Chương 2: Tử thần triệu hoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Linh Tuyết gỡ tay cô ra, gật đầu nói :"Chúng em thật sự chưa nói gì hết."

Tống Ngọc thấy các cô không muốn nói, cũng không hỏi.

"Lần này du lịch các em cũng cùng đi đi."

"Em."

"Chúng em đương nhiên muốn đi."

Hạ Thiển Mạt lời nói còn chưa nói ra miệng tiểu nha đầu kia cũng đã đáp ứng rồi, cô nói cái gì cũng không tốt, chỉ biết gật đầu nói:"Chúng em sẽ đi."

Tống Ngọc cười nhạt :"Vậy một lời đã định, bảy tháng sơ năm cũng không quên mất."

"Tất nhiên sẽ không."

Hạ Thiển Mạt đứng dậy :"Em còn có việc, liền đi về trước" Quay đầu về phía An Linh Tuyết :"Tiểu Tuyết, đi thôi."

An Linh Tuyết bất động,vẻ mặt u ám nhìn Hạ Thiển Mạt :"Thiển Thiển, cậu xem này còn chưa kết thúc, có thể hay không chờ tớ ăn một miếng bánh kem đi a?"

Cô liền biết, tiểu nha đầu này chính là cái đồ tham ăn, "Tớ ra ngoài đợi cậu ăn."

" Được!" An Linh Tuyết lập tức cười hì hì đứng dậy

Sau khi trở về Hạ Thiển Mạt liền lập tức nói chuyện này cho ba Hạ mẹ Hạ, "Ba mẹ,các bạn tổ chức một chuyến đi du lịch, khả năng là muốn đi 1 tháng."

"Nếu các bạn tổ chức, muốn đi liền đi thôi, bất quá học hành không thể xuống dốc" Ba Hạ nghiêm túc nói.

Hạ Thiển Mạt có lệ nói :" Vâng."

" Tụi con định đi du lịch ở đâu?" Mẹ Hạ một bên ăn cơm nói.

Hạ Thiển Mạt nghĩ nghĩ liền nói :"Hình như nói là đi ******** Thảo Nguyên."

Thực mau đã đến ngày du lịch.

" Thiển Thiển, ở đây, ở đây này "An Linh Tuyết ngồi ở xe buýt, từ cửa sổ vẫy tay nói.

Hạ Thiển Mạt trên lưng đeo ba lô bước nhanh đi lên xe :" Cậu tới thật nhanh."

An Linh Tuyết kiêu ngạo :"Đương nhiên!"

Hạ Thiển Mạt móc ra quyển sách đánh đến đầu cô, tức giận nói :"Cho cậu chút mặt mũi, cậu lại tưởng rằng mình thật sự có a!"

An Linh Tuyết tiếp nhận quyển sách trên tay cô, tân tai nhạc hoạ nói:" Thiển Thiển của chúng ta chính là rất nghiêm túc, du lịch còn muốn xem Bản Thảo Cương Mục. "

Hạ Thiển Mạt hận không thể lấp kín miệng cô, hung hăng trừng cô một phen: "Kêu cậu lắm miệng, đem sách trả cho tớ."

An Linh Tuyết đem sách trả cho Hạ Thiển Mạt, xoa cánh tay bĩu môi "Xuống tay thật nặng."

Hạ Thiển Mạt biết cô lại ở đó giả đáng thương, không có cơ hội với cô,lẳng lặng nhìn quyển sách trên tay.

Mấy giờ sau, đoàn người Hạ Thiển Mạt tới địa điểm du lịch.

Tống Ngọc đi đến chỗ Hạ Thiển Mạt đứng "Chúng ta đi tìm một khách sạn hạng trung ở đi rồi đi chơi."

Tống Ngọc mở miệng nói những người khác tự nhiên sẽ không có ý kiến.

......

"Nơi này không khí thật tốt a,thực tươi mát, bên trong thì hỗn loạn thoang thoảng bùn đất "An Linh Tuyết híp mắt nói.

Hạ Thiển Mạt nhìn phong cảnh khắp nơi: "Không nói,không khí ở đây thật đúng là không tồi."

Tống Ngọc đi tới,"Anh nói hai người các em như thế nào lại đứng ở chỗ này, qua cùng mọi người ăn."

An Linh Tuyết cười gật đầu, " Vâng, Thiển Thiển chúng ta cũng cùng đi đi, nhìn mọi thứ hẳn là ăn rất ngon đi" Mắt thèm thuồng nhìn nọi người chuẩn bị cho tối nướng BBQ.

"Không được, tớ hiện tại còn chưa đói bụng, các cậu ăn đi,tớ đi dạo." Nói xong xoay người rời đi.

Tống Ngọc còn muốn nói cái gì, An Linh Tuyết kéo lại hắn, "Tính của cậu ấy là vậy đó,trong chốc lát đói bụng sẽ chính mình trở về,chúng ta liền ăn trước đi."

Hạ Thiển Mạt cũng tuỳ tiện đi một chút, cũng không nghĩ tới là đã đi rất xa địa phương, không nghĩ tới như vậy cũng có thể phát sinh ngoài ý muốn.

"Gió lốc, đại ca chạy mau!!!"

Hạ Thiển Mạt nghe được tiếng hô theo bản năng quay đầu, gió lốc giống như là một đôi mắt dài theo hướng cô thổi tới.

Hạ Thiển Mạt trực tiếp ngẩn người, không biết phản ứng như thế nào.

An Linh Tuyết đang ăn thịt nướng, đột nhiên nghe được tiếp hô quay đầu liền nhìn thấy Hạ Thiển Mạt ngây ngốc đứng ở đó, trực tiếp đứng dậy liền hướng Hạ Thiển Mạt chạy qua.

"Thiển Thiển chạy mau!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro