Tân binh xuất sắc nhất 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, để chúc mừng việc đóng máy ngoại cảnh, đoàn đã bao toàn bộ tầng 2 của tiệm cơm lớn nhất trấn, cử hành tiệc tối. Dù sao cũng là đội ngũ của đạo diễn nổi danh quốc tế Lâm Thụy Văn cùng với một đám minh tinh và nhân viên công tác, từ trên xuống dưới hơn trăm người. Ngoài ra còn có các nhà đầu tư tới tham gia cuộc vui, cho nên đã tạo thêm một chút sắc thái ái muội cho buổi tiệc tối.

Chung Lãng coi như người vô danh ngồi bàn cách xa mấy lão tổng hơn chút, bởi vì tính cách tốt, nghiêm túc ham học hỏi, lớn lên còn đẹp trai, không ít nhân viên công tác có ấn tượng không tồi đối với hắn, cũng không tính là bị chịu vắng vẻ. Vì tối đó có ít phụ nữ nên để làm náo nhiệt bầu không khí, Liễu Âm Âm tuổi trẻ xinh đẹp bị phó đạo kéo lại bàn chính, luôn luôn tỏ vẻ như tiểu bạch thỏ bị hoảng sợ tiếp nhận rượu do các nam nhân kính tới.

Ninh Uyển tới muộn.

Chung Lãng không phát giác ra từ khi cô vừa vào phòng, ngón tay cầm ly rượu của hắn không tự chủ được siết chặt lại.

Đúng là một nữ nhân không biết thu liễm sắc sảo. Chỉ là đoàn phim liên hoan mà thôi, Ninh Uyển mặc một kiện váy màu lục không tay cổ chữ V dài đến mắt cá chân, khiến làn da lộ ra bên ngoài trắng đến lóa mắt, khe rãnh trước ngực như ẩn như hiện, trên người thắt một đai lưng bằng da bò màu trắng buộc chặt lấy vòng eo thon thả, bước đi cũng không lớn lắm, nhưng mỗi lần di chuyển, chiếc váy xẻ tà cao lại để lộ ra phần đùi trắng nõn thẳng tắp.

Cặp mông đĩnh kiều tròn trịa được vải dệt gắt gao bao lấy, khi bước đi như có một trận gió thơm đánh thổi qua, đẹp đến tùy ý lại có tính xâm lược, tự động trở thành tiêu điểm toàn phòng.

Cô đi thẳng về phía Lâm đạo, giọng nói lười biếng mà mê người: "Chào, Lâm đạo, tôi tới chậm~"

Lâm Thụy Văn là người duy nhất còn thanh tỉnh, đánh giá cao vẻ đẹp không sắc thái của cô, ông "chậc" một tiếng: "Người đẹp luôn có đặc quyền, nhưng còn phải xem ý kiến của vài vị lão tổng nữa."

Vài ba vị nhà đầu tư ban đầu còn trêu đùa Liễu Âm Âm đưa mắt nhìn Ninh Uyển, trong đó có một người đàn ông còn tính là đoan chính, liếm liếm môi, đứng dậy rót một ly rượu, đi đến bên người Ninh Uyển: "Cho dù có đặc quyền, cũng nên tự phạt một ly phải không? Ninh đại ảnh hậu?"

"Đó là tất nhiên, mặt mũi Tô tổng luôn là phải cho." Ninh Uyển nghịch ngợm chớp chớp mắt. loại động tác bán manh đáng yêu đều bị cô thực hiện vô cùng quyến rũ, dùng bàn tay trắng nhỏ tiếp nhận chén rượu, không dấu vết tránh đi móng heo vươn tới. Tiếp đó hơi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chiếc cổ thanh nhã thon thả như một con thiên nga xinh đẹp.

"Ai da, dù sao Tô tổng cũng có mặt mũi lớn hơn."

"Đúng vậy, xem ra chúng ta không có vinh hạnh được uống một ly với người đẹp~"...

Trong lúc nhất thời, quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu*, cụng ly đổi chén, toàn bộ không khí hò hét ầm ĩ, có loại cảm giác kỳ quái. Ninh Uyển như cá gặp nước, rất giỏi khuấy động không khí, rượu uống bao nhiêu cũng có thể, nhưng luôn lơ đãng tránh đi đụng chạm không có hảo ý. Nên diễn tả thế nào nhỉ, có loại thong dong như "đi xuyên qua vạn bụi hoa mà không phiến lá nào dính thân".

*Nguyên văn là y hương tấn ảnh – 衣香鬓影: là một thành ngữ, có thể hiểu đại khái là 'quần áo lụa là thơm tho, dáng dấp tóc mai yểu điệu'. Theo Baike giải thích thì đây là thành ngữ thường được dùng để chỉ người con gái ăn mặc phục trang hoa lệ.

Chung Lãng nhấp một ngụm rượu, lại cảm thấy đắng nghét không chịu nổi. Trong đầu vẫn còn hồi tưởng lại thời điểm lúc Ninh Uyển quay phim, tư thế hút thuốc viết bản thảo đêm khuya, thậm chí cả vết chai trên ngón giữa do Hứa Khuynh Thành viết bút quá lâu gây ra, hoàn toàn không có cách nào liên tưởng tới người phụ nữ tay nghề điêu luyện như bây giờ.

Những người xung quanh nhỏ giọng thảo luận ——

"Chậc chậc, đúng là vưu vật."

"Chỉ sợ đêm nay mấy lão tổng kia lại phải trằn trọc trở mình, dục hỏa đốt người."

"Vì sao?"

"Ha hả, bởi vì cao lương mỹ vị như thế nhất định không ăn tới miệng."

Thực tập sinh mới tới tò mò thò qua hỏi: "Tại sao?"

Lão quái xế già tà tà cười: "Tại sao? Đừng tin những lời đồn thổi bên ngoài, Ninh đại ảnh hậu tuy gợi cảm phóng túng, nhưng chỉ ngủ với người cô ấy coi trọng."

"Vch, như vậy hả?" Mỗi ngày ở đoàn phim giống như miếng bọt biển, những chuyện bát quái như nước trong đại dương, hấp thụ mãi không hết, huống chi câu nói này rõ ràng hơn so với những lời ngập ngừng che che giấu giấu trên mạng.

"Tất nhiên. Cái gọi là có việc cầu người mới bị người quản chế, ảnh hậu lại không thiếu tiền, kỹ thuật diễn lại bạo, chỉ có kịch bản cô ấy chọn mới có thể diễn. Làm sao sẽ dễ dàng ủy thân cho người khác, aiz Tiểu Đàm, nói không chừng chờ lát nữa có khi ảnh hậu lại coi trọng cậu, tới phiên cậu được lật bảng nha."

Tiếng cười trêu chọc xung quanh truyền vào tai Chung Lãng như những con bọ nhỏ, khiến hắn cực kỳ khó chịu, phiền cực kỳ, vốn dĩ không thắng được tửu lượng nhưng hắn lại một ngụm uống cạn ly rượu vang đỏ, vội vàng đứng dậy.

"Hả? Chung Lãng cậu định làm gì thế?"

"Tôi... Tôi muốn đi vệ sinh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro