Chương 1: Lễ tốt nghiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô tên Hạ Thiển Mạt, năm nay mười chín tuổi, là một người vừa mới tốt nghiệp cao trung và sắp tiến vào đại học.

Cha mẹ cô là bác sĩ nổi danh trong nước, mẹ cô là bác sĩ khoa nội, cha cô là bác sĩ khoa ngoại, hai người y thuật cao siêu vừa vặn bổ sung cho nhau.

Hôm nay là lễ tốt nghiệp của học sinh chúng ta, tất cả ở bên nhau, các bạn học quyết định tổ chức một kỳ du lịch, tính toán ở kỳ nghỉ thả lỏng một chút.

"Hải! Thiển Thiển làm gì đâu?"

Đây là bạn tốt của cô An Linh Tuyết, là một cô gái hoạt bát rộng rãi, cô cùng với cô ấy là ba năm trước đây quen được nhau, nguyên nhân có chút hài hước, đi học ngày đầu tiên cô cùng cô ấy là hai học sinh đi muộn nhất trong ban, liền từ đó trở thành bạn tốt.

An Linh Tuyết tay ở trước mắt cô quơ quơ "Thiển Thiển cậu suy nghĩ cái gì, tớ hỏi cậu cái gì cậu đều không để ý tới tớ."

Cô hoàn hồn cười cười, "Không tưởng cái gì a! Lần này đi du lịch cậu có đi không?"

"Đi a, vì cái gì không đi." An Linh Tuyết đem đầu thò qua, cười hề hề nói : "Tớ chính là nghe nói Tống Ngọc học trưởng cũng sẽ đi, hơn nữa nơi đó phong cảnh quả thực rất đẹp, thích hợp cho các cậu nói chuyện yêu đương."

Cô hung hăng trừng mắt nhìn mắt An Linh Tuyết, liếc mắt một cái, tức giận nói: "Nói cái gì!"

Tống Ngọc là học trưởng trường cô, hiện tại đã trực tiếp vào trường đại học, hắn là một nhân vật truyền kì của trường học.

Nói như vậy một chút đều không quá, bởi vì tình huống của hắn không có bất lợi, mỗi lần đều là học sinh giỏi nhất ban, chưa từng có người giỏi hơn hắn.

Trường học cao trung thậm chí còn lưu truyền truyền thuyết như này, học thần Tống Ngọc từng lưu lại dấu tay ở Cao Trung Bộ, miễn là thí sinh lấy tay mình ấn lên dấu tay của hắn, như vậy người đó nhất định sẽ thuận lợi qua môn.

"Tớ có nói sai sao? Tống Ngọc học trưởng là nam nhân chất lượng tốt, tớ không tin cậu một chút cũng không thích, đúng không ?"

Cô mặt có chút nóng lên, cô thừa nhận đối với Tống Ngọc có 'một chút' cảm tình, nhưng mà cũng chỉ là cảm tình không hơn không kém.

"Tớ cùng học trưởng thật sự một chút quan hệ đều không có, cậu không cần nghĩ bậy."

Cô cùng Tống Ngọc là quen được nhau ở thư viện, khi đó cô Cao Nhị, hắn Cao Tam, thư viện không còn vị trí nào, chỉ có một vị trí trống bên cạnh Tống Ngọc.

Lúc ấy cô cũng không biết hắn chính là học thần Tống Ngọc, vì thế cô và hắn cứ như vậy quen nhau, sau đó cô mỗi lần tới thư viện Tống Ngọc sẽ để cho cô một vị trí.

"Tớ không phải nghĩ bậy, vậy cậu mặt đỏ cái gì a?"

"Tớ trời sinh có mặt đỏ được chưa, cậu không cần nói bậy."

An Linh Tuyết bĩu môi nói thầm: "Tốt thôi, tốt thôi, tớ nói bậy được rồi chứ, nếu là người khác theo đuổi cậu một năm cậu cũng không thèm nói cái gì."

Hạ Thiển Mạt bất đắc dĩ đỡ trán, nha đầu này, mỗi lần đều đem việc đó nói.

Nói đến cũng khéo, Tống Ngọc cư nhiên là con trai của Tống bá bá, Tống bá lại là một bệnh nhân của ba cô, ba cô chữa khỏi bệnh của Tống bá bá sau đó hai người liền thành bạn tốt.

Mà nữa là ở một năm trước Tống Ngọc hướng cô thổ lộ, chỉ là khi đó cô cũng không thích hắn, cho nên cự tuyệt, hiện tại cô vẫn như cũ không thích hắn.

Hạ Thiển Mạt buồn cười nói: "Tớ xem cậu hình như rất thích Tông Ngọc, không bằng không tớ đem anh ấy giới thiệu cho cậu, thế nào?"

An Linh Tuyết vội vàng lắc đầu, "Tớ không có bản lĩnh ở cùng đại thần a, tớ sẽ trở thành địch nhân của tất cả nữ sinh trong ban mất." An Linh Tuyế xua tay nói.

Tống Ngọc xem hai người vừa nói vừa cười, đi tới hỏi: "Các em hai người đang nói cái gì, vui vẻ như vậy? Nói xấu anh sao ?"

" Đâu có nói xấu anh đâu, chúng em là đang nói...... Ô...... Ô" Hạ Thiển Mạt nhanh tay che miệng nha đầu này lại, buồn cười nói: "Chúng em chưa nói cái gì, thật ra là tùy tiện tâm sự."

Đối An Linh Tuyết làm mặt quỷ nói, " Cậu nói có phải hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro