Thư sinh cấm dục 6 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Uyển từ cơn đau đớn tê liệt kia lấy lại tinh thần, hóa ra lần đầu tiên lại đau đớn đến vậy....

Nhận ra sự quẫn bách của nam tử phía trên, trong lòng mềm nhũn, nàng đè lại thân thể muốn thối lui của hắn, vội nói: "Đừng động..."

Lâm Nguyên Khê vội vàng dừng lại không dám cử động nữa, nhưng mà mị thịt dưới người vừa cắn vừa đẩy, khiến cho côn thịt vừa mới phá tấm thân xử nữ lại một lần nữa trở lên lớn hơn...

"Ư..."

"Ninh Nhi, ta....."

Lâm Nguyên Khê cuối cùng từ giữa đả kích khôi phục lại, lần nữa ngậm cái miệng anh đào của nàng vội vàng mút, một bàn tay to xoa nắn cặp vú tuyết trắng, tay kia lại tìm đến nơi giao hợp của hai người, khiêu khích móc hạt ngọc nhỏ, hắn nhớ được chỗ này, chỗ này sẽ làm nữ tử dưới thân như bị hòa tan.

Quả nhiên, thân thể bạch ngọc của Ninh Uyển kỳ dị run run, trong ánh đèn mờ nhạt, vẻ mặt động tình hồng nhuận, mặt mày hàm xuân, hàm răng khó nhịn cắn cắn môi, khẽ rên rỉ.

"Ninh Nhi... Ta không nhịn được" Bên trong vách tường tràn ra một trận ẩm ướt, ấm áp mà chặt chẽ, Lâm Nguyên Khê không tự chủ được nữa, thân thể không theo ý hắn bắt đầu hành động, theo bản năng bắt đầu trừu sáp.

Người nam nhân đang co rút xỏ vào người nàng, tựa như tinh lực không bao giờ khô kiệt. Cả côn thịt bị rút ra rồi cắm vào, kéo theo mị thịt trong huyệt đẩy ra, nàng đè nén kêu rên phát ra những tiếng nghẹn ngào, nơi giao hợp phát ra tiếng va chạm, đủ loại âm thanh làm người ta hổ thẹn đan xen, Ninh Uyển cũng dần dần trở lên thích thú.

Từng đợt khoái cảm trong cơ thể như sóng triều vọt tới, vốn tưởng rằng đã là cực hạn, nhưng càng về sau hắn càng tiến vào sâu hơn, mãnh liệt hơn, cái loại cảm giác đang hư không đột nhiên được lấp đầy đưa nàng lên đỉnh cao mới.

"Nguyên Khê... A.... Không cần.... Chậm.... Chậm một chút.... Quá sâu..." Gò má Ninh Uyển ửng hồng nóng lên, suy nghĩ bay đi, trong miệng phun ra mấy chữ lung tung mỏng manh.

"Nói như vậy là muốn ta cần phải nhanh hơn một chút sao?" Con ngươi Lâm Nguyên Khê càng ngày càng đen, chăm chú nhìn chằm chằm nữ nhân kiều mị dưới thân. Hai người chính diện giao nhau, hắn dùng bàn tay to lớn nắm lấy cái eo mảnh khảnh nâng lên trên, bẻ cong vòng eo kia để có thể tiến vào góc độ sâu hơn, hông kịch liệt đưa đẩy, càng thêm ra sức trừu sáp. Côn thịt thô to hết lần này tới lần khác đâm thẳng vào hoa tâm, túi thịt phập phồng đập vào cánh hoa mềm mại, làm chỗ kia lầy lội không chịu nổi. Lại một lần nữa chỉnh căn nhập vào, "Ninh nhi, cái miệng phía dưới của nàng hút thật chặt, cắn ta thật sướng... Hồn phách tựa như bị nàng hút đi mất..."

"A~ không cần... Nơi đó không cần..." Không biết đã qua bao lâu, tiếng kêu nỉ ​​non của Ninh Uyển đột nhiên lớn hơn, âm thanh quay cuồng, giống như móng vuốt của mèo con đang cào.

Ánh mắt Lâm Nguyên Khê sáng lên, nhận được khích lệ cực lớn như vậy, liền ở góc độ vừa rồi bắt đầu hung hăng rút ra đâm vào, quy đầu to như quả trứng cào vào hạt gạo lồi bên trong vách tường, kiên định không rời cắm vào. Hắn hết lần này tới lần khác đụng vào hoa tâm, làm cho nữ nhân bên dưới gấp giọng kêu rên, thân thể cong lên nghênh đón hắn, khóe mắt trượt ra mấy giọt lệ bất lực.

"Sắp hư rồi...." Nơi đó sắp bị thiêu cháy... Ninh Uyển lắc đầu nguây nguẩy, ánh mắt tan rã, cảm giác như mình đang bị người nam nhân này ném vào trong trận sóng triều cao lớn, lắc lư phập phồng, lại một đợt sóng lớn đánh tới --

"A, ta không được....Muốn ra..." Ninh Uyển ngửa người về sau, bụng truyền tới một trận khoái cảm vô pháp ngăn chặn, dòng nước bắt đầu dâng trào.

Lâm Nguyên Khê đang thảo phạt bên trong cảm giác được có một luồng nhiệt nóng bỏng tưới vào đầu côn thịt, đồng thời mị thịt gắt gao vặn chặt, thoắt cái linh hồn như bị đoạt mất, côn thịt nhảy lên, đôi mắt mở to...

Tư thế hai người giao hòa, cảm thụ được dư vị cao trào, Ninh Uyển thoát lực, cả người xụi lơ, ngay cả một đầu ngón tay cũng không nhúc nhích được...

Trời ơi, hóa ra chỉ nằm hưởng thụ thôi cũng mệt mỏi như vậy, hai mí mắt Ninh Uyển đánh nhau, đang muốn đi gặp Chu công, lại cảm thấy nơi ẩm ướt lầy lội kia lại có vật chống vào, nhất thời nóng nảy: "Nguyên Khê, chàng...."

Mở mắt ra, nàng bắt gặp được cặp mắt đen nhánh, sáng như sao, ai tới nói cho nàng với, nam nhân này sao vẫn còn hứng trí bừng bừng vậy, có phải Lâm Nguyên Khê trong nhận thức của nàng không vậy?

Ninh Uyển quyết định chọn lựa biện pháp giả vờ nhu nhược, nàng nhướn nhướn khóe mắt, hơi mím môi: "Nguyên Khê...Ta buồn ngủ quá...Thời gian còn nhiều, bây giờ chúng ta đi ngủ được không?"

"Ninh Nhi, ta không buồn ngủ, nàng ngủ việc nàng... ta cũng không cản trở nàng..." Lâm Nguyên Khê thấp giọng dụ dỗ, môi mỏng nhẹ nhàng miết cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của nàng, động tác dưới thân một chút cũng không ngừng, chậm mà có lực, rút ra cắm vào...

Ngôi nhà tranh nhỏ đứng trong gió tuyết, trên cửa sổ có quầng sáng màu vàng, thỉnh thoảng lọt ra tiếng rên rỉ đứt quãng của nữ nhân, xen lẫn với tiếng va chạm khiến người ta xấu hổ, cùng với tiếng nam tử đè nén hô nhỏ, nhất nhất kiều diễm, ngọt ngào tới mức có thể tan chảy cả tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro