nhu nhuận của cô.

60. 1616

Trì Kiêu Dương than nhẹ một tiếng, một dòng điện truyền khắp toàn thân sảng khoái, làm hắn nhịn không được hừ nhẹ thành tiếng.

Tay hắn đưa xuống phía sau nâng mông cô.

Hai người dán sát vào nhau, làm hắn có chút tình loạn ý mê. Muốn không màng tất cả mà đoạt lấy cô, làm cô chân chính thuộc về chính mình..

"Ầm —— "

Một tiếng vang lớn, kéo ý nghĩ của hắn về.

Trì Kiêu Dương bật người, lập tức đem cô hộ ở phía sau, nhìn đầu sỏ gây tội ở phía cửa.

Đinh Thiến đang đứng ở đó, duỗi tay che miệng, không thể tưởng tượng được nhìn bọn họ.

Cô ấy quá mức kinh ngạc, thế cho nên hoàn toàn ngốc tại chỗ.

Lúc trước, Trì Kiêu Dương không thèm quan tâm, Đinh Thiến liền có chút tức giận. Tìm mọi cách trà trộn vào nơi này, chủ yếu nhắc nhở nhiệm vụ và chức trách của hắn.

Nhưng mà cô nhìn thấy cái gì?

Một người vốn nằm vùng giám thị tội phạm, lại lúc này đang đè trên người một người đàn ông khác.

Tư thế cua bọn họ ái muội mà dính sát vào nhau, như là chuẩn bị tiến hành một trận vận động nào đó.

Nếu không phải bị cô chen ngang, sợ là hai người liền làm tới!

Khó trách, Trì Kiêu Dương đối xử với cô càng ngày càng lạnh nhạt. Khó trách, hắn đối xử với cô càng ngày càng không thèm để ý tới.

Nguyên lai, là bị một người đàn ông dụ dỗ!

Đinh Thiến chỉ trong một khoảnh khắc, một mảnh tâm tình của cô nháy mắt tất cả đều nát.

Cô thật ra muốn nhìn xem, đến tột cùng là người đàn ông như thế nào, mới khiến Trì Kiêu Dương làm ra sự tình không biết xấu hổ như vậy!

Nhưng mà hắn đem gương mặt người kia hộ thật sự chặt, vẻ mặt đầy phòng bị nhìn cô.

Phảng phất cô mới là người phá hư tình cảm chi gian hai người bọn họ.

"Anh...." Đinh Thiến run rẩy lên tiếng.

Cô thiếu chút nữa đã kêu ra tên của hắn. Nhưng trong tích tắt cô nhớ tới, như vậy sẽ bại lộ thân phận của Trì Kiêu Dương.

"Cô là ai?" Trì Kiêu Dương nhanh chóng kéo chăn qua, đắp ở trên người Từ Như Ý.

Hắn bật người qua, cùng Đinh Thiến đánh nhau.

Đinh thiến càng thêm tức giận, còn không thể không cùng hắn đánh lên.

Rốt cuộc, thân phận bây giờ của Trì Kiêu Dương là thủ hạ thiếu chủ.

Rất nhanh, Đinh Thiến liền bị hắn đánh bại, những người khác cũng lần lượt đuổi lại đây.

Cô không chống đỡ được nữa, liền bị bắt hai tay chéo sau lưng.

Đinh Thiến bị bắt nửa quỳ trên mặt đất, lấy một loại tư thế khuất nhục nhìn bọn họ.

"Nói, cô là ai?" Bảo tiêu của biệt thự nhanh chóng tiến bào, đem cô áp trụ.

"Tôi bị lạc đường, nên vào đây tính hỏi một chút mà thôi..A..."

Bảo tiêu nắm tóc cô, vẻ mặt hung ác, "Còn nói dối! Nơi này an ninh rất tốt, làm sao cô có thể muốn vào là vào?"

"Tôi làm sao biết được! Tôi nói tất cả đều là sự thật!" Đinh Thiến quật cường nói.

"Buông cô ấy ra đi." Từ Như Ý lười biếng chỉnh lại quần áo. Nhặt áo khoác trên giá treo phủ lên, từ trên giường bước tới.

Đinh Thiến cảm thấy tiếng người này rất quen —— rốt cuộc, người có thể có tiếng nói đặc thù này, thật sự quá ít!

Cô không nhịn được ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem gương mặt người vừa lên tiếng.

Nhưng mà, bảo tiêu đưa một bàn tay tát cô một cái, lập tức khiến cô đầu váng mắt hoa lên.

"Mấy người." Cô xấu hổ và giận dữ không thôi.

Làm cảnh sát lâu như vậy, nơi nào cũng được người kính trọng. Không nghĩ tới, hôm nay bị người vũ nhục như thế.

Thù này, cô nhất định phải báo!

Trong lòng Đinh Thiến hận ý ngập tràn, nghiến răng nghiến lợi nói: Các người không có quyền đánh ta!

"Vậy cô liền có quyền tự ý lén vào đây?"

"Tôi nói, chỉ là bị lạc đường thôi. Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi? Quả thật là dân cường đạo, lưu manh!"

Đinh Thiến có thể ở loại tình huống này mà còn mạnh miệng như vậy, hoàn toàn là ỷ vào có Trì Kiêu Dương ở đây.

Cô tin tưởng, vô luận như thế nào, hắn đều sẽ nghĩ cách bảo vệ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro