TG8 Chương 6 : Dục vọng nguyên thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Salad

Phạm Nhu làm theo lời Lê Sân xoay vòng tròn, làn váy xoay tròn giống như một đóa hoa mùa xuân xinh đẹp.

"Tuổi trẻ thật tốt, nhìn con như vậy, ta cũng muốn quay lại thời gian."
Lê Sân làm như cảm khái một tiếng.

Phạm Nhu nghe vậy, thẹn thùng cúi đầu, chỉ lộ ra đôi tai hồng hồng.

Cá ơi cá à, cắn câu đi.
Ý cười của Lê Sân càng sâu thêm.
------
Phạm Nhu từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống giống như một tinh linh thuần khiết lạc xuống thế gian, Lê Sân không thể phủ nhận trên người cô có một loại khí chất thuần tịnh.

Đôi mắt Ngụy Tư ngơ ngẩn, như người mất hồn.

"Quá đẹp đúng không?"
Lê Sân lúm đồng tiền như hoa hỏi.

Ngụy Tư không biết nên nói như thế nào, những lời muốn nói cứ xoay vòng vòng ở trong miệng , vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo.

"...Thật đẹp."
Đẹp khiến lòng anh say.
Phạm Nhu có chút khẩn trương cắn môi, vừa xấu hổ vừa hồn nhiên.

"Con phải cảm ơn mẹ nha ~"
Lê Sân lại vứt một cái mị nhãn.

Con ngươi cô như có một mảng sương mù kiều diễm , nhẹ nhàng, hương diễm như một con mèo.

Phạm Nhu bị Lê Sân đẩy tới trước mặt Ngụy Tư , người cô ấy lảo đảo, Ngụy Tư chỉ cách cô ấy nửa bước chân, nhưng giờ phút này lại quên đỡ lấy cô ấy.

Không phải anh nhìn Phạm Nhu, mà đang nhìn Lê Sân.

Người phụ nữ có mái tóc dài như rong biển, váy đỏ như một ngọn lửa nhỏ khiến tâm thần anh cháy bỏng xao động không thôi. Phạm Nhu thanh thuần tốt đẹp ở bên cạnh diễm sắc như vậy lại trông có vẻ đơn điệu nhạt nhẽo.
-- sao trời không thể sánh bằng mặt trăng.

Môi đỏ, tóc đen, da trắng như tuyết.
Đùi ngọc,eo thon, ngực như đồi núi.
Phụ nữ khác con gái rõ ràng như vậy, một người là cô gái thanh thuần, một người là... Phụ nữ mị hoặc.Một tiên, một yêu.

Thời điểm Lê Sân từ phía trên đi xuống ,cơ hồ Ngụy Tư không thể dịch chuyển tầm mắt mình, khi Phạm Nhu ngã vào trong lòng ngực mình, anh cũng chỉ đỡ cô ấy cho có lệ thôi.

Anh cảm thấy mình đột nhiên biến thành một đứa con trai mới lớn cơ khát, muốn đè người phụ nữ mị hoặc kia dưới thân, làm cho cô hòa tan thành một bãi xuân thủy, dục tiên dục tử.

Nhìn ánh mắt Ngụy Tư, Lê Sân liền hiểu rõ mình đã thành công.

Người đàn ông giống Ngụy Tư vĩnh viễn sẽ không cảm thấy chỉ cần tình cảm đơn thuần là đủ, người phụ nữ có thể kích phát dục vọng nguyên thủy nhất của anh mới là người thắng cuối cùng.
Cô có thể không phải là bạch nguyệt quang ở trong lòng anh, nhưng cô có thể biến thành một nốt chu sa làm anh thèm nhỏ dãi mà cố tình lại không chiếm được.

Trừ phi có được cô, nếu không Ngụy Tư vĩnh viễn sẽ không cảm thấy thỏa mãn,cô có đủ tự tin không có một người thứ hai như Lê Sân trên thế giới này.

"Bây giờ mấy đứa trẻ thật là trắng nha."
Người Lê Sân dựa vào tay vịn cầu thang, cười nói:
"Tôi cảm thấy mình già rồi."

Mỗi một câu cô nói đều kéo dài âm cuối, hợp với giọng nói của cô, triền miên lưu luyến hấp dẫn người không thôi.

Ngụy Tư nhìn cô thật lâu:
"Yên tâm, cô còn trẻ lắm."

Tươi mới no đủ làm anh giữ không nổi.
Lê Sân nghe thấy lời này, thật ra cực kỳ vui vẻ, Phạm Nhu vẫn luôn cúi đầu xuống nên không hề nhận thấy được Ngụy Tư có chút khác thường, cô vốn dĩ là người an tĩnh nhất trong bốn người kia, cũng là người trì độn nhất.

Nói vậy trong lòng cô gái nhỏ còn vụng trộm vui mừng, lúc này trong đầu Lê Sân và Ngụy Tư cũng đã giao chiến mấy trăm hiệp.

"Lời này,"
Lê Sân xoa xoa cổ áo không có một nếp uốn nào của anh, sau đó thoáng ngước mắt, lông mi hạ xuống nhẹ nhàng:
"Tôi thích nghe."

Trong mắt cô lướt qua một ánh sáng nhợt nhạt, môi đỏ thắm hé mở lộ ra hàm răng trắng:
"Cảm ơn nha, con ~ trai ~"

Tựa như một mỹ nhân rắn trơn trượt, nói xong liền chạy, bây giờ trong mắt Ngụy Tư chỉ còn lại hình ảnh lúc cô cười rộ lên.

"Không cần khách khí."
Ngụy Tư nhìn hướng cô rời đi, cười như không cười.
=====
Hôm nay lười quá định không up chương nhưng đã hứa với các nàng mỗi ngày up một chương rồi nên đành lê lết edit up chương mới cho các nàng đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro