Tân binh xuất sắc nhất 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cuộc cũng quay cảnh cuối cùng tại trấn nhỏ, vì cảnh diễn này Lâm đạo đã sắp xếp một cảnh quay dài, với khoảng lặng kéo dài đến ba phút, cho nên yêu cầu với biểu hiện của diễn viên cực kỳ cao. Để quay đúng thời tiết, đoàn phim đã phải trì hoãn trong ba ngày.

Cảnh quay này phát sinh sau 2 năm Tấn Tử cùng Thải Nguyệt kết hôn, Hứa Khuynh Thành đột nhiên nhận được hai bức điện báo, đầu tiên là từ người bạn tốt trên tạp chí thông báo anh họ cô đã qua đời, bức sau là chú nhỏ phát tới, uyển chuyển bày tỏ cô không cần trở về thương tiếc.

Sau khi bố trí xong, trấn nhỏ trời xanh không mây, ánh nắng vàng chạng vạng tối xuyên qua bức tường cổ kính, chiếu xạ vào khoảng sân tiêu điều rợp bóng cây. Đây là thời điểm ánh sáng tốt nhất, mọi người bận rộn vào vị trí của mình xong, Ninh Uyển mặc váy hoa rộng thùng thình nằm ngửa trên chiếc ghế mây trong sân.

Lúc này trạng thái cô thuần tịnh nhạt nhẽo, khóe mắt có những đường vân nhợt nhạt, trên mái tóc đen thỉnh thoảng có những sợi tóc trắng. Cô dường như đang nhắm mắt dưỡng thần, rõ ràng gặp phải hai tin dữ, nhưng thần thái kia rõ ràng không buồn cũng không vui.

Có lẽ ánh mặt trời quá lóa mắt, cô vươn ngón tay mảnh khảnh nhặt chiếc khăn màu xanh biếc trên bàn đá lên che mặt.

Thời gian dường như đứng yên. Loại im lặng này cảm nhiễm cả phim trường, để không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của Ninh Uyển, nhân viên đoàn làm phim thậm chí còn bước đi rất nhẹ nhàng.

Thật lâu sau, một trận gió nhẹ thổi tới, phất rơi chiếc khăn trên mặt người phụ nữ, để lộ ra khuôn mặt đẫm nước mắt. Thông thường khi người ta khóc thút thít, chỉ có hai dòng nước mắt, nhưng khi nỗi buồn đến mức tận cùng, nước mắt trào ra lại không hề có kết cấu, hỗn loạn chảy trên mặt. Một viên lăn dài trên má phản chiếu ánh hoàng hôn vàng óng, hàng mi cong của người phụ nữ khẽ run lên, sau đó cô nâng cánh tay lên che kín hai mắt.

Này chính là loại tiêu điều, lạnh lẽo, bi thương cùng cô độc cỡ nào cơ chứ.

Lúc này, tổ B quay chụp đã ghi lại được cảnh Tấn Tử đang dựa tường nhìn vào trong, hắn cũng bị sốc trước những cảm xúc chấn động như vậy, sau khi kết hôn, hắn rút đi vẻ ngây ngô, cũng rớt mất ánh sáng rực rỡ trong mắt, hai mắt hắn phiếm hồng, hầu kết lăn lộn, cách đó không xa truyền tới một giọng nữ: "Cha tụi nhỏ, về ăn cơm."

Hắn như bừng tỉnh khỏi mộng, không dám trả lời, chật vật ngã xuống đầu tường, rồi loạng choạng, thất thiểu bỏ đi.

"Cut!" Lâm đạo là đạo diễn có thâm niên, đồng thời là đạo diễn ra phim nhanh nhất, bởi vì quay chụp thuận lợi ông cười đến nỗi chòm râu cũng run lên, "Quá tuyệt vời, 《Khuynh thành》 rốt cuộc cũng hoàn mỹ đóng máy!"

Nửa đoạn trước đã sớm quay tại căn cứ phim ảnh.

Ninh Uyển trước một giây còn cô tịch tiêu điều, lượn lờ đứng dậy, tiếp nhận khăn giấy lau nước mắt từ JOJO tỷ, tươi cười như hoa, cùng mọi người đàm luận vui vẻ, hờn dỗi trêu ghẹo khắp nơi, nào còn dáng vẻ vừa mới nhập vai ban nãy.

Chung Lãng không người chú ý lại thật lâu không thể bình ổn lại, một màn vô thanh hữu ý vừa rồi cũng khiến hắn chấn kinh, thậm chí có lẽ là cả sự nghiệp diễn xuất sau này của hắn, mỗi khi nhớ tới một màn này lồng ngực cũng phát run, da đầu tê dại.

"Sư ca?" Liễu Âm Âm vẫn còn búi tóc như khi quay phim, thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Chung Lãng, trong lòng lộp bộp một tiếng, một loại dự cảm xấu dâng lên. Liễu Âm Âm từ nhỏ gia cảnh thanh bần, chịu đủ mọi khinh thường, bởi vì hình tượng cùng khí chất thượng cấp nên đã lấn sân sang giới giải trí, nguyên tắc sinh tồn số một của Liễu Âm Âm đó là giỏi xem mặt đoán ý, mấy ngày nay sư ca nguyên bản trò chuyện hài hòa với mình, nhưng ánh mắt luôn không tự chủ được truy đuổi theo nữ nhân lóa mắt kia...

"A..." Chung Lãng rốt cục phục hồi tinh thần lại, xoa xoa bùn đất trên mặt, "Âm Âm, sao vậy?"

"Cùng nhau đi thôi." Liễu Âm Âm cười cười. Vai phụ của đoàn phim đều là các chú các bác đã có tên tuổi lớn, hai bọn họ là người mới bị vắng vẻ cũng là chuyện thường tình.

"Được."

"Chị Ninh không hổ là ảnh hậu, kỹ thuật diễn xuất thần nhập hóa." Liễu Âm Âm cân nhắc giọng điệu, "Khi nào mấy người tuyến mười tám không cửa không đường như chúng ta mới đạt tới loại trình độ như của chị ấy đây."

Cô nói những lời này tương đối nhẹ nhàng, nhưng để hổng rất nhiều, hy vọng có thể khơi dậy sự ghê tởm của Chung Lãng đối với những tin đồn tình ái của Ninh Uyển.

Ai ngờ mày rậm Chung Lãng nhẹ nhăn: "Âm Âm, chú ý lời em nói."

Liễu Âm Âm bán manh thè lưỡi: "Biết rồi sư ca, em chỉ là chua một chút thôi~" nắm ngón tay lại, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay.

Đã đến mức không tự giác bảo về cô ấy rồi sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro