Tổng tài đại thúc 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian phụ đạo mỗi tối sau đó đối với Tô Mộ Dương mà nói là một loại tra tấn ngọt ngào.

Hôm nay, sau khi hắn giải xong một bài tập đại số khó, Ninh Uyển chớp chớp đôi mắt to ướt át, hoan hô một tiếng, nhào vào trong ngực hắn: "Chú, chú quá lợi hại rồi!"

Tô Mộ Dương vừa cúi đầu, tầm mắt liền từ cổ áo ngủ rộng mở trượt đi vào, cặp đỉnh núi nhô cao dồn ra một đường rãnh sâu, dụ dỗ câu người, màu sắc so với hắn nghĩ còn trắng hơn tuyết, trên đỉnh nở rộ ra hai đóa hoa mai hồng phấn...

Cô hôm nay mặc bộ đồ ngủ tơ tằm màu xanh nhạt, Tô Mộ Dương thuận thế đặt tay bên eo cô, lạnh lẽo trơn bóng, vô cùng êm ái.

Đã thế hết lần này tới lần khác, khí tức ngọt ngào thơm tho của cô cứ phả vào má hắn, như thể muốn khám phá ra một đại lục mới, giữa giảo hoạt ranh mãnh lại lộ ra chút đắc ý.

Cô nói: "A nha, chú, chú ngạnh rồi..."

Ngay cả gương mặt già nua đã được mài giũa hơn mười năm trên thương trường của Tô Mộ Dương cũng hơi đỏ lên. Chờ tới khi hắn phản ứng lại muốn cầm cánh tay cô kéo xuống, cánh tay tựa ngó sen của Ninh Uyển đã gắt gao ôm chặt lấy cổ hắn, hai luồng nhũ đứng thẳng đè ép vào lồng ngực rắn chắc. Phần thân dưới sưng tấy hôn lên cặp đùi non nớt của cô gái qua lớp vải.

"Đừng hồ nháo, Ninh Uyển!" Tô Mộ Dương hiếm thấy trở nên nghiêm khắc, sắc mặt nghiêm nghị mà căng thẳng, lồng ngực bị cô đè lên kịch liệt đập thình thịch, không đúng, không nên là cái dạng này.

Thân thể Ninh Uyển run lên, sau đó càng ôm chặt hơn, toàn thân tựa như không xương: "Không... Cháu không buông..."

Tô Mộ Dương tận lực tránh đôi môi anh đào của thiếu nữ, tùy ý để cô nhào vào trong lòng mình. Hắn chung quy là sợ khí lực mình quá lớn làm tổn thương đến Uyển Uyển yêu dấu nhà hắn. Này cũng trách hắn ở thời kỳ dậy thì của Ninh Uyển không dạy dỗ cô thật tốt, để cô tuổi còn nhỏ đã đọc mấy bộ truyện tranh kỳ kỳ quái quái, rõ ràng đã trở lại dáng vẻ mềm mại đáng yêu, nhưng nội tâm lại so với các bạn cùng tuổi khác càng thành thục hơn.

Thở dài một hơi, giọng nói mềm đi: "Uyển Uyển, chúng ta không thể như vậy."

Ninh Uyển vừa nghe, buông vòng tay ôm cổ hắn ra, nắm lấy bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của hắn, chậm rãi hướng xuống phía dưới...

Phần dưới váy để trần, cái gì cũng không mặc. Khi ngón tay chạm được nơi ẩm ẩm trơn trượt, Tô Mộ Dương bỗng dưng mở to hai mắt.

"A... Chú, chú cứng rồi, cháu ướt rồi, sao lại không được?" Đụng chạm xa lạ khiến thiếu nữ yêu kiều lên tiếng, Ninh Uyển không nhịn được lắc lắc mông, đón ý nói hùa truy đuổi theo ngón tay nam nhân, đồng thời rướn người hôn lên đôi môi mỏng của hắn.

Xúc cảm thơm ngọt làm cho hạ thân hắn lại phồng lớn thêm mấy phần. Tô Mộ Dương điều động giác quan toàn thân chống lại loại cám dỗ này, hắn chậm rãi rút ngón tay mình ra, trấn an cô gái đang ngồi trên đùi mình, trầm giọng nói: "Uyển Uyển, người khác phái hấp dẫn nhau dẫn đến động tình là chuyện rất bình thường, nhưng cái này cũng không đại biểu hai bên có thể theo bản năng mà phát sinh quan hệ."

"Chú! Vậy chú đối với nữ thư ký ăn mặc gợi cảm kia sẽ cứng lên sao?" Thiếu nữ tức giận cắn môi.

"Dĩ nhiên là không."

Tô Mộ Dương theo bản năng trả lời, tầm mắt liền bắt được một tia hoạt bát đắc ý thoáng qua trong mắt cô: "Cái này không giống nhau."

"Hừ, có cái gì không giống nhau, cháu thích chú, chẳng lẽ chú không thích cháu sao?"

"Không phải như thế Uyển Uyển, chú luôn luôn coi cháu như con gái ruột mà đối đãi, chú không thể hủy hoại cuộc đời cháu được, biết không? Tương lai của cháu hẳn là sau khi cháu lớn lên tự chính mình lựa chọn, mà không phải là phụng bồi bên lão nam nhân là chú."

Ninh Uyển lần này thực sự tức giận, vành mắt ửng đỏ, bò từ trên người hắn xuống, chui mình vào trong chăn.

"Cháu đã biết, chú nói phải chiếu cố cháu cả đời, chẳng lẽ là chờ tương lai cháu kết hôn, mỗi ngày nhìn cháu cùng chồng mình ân ân ái ái, như vậy chú mới hài lòng!"

"Uyển Uyển..." Tô Mộ Dương còn chưa kịp phục hồi lại mất mát do thân thể mềm mại trong ngực rút khỏi, không tự chủ làm theo lời cô, tưởng tượng tương lai cô trưởng thành, được một người đàn ông khác ôm vào trong ngực.... vuốt ve thân thể no đủ tựa mật đào của cô...

Không... Nghĩ tiếp nữa, hắn sẽ phát điên mất.

"Ầm" một tiếng cửa đóng lại, hai người tan rã trong không vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro