TG 8 Chương 7 : Khiêu khích dưới chỗ ngồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Salad

"Đã trễ thế này rồi, nhanh đưa cô gái này về đi."

Tay Lê Sân trượt ra từ trong sự khống chế của Ngụy Tư, ngón út nhân tiện  quẹt một nhát qua lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng tới lui.

Lòng bàn tay Ngụy Tư tê rần, chỉ cảm thấy ngứa ngáy hấp dẫn người, lúc nhìn cô, cô đã nghiêm túc kéo cánh tay Phạm Nhu.

Người phụ nữ này...

Ngụy Tư khép bàn tay lại, mắt mang theo ý cười.
"Tôi đã biết,"

Ngụy Tư hơi quay đầu, gọi người đem chìa khóa ra đây, sau đó lại quay đầu lại nói với Phạm Nhu:
"Anh đưa em về."

Phạm Nhu nhu nhược lên tiếng, nhu thuận đi theo sau lưng Ngụy Tư.

Lê Sân tự mình đưa bọn họ ra *huyền quan, lại thân thiết giúp Phạm Nhu kéo cửa xe ra. Phạm Nhu tưởng ngồi an ổn ở ghế phụ, nhưng Lê Sân đã giúp cô an bài ngồi vào ghế sau.

*Huyền quan: Nơi ngăn cách giữa cửa chính và phòng khách.

Chờ cô ngồi thẳng, Lê Sân liền không khách khí kéo ra vị trí ghế phụ , tự mình ngồi xuống.

Lần này, đừng nói là Phạm Nhu, chính Ngụy Tư cũng có chút kinh ngạc:
"Cô cũng muốn cùng đi?"

Mày liễu Lê Sân giương lên, sóng mắt lưu chuyển, giống như sợi tơ quấn lấy thân cây, khiến anh không thể dịch chuyển tầm mắt.

"Tôi không thể đi sao?"
Sao cô có thể mặc kệ hai người đơn độc ở chung?!  Phạm Nhu cũng không thể chống cự hormone của Ngụy Tư, chính cô là một tay già đời, cũng có lúc không chống cự được.

Ngụy Tư nghe vậy, lúc đầu ngẩn ra một lát, sau lại phản ứng lại, ý cười bên khóe miệng dần tràn đầy.

"Đương nhiên là có thể."
Anh đè thấp giọng nói, khàn khàn.

Cánh tay sượt qua gò má cô, Ngụy Tư cách cô cực gần,cách hai ba cm liền hôn lên môi cô.

Hơi thở ái muội phả vào má cô, cô bị cuốn vào trong ánh mắt thâm thúy hơn đêm tối của anh, tầm mắt cô không tự giác chuyển xuống, sa vào khóe miệng tươi cười.

"Rất vui lòng."
Anh nói, kéo dây an toàn xuống, cài chặt.

Ngụy Tư rời ánh mắt đi, Lê Sân đang bị nhốt trong hơi thở mãnh liệt thuộc về anh mới được buông tha. Trên mặt cô bất động thanh sắc, trong lòng lại thở dài một hơi.

Muốn mạng, trận này cô thua.
Lê Sân có chút ảo não nghĩ.

Bên này ám binh bất động, bên kia Phạm Nhu vẫn đang là người đứng ngoài cuộc. Nhưng ánh mắt ngưỡng mộ của cô quá mức rõ ràng, Lê Sân ở đằng trước cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

"Con —— năm nay bao nhiêu tuổi?"
Không để Ngụy Tư phát hiện, Lê Sân mở miệng đánh vỡ trầm mặc, thuận tiện hấp dẫn lực chú ý của Phạm Nhu lại đây.

Cô nghiêng đầu, nhìn Phạm Nhu nói.
Mà chỗ ngồi bị bóng tối che đậy , bàn tay trắng nõn mềm mại của cô lại linh hoạt vượt qua giới hạn, một đường leo lên trên đùi thon dài rắn chắc của Ngụy Tư.

"Qua sinh nhật, liền tròn 22."
Phạm Nhu thẹn thùng nói.

Tay nhỏ tác loạn ở bên chân khiêu khích,như vô tình cố ý vòng qua chỗ mẫn cảm đảo quanh.Con ngươi Ngụy Tư co rụt lại, hơi thở chật vật.

"Thật là trẻ nha,"
Lê Sân cảm thán nói,

"Con vẫn còn là học sinh hả?"
Ngón trỏ thảnh thơi đảo quanh bên chân, tựa như ánh mắt của cô giờ phút này, nhu mị muốn chảy ra nước.

Ngụy Tư liếc nhìn cô một cái, thấy khóe miệng cô cong cong, phong tình vạn chủng.

Phạm Nhu có chút khẩn trương cầm tay mình:
"Vâng, còn chưa tốt nghiệp."

Cô không biết vì sao Lê Sân lại hỏi rõ ràng đến như vậy, cô trẻ như vậy, không giống mẹ Ngụy Tư chút nào cho nên cũng không mang đến áp lực lớn.

"Phải ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ nói nha, nếu không sẽ xảy ra chuyện đó."
Giọng Lê Sân nhẹ một chút, ý vị thâm trường.

Cùng lúc đó, Ngụy Tư bỗng nhiên phanh gấp, làm hai người giật nảy mình.

Anb không quay đầu nhìn Phạm Nhu, mà bình tĩnh nói:
"Tới rồi."
=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro