Chương 91. Công lược cảnh sát nằm vùng (15)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

71. 1627

"Kiêu Dương." Từ Như Ý kéo hắn lại, "nếu như có một ngày, chúng ta nhất thiết phải trở mặt, anh sẽ bỏ qua cho em sao?"

Hắn thở dài, "Anh đã không còn tư cách tham gia chiến dịch bắt em."

"Em bị bắt, anh sẽ giúp em sao?"

Trì Kiêu Dương phi thường khẳng định mà trả lời: Sẽ! Anh sẽ thuê cho em luật sư biện hộ giỏi nhất để tìm ra bằng chứng lớn nhất và xác thật nhất."

"Nếu những thứ này không có tác dụng thì sao?"

Trì Kiêu Dương nghiêm túc nói: "Anh sẽ chờ em. Dù là cả đời, anh cũng không muốn ai khác ngoài em."

"Anh không sợ cô đơn cả đời sao?"

"Có em, sao anh có thể cô đơn được?"

"Ha ha ha..." Cô vui vẻ cười, "Được, ngày mai em dẫn anh đến nơi này."

Trì Kiêu Dương không hỏi là nơi nào mà chỉ yên lặng tiếp tục đi cùng cô.

Sau khi đi dạo một vòng, cô có chút mệt mỏi, "Trở về ngủ với em đi."

Ý định ban đầu của Từ Như Ý là muốn hắn phát hiện thân phận con gái của cô.

Ai biết sau khi lên giường, Trì Kiêu Dương trở nên thành thật hơn.

Cô nằm nửa người trên người hắn, rất dụ dỗ hỏi: "Sao, anh đã trở thành một quân tử rồi sao?"

"Chà, em còn quá nhỏ."

"Em nói em là vị thành niên, anh liền tin?"

Đương nhiên. Trì Kiêu Dương bắt lấy bàn tay đang sờ loạn của cô, "Em nói gì anh cũng sẽ tin, cho dù là lừa dối anh."

"Anh có tức giận khi biết được chân tướng không?"

"Sao có thể?" Anh đặt tay cô lên môi mình, nhẹ nhàng hôn lên, "Em đã tha thứ cho anh, anh có tư cách gì trách em?"

"Ân. Ngủ!" Từ Như Ý từ trên người hắn xuống.

Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là con hàng này rất nhanh lại đè lên.

Trì Kiêu Dương thanh âm có chút nghiêm túc: "nói cho rõ ràng, về sau ai bên trên ai phía dưới?"

"Đương nhiên là em......"

Cô chưa kịp nói hết câu đã bị người đàn ông chặn lại.

Sau một phen tùy ý cướp đoạt, mới thả ra đôi má ửng hồng từ cô.

Trì Kiêu Dương giận: "Anh đã nói, anh không muốn bị nam nhân đè!"

"Ha ha . Anh cảm thấy, em cũng giống như người muốn bị nam nhân đè sao?"

"Vậy làm sao bây giờ?"

Từ Như Ý giương mắt, "Là anh nói thích em trước mà."

"Chính em nói rằng em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên."

"Cho nên, chúng ta đang so ai yêu ai hơn sao?"

Trì Kiêu Dương nghĩ nghĩ: "...... Vậy anh thua."

"Anh nguyện ý bị em đè ép sao?" Cô cười vui vẻ.

Trì Kiêu Dương ngập ngừng nói: "Anh..... không có kinh nghiệm cùng nam nhân lên giường. Cho nên, xin hãy... nhẹ một chút."

Từ Như Ý cười đến bụng muốn co giật.

Người đàn ông có vẻ mặt nghiêm túc rầu rĩ, trông rất thống khổ.

Từ Như Ý mặt tràn đầy dò xét, "Trì Kiêu Dương, anh nói như vậy, giống như anh đã có kinh nghiệm ngủ với phụ nữ rồi, em có chút không hài lòng a~."

"Em rất để ý sao?" Trì Kiêu Dương hỏi.

"Không. Chỉ cần sau này anh là của em, vô luận anh cùng ai từng lên giường, em đều không thèm để ý... MỚI LÀ LẠ."

Hắn: ......

Từ Như Ý túm lấy cổ áo của hắn, giận dữ hỏi, "Anh nói thật đi, anh từng ngủ với phụ nữ khác chưa?"

"Không có."

"Gạt người!"

Trì Kiêu Dương cũng giận, "Vậy còn em? Em cũng phải nhất thiết trả lời câu hỏi của anh! Bất kể nam hay nữ. Có hay không?"

"Có."

"Em cũng gạt người!"

"Ha ha ha..." Cô cười đẩy anh xuống, "Đừng quấy rầy em, em buồn ngủ rồi."

Trì Kiêu Dương không có ý định buông cô ra, xoay người cô lại, "Nói cho anh biết. Nếu không, anh ngủ không được."

Từ Như Ý thần sắc mệt mỏi, " Em thật sự buồn ngủ...... Có hay không, anh về sau xem qua chẳng phải sẽ biết?"

72. 1628

Trì Kiêu Dương thở phào: "em không muốn quyến rũ anh."

"Ai quyến rũ anh? Em muốn đi ngủ!" Từ Như Ý trở mình, không thích để ý đến hắn .

Hắn nhìn sau gáy của cô đến xuất thần.

Muốn tìm hiểu cô và ai từng lên giường Hẳn là không a?

Cô còn nhỏ như vậy Ít nhất, Cảnh Hạo sẽ không cho phép cô làm xằng làm bậy.

Trì Kiêu Dương nghĩ tới đây, trong lòng tốt hơn chút.

Hắn cưỡng ép xoay người cô lại, để cô đối mặt với anh, "Anh còn có chuyện muốn nói với em, em chờ chút hãy ngủ, mở to mắt nhìn anh đi."

Từ Như Ý có thói quen sinh hoạt tốt, vì vậy cô rất buồn ngủ vào lúc này.

Sự độc đoán và quấy rầy của anh khiến cô có chút choáng ngợp, "Trì Kiêu Dương! Có lời gì, ngày mai nói không được sao? Anh lại quấy rầy giấc ngủ của em, cẩn thận em"

Trì Kiêu Dương rất cố chấp, đánh gãy sự thiếu kiên nhẫn của cô, "Không. Chuyện rất quan trọng, nhất định phải nói ngay bây giờ."

Cô mở nửa con mắt, "Được. Anh nói đi, em nghe đây. Nếu là chuyện không quan trọng, chính anh tự mình xử lý!"

Hắn nhìn vào mắt cô, chân thành nói: "Anh muốn gọi tên em."

"Tốt."

"Như ý." Trì Kiêu Dương nhẹ giọng kêu.

Tên gọi vừa thốt ra, nội tâm giống như một dòng suối chảy qua, toàn thân đều nóng lên.

Hắn mỉm cười và gọi tên cô hết lần này đến lần khác.

Từ Như Ý không nhịn được cười, "Đủ rồi. Trì Kiêu Dương, điều anh nói rất quan trọng, nhất định phải nói, chính là cái này sao?"

" Cái này, chẳng lẽ còn không trọng yếu?"

"Tốt tốt tốt. Về sau anh thích gọi bao nhiêu thì gọi bấy nhiêu, bây giờ em phải đi ngủ!"

"Ok." Trì Kiêu Dương nhào vào lòng cô, "Như Ý, anh muốn ôm em ngủ."

"Tùy anh."

Trì Kiêu Dương ôm eo cô và cùng cô chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Từ Như Ý liền tỉnh lại.

Cô vươn vai, nhìn người đang nhìn mình chằm chằm, "Nhìn em như vậy làm gì?"

Trì Kiêu Dương ngồi dậy và ôm lấy vai cô, "Anh chỉ muốn nhìn em, nhưng nhìn mãi không thấy đủ."

Vừa nói, hắn vừa đưa miệng lại gần, không ngừng hôn lên gò má của cô.

"Đủ rồi, hôm qua chúng ta đã bàn bạc hôm nay còn có chính sự muốn làm." Cô uể oải nói.

Nhưng, Trì Kiêu Dương có có ý định để cô đi. Hắn đẩy ngã cô xuống giường và đè lên người cô.

"Này, Trì Kiêu Dương, mới sáng sớm mà anh có thể đừng thú tính như vậy được không?" Cô cười mà như không cười.

Kể từ khi con hàng này thổ lộ cõi lòng, giống như mở ra giới hạn của Huyết Kế, lời tâm tình đầy trên miệng, động một chút lại ôm hôn cô.

Khó ai có thể tin hắn là một cảnh sát chính trực và nghiêm khắc.

"Như Ý, anh nhịn một buổi tối không động chạm em, không lẽ anh không thể có một chút phúc lợi sao?" Hắn giống như ủy khuất.

"Được, em cho anh hôn đó." Cô nhắm mắt bất động.

Trì Kiêu Dương cũng không dám quá phận.

Trong kế hoạch của hắn, hắn phải đợi một năm nữa mới cùng cô phát sinh quan hệ Mặc dù, hắn không xác định mình có thể đợi được lâu như vậy hay không.

Hai người đơn giản ăn xong điểm tâm, đi ra ngoài.

Từ Như Ý một thân trang phục bình thường.

Thân trên là áo sơ mi trắng và bộ vest màu be, thân dưới là một chiếc quần dài cùng màu.

Tươi tắn và gọn gàng nhìn cô trông khá phong lưu phóng khoáng, cảm giác giống như ngọc thụ lâm phong.

Trì Kiêu Dương cứ như vậy si ngốc nhìn chằm chằm vào cô.

" Còn không có nhìn đủ?" Từ Như Ý một tay đút túi, một cái tay khác ôm lấy cái cằm của hắn.

Cô giống như Hỗn Thế Ma Vương, đầy vẻ khinh bỉ, nhưng không làm người phiền chán.

Ngược lại, thái độ lười biếng và chậm chạp vừa phải đó dễ dàng nhận được hảo cảm của những người khác.

73. 1629

Trì Kiêu Dương cả trái tim đều ấm.

Hắn quả nhiên thích một người đàn ông. Mà người đàn ông này vẫn là đối tượng mà mình muốn bắt.

Hắn cứ như vậy liều lĩnh mà thích cô.

Tuy nhiên, hắn rất cam tâm tình nguyện, không oán không hối.

Trì Kiêu Dương thuận thế bắt tay của cô, thâm tình chậm rãi nói: "làm sao có thể thấy đủ. Như ý, anh còn muốn nhìn em cả đời."

"Bất quá, em sẽ già đi, trở nên xấu xí, sau này anh có thể không muốn nhìn nữa."

"Không, anh thích chính là em, mặc kệ em như thế nào, anh vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi."

Từ Như Ý một mặt trêu chọc, Trì Kiêu Dương, em để cho anh học cách thành lập công ty và quản lý công ty. Anh đã học được gì?"

"Cái này cũng không mâu thuẫn, có lẽ anh sinh ra đã có."Hắn một mặt suy nghĩ sâu sắc, thiên tài là 99% trí tuệ +1% cố gắng."

"Không biết xấu hổ!"

"Anh luôn như vậy, chỉ là em chưa biết thôi." Hắn cũng cười, thấp giọng tại bên tai cô nói, "còn có cái càng không biết xấu hổ mà em chưa từng thử qua."

"Em thực sự là đã đánh giá thấp anh rồi."

Hắn ngạo kiệt nở nụ cười, đó là đương nhiên.

Nếu không, làm sao cục có thể chọn hắn tới nằm vùng?

Chính bởi vì Trì Kiêu Dương vừa chính vừa tà, nên mới là người tuyển chọn đầu tiên.

Hắn có lòng chính nghĩa, nhưng lại có cá tính đặc biệt. Hắn luôn khoa trương như vậy, dám nghĩ dám làm.

"Tốt. Xuất phát!" Từ Như Ý đeo kính mác lên.

Tiêu soái lưu loát, cô bước ra ngoài trước.

Trì Kiêu Dương cũng không hỏi họ sẽ đi đâu.

Đến nơi, hắn mới biết đó là khu vực biên giới của hai bang phái.

"Chúng ta tiêu diệt Hắc Long, nơi này hiện tại là địa bàn của chúng ta." Từ Như Ý lấy xuống kính râm, có chút đắc ý nhìn hắn.

Trì Kiêu Dương trên mặt không gợn sóng, đáy lòng nhưng có chút bất an.

"Như Ý, mặc dù anh không bắt em, nhưng cảnh sát đã theo dõi hành tung của em."

Từ Như Ý quay người nhìn hắn, nhíu mày, "Trì Kiêu Dương, anh nhanh như vậy đã phản bội tổ chức của mình?"

Hắn có chút thẹn quá hoá giận, "Anh là đang quan tâm đến em!"

Hơn nữa, không cần hắn nhắc nhở, thông minh như cô làm sao lại không biết?

Bàn tay cô khẽ động tác, "Tiểu tử! Tới, em có lời muốn nói với anh."

" Cái gì?" Trì Kiêu Dương thấp đầu.

Cô vòng tay qua cổ hắn và trao cho hắn một nụ hôn thâm tình.

Cho đến khi hai người đều có chút thở dốc, Từ Như Ý mới buông tha cho hắn, "Kiêu Dương."

" Ân?"

"Em sẽ không bị bắt."

Trì Kiêu Dương nhìn cô.

Trong chớp nhoáng này, hắn tin cô.

Vì trong lòng hắn, thiếu niên này nhìn như nhỏ gầy, nhưng không để khinh thường.

Những gì cô nói đều được thực hiện từng cái một. Như vậy, cô thực sự chắc chắn rằng mình sẽ không bị bắt?

Hắn dắt tay của cô, "Anh rất lo lắng cho em."

"Em biết." Cô nhướng mày, "Anh nên cho em chút lòng tin."

Từ Như Ý dắt hắn đi vào.

"Khi Hắc Long chiếm cứ nơi này, hội quán này là căn cứ của Hoàng Chắn Độc." Hội trường trống đang được sửa sang lại, cô vừa đi vừa nói, "Bây giờ, em muốn đem nó thiết kế lại."

"Em chuẩn bị làm cái gì?"

"Kiêu Dương, anh nói xem, loại người nào chúng ta dễ kiếm tiền nhất?"

"Phụ nữ và trẻ em." Sau khi suy nghĩ một lúc, anh trả lời.

"Đúng vậy, phụ nữ sinh ra đã nghiện mua sắm. Ở đây, em muốn xây dựng một thẩm mỹ viện và trung tâm mua sắm thật lớn." Cô phẩy ngón tay tinh tế thon dài, "Bên kia là sân chơi cho trẻ em, chúng ta chỉ cung cấp dịch vụ, sản phẩm cao cấp nhất, cho nên chỉ cung cấp dịch vụ cho người có tiền."

"Anh đã hiểu." Trì Kiêu Dương gật đầu.

Lúc đầu chướng khí mù mịt đã bị hoàn toàn thay đổi bởi một kế hoạch kiêu ngạo của cô.

74. 1630

Từ Như Ý tiếp tục nói: "Hắc Long là kẻ biến thái nhất. Lúc trước hắn kinh doanh ngành công nghiệp tình dục, hơn một nửa cô gái đều là bị dụ dỗ tới."

"Em thì sao?" Trì Kiêu Dương hỏi.

Từ Như Ý lườm hắn một cái, "Anh khi nào thì thấy em kinh doanh qua cái đó hả? Em vẫn luôn đi con đường phóng hỏa giết người rất chính đáng mà thôi!"

Hắn lập tức bật cười, vòng tay qua ôm eo cô, "Phóng hỏa giết người của em là rất chính nghĩa, vậy cái gì mới là không đứng đắn?"

Từ Như Ý chỉ vào bộ ngực rắn chắc của hắn, nhíu mày, "Trì Kiêu Dương, giống như anh bề ngoài thì đứng đắn, kỳ thực một bụng nghĩ xấu, mới thực sự gọi là không đứng đắn."

Hắn: "... Anh lúc nào một bụng ý nghĩ xấu ?"

"Còn dám nói không có?" Từ Như Ý hung dữ nhìn chằm chằm hắn, "Chỉ có anh là xấu nhất."

Trì Kiêu Dương bất đắc dĩ lại cưng chìu liếc nhìn cô một cái.

Cánh tay duỗi dài ra, đem cô bá đạo kéo sát vào người.

Hắn hôn cô đến khi cô sắp không thở nổi mới thả cô ra. Còn không có hảo ý mà nói, "Em lại nói, anh còn sẽ tệ hơn!"

Từ Như Ý bóp eo của hắn, "Vậy em cũng nhất định muốn so với anh còn hư hỏng hơn."

Nếu không, cô căn bản không trấn được người này.

Trì Kiêu Dương nhìn gương mặt đào hoa của cô, xoa bóp lên, "Ừm Kỳ thực, anh thích em hỏng một chút. Đặc biệt là khi ở trên giường."

"Cái kia, em nhất định sẽ không cô phụ hi vọng của anh." Cô cười.

"Đừng gạt anh nha."

"Anh xem có bao giờ em gạt anh chưa?"

"Anh cảm thấy lúc này đâu?"

Hai người tú ân ái không coi ai ra gì, đám thợ đang trang trí một bên đều chỉ có thể làm bộ xem như không khí.

Họ nắm tay nhau và tiếp tục bước về phía trước.

Từ Như Ý nhìn tòa nhà sắp chuẩn bị hoàn thành, khẽ than, "Nơi này sẽ sớm thay đổi diện mạo."

Trện mặt cô nở nụ cười tràn đầy thanh xuân tự tin, thần thái sáng láng.

Trì Kiêu Dương nghiêng đầu nhìn gương mặt hồng hào của cô, nhìn không được muốn bóp một cái, lại bị cô bắt lấy.

"Để cho anh xoa bóp." Trì Kiêu Dương kéo tay cô ra.

"Tránh ra, mặt của em đều sắp bị anh bóp biến hình rồi!" Cô trừng mắt nhìn hắn một cái.

Trì Kiêu Dương cười, "Nó bị biến dạng thì tốt hơn, như vậy sẽ không ai khác thích nó."

Dọc đường đi, không biết có bao nhiêu ánh mắt dán vào người cô không nỡ dời.

Có đàn ông, đàn bà, người già, trẻ em, kẻ biến thái.

Cô nhất định chính là cái yêu nghiệt!

Trước khi Trì Kiêu Dương gặp cô, hắn rất tự phụ và kiêu ngạo không ai bì nổi.

Nhưng từ khi gặp cô, hắn cảm giác không bằng cô ở mọi nơi.

Mà bản lĩnh thu hút ong bướm của cô rất lớn, nếu không nhanh nhìn kỹ, hắn sẽ không có cảm giác an toàn trong vài phút.

Từ Như Ý hừ hừ, "Nếu em bị anh làm xấu, em nhất định sẽ đem anh làm cho càng xấu hơn!"

"Em không nỡ đâu."

Từ Như Ý mở to hai mắt nhìn xem lồng ngực thẳng tắp của người đang bên cạnh mình, cái đuôi cao ngạo sắp hất lên trời luôn rồi.

"Tại sao anh cam lòng từ bỏ, còn em lại không đành lòng?" Cô ngược lại là buồn cười.

"Nếu anh dáng dấp không đẹp trai, em sẽ nhất kiến chung tình sao?"

"Đây là lần đầu tiên có người còn so với em tự đại hơn."

" Ha ha." Trì Kiêu Dương cười, "thích không?"

"Anh nói xem? Nếu không thích, anh sớm bị em treo trên cây rồi."Từ Như Ý khoan thai tự đắc đi.

Hai người đi dạo một vòng, cô cảm thán, "Trì Kiêu Dương, anh nói xem. Đội trưởng của các anh có phải trong đầu đều là phân hay không?"

Trì Kiêu Dương: "......"

"Anh xem, tiểu đệ của em, phần lớn đều là những kẻ nhàn rỗi trong xã hội. Họ không có việc làm, không có trình độ, tư tưởng giác ngộ lại thấp. Nếu được thả ra, họ sẽ là một nhóm rất có hại."

"Em biết?"

75. 1631

"Em cũng chỉ biết như vậy, cho nên tập hợp bọn họ cùng huấn luyện." Từ Như Ý chỉ bốn phía xung quanh, "Về sau, em sẽ phái một số người phòng thủ không, là bảo an. Bọn họ sẽ có thu nhập ổn định, mỗi ngày đều có việc để làm, vậy còn có thể làm xằng làm bậy sao?"

Trì Kiêu Dương đối với điểm này ngược lại là vô cùng tán đồng, nói rất đúng.

"Cho nên a~, em nhất định chính là đang làm người tạo phúc cho dân đi! Các anh lại còn muốn bắt em sao?"

Hắn không thể làm gì khác hơn là nhìn cô một cái, "dạ, em chính là vì lợi ích nhân dân."

"Đương nhiên! Nếu không có chúng ta, những tên côn đồ cắc ké kia không có người quản, còn không lộn xộn?"

"Những lời này, chờ em đem những thành phần nhàn tản trong xã hội đó toàn bộ an bài thỏa đáng, tự nhiên rất có sức thuyết phục."

Từ Như Ý nhìn hắn, "xã hội yên ổn, chỉ dựa vào cảnh sát không cách nào duy trì."

"Anh hiểu." Hắn gật đầu.

Có ít người liền cần phải bị xử lý mạnh tay. Nhưng nếu tội của họ không nghiêm trọng thì có thể bị tạm giam một thời gian rồi mới được thả.

Cô nói không phải không có lý.

Có bang phái, mới có thể quản lý những người kia tốt hơn.

Những đạo lý này hắn hiểu, nhưng mà luật pháp không khoan nhượng.

Trì Kiêu Dương không biết liệu anh có vi phạm đạo đức nghề nghiệp hay không khi xử trí theo cảm tính, đứng về phía cô bên này.

Hai người còn đang trò chuyện thì nghe thấy Cảnh Hạo từ bên ngoài đi vào.

Nhìn thấy cử chỉ thân mật của họ, người đàn ông đối diện hiển nhiên sửng sốt.

Mắt hắn rơi xuống bàn tay đang quấn quít lấy nhau của họ.

Rất tự nhiên mười ngón đan xen. Dù cho bị hắn trông thấy, cũng không có dự định muốn tách ra.

Trái tim Cảnh Hạo không thể ức chế được mà co rút đau đớn, hắn hít sâu một hơi rồi mới bình tĩnh đi tới.

Hắn trên mặt không gợn sóng, ngữ khí nhàn nhạt: "thiếu chủ, cậu đã đến."

"Ừm, tôi mang Kiêu Dương tới xem một chút."

"Buổi tối có tràng bữa tiệc......"

"Cậu đi được rồi, thiếu chủ không thể uống rượu." Trì Kiêu Dương ở một bên mở miệng.

Cảnh Hạo nhìn hắn một cái, "Tôi làm cái gì, không cần anh tới chỉ đạo!"

"Ha ha, tôi đương nhiên......"

"Cảnh Hạo, cậu đi đi." Từ Như Ý ấm giọng mở miệng, đánh gãy lời của hắn.

Trì Kiêu Dương thấp đầu nhìn đôi giày của mình, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy lòng bàn tay siết chặt.

Trong lòng của hắn có chút khó chịu.

Rõ ràng hắn mới là người đàn ông của cô, sao còn đi bênh vực một người khác?

Cảnh Hạo là rất đáng thương, nhưng hắn không đáng thương sao? Mọi lúc mọi nơi đều có người thèm đồ của mình, muốn hận mà không thể nói ra.

Hắn cũng không phải người hào kiệt như vậy!

"Tôi đã biết." Bên kia Cảnh Hạo đáp.

Hắn biết mỗi lần nhìn thấy bọn họ, nhất định sẽ khiến cho chính mình thương tâm.

Nhưng ánh mắt hắn vẫn không kìm được muốn nhìn theo, không khỏi tập trung nhìn về phía cô.

Cái vẻ lưu luyến không rời đó, khiến Trì Kiêu Dương một hồi lửa cháy.

"Cảnh Hạo, không phải anh bộn bề nhiều việc sao? Còn rảnh rỗi ở đây làm gì vậy!" Hắn giận.

"Anh cũng tự lo cho bản thân đi, bớt ở chỗ này đối với tôi khoa tay múa chân!"

"Được rồi. Hai người các anh có thể có một ngày không ầm ĩ sao?" Từ Như Ý tức giận nói, "hoặc là liền thống thống khoái khoái đánh một trận đi. Mỗi ngày đều cãi nhau, có còn là đàn ông hay không!"

"Anh mới lười cùng anh ta đánh nhau." Trì Kiêu Dương một mặt khinh bỉ.

Tôi cũng không có khả năng cùng anh chơi!"

"Được rồi, Cảnh Hạo, cậu về trước đi."

"Vậy tôi về trước chuẩn bị." Cảnh Hạo thỏa hiệp.

Hắn không nỡ nhìn cô không vui, như thế hắn sẽ không vui hơn.

Nhưng, mới đi mấy bước, liền thấy một cái người đàn ông vọt vào.

Vừa chạy, trong miệng còn hô hào cái gì.

"Cẩn thận!" Hai người đàn ông nhạy bén đồng loạt bảo hộ cô ở sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro