Tổng tài đại thúc 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tô Mộ Dương lần đầu tiên dẫn Tống Thành đến gặp Ninh Uyển, cô quả thực sắp bị tức đến khóc.

Hắn nói: "Tống Thành là sinh viên hạng nhất khoa Toán đại học A, nhờ cậu ấy tới bổ túc toán cho cháu cũng dư sức, không nên phụ lòng tâm ý chú. Chú dù sao cũng lớn tuổi, đầu óc xoay chuyển tương đối chậm."

Ninh Uyển trợn tròn con mắt, ánh mắt kia, rõ ràng đang nói "Chú gạt người".

Có đúng vậy không hả? Là ai ngày thường trong phòng chứa đầy tạp chí tài chính, khoa học kỹ thuật, văn thư kinh điển, bây giờ lại có thêm một đống 《 Ý tưởng giải toán trung học》, 《 Cách giải thích hình học 》, hơn nữa sách giáo khoa bị vẽ bậy đều bị hắn đổi thành sách mới tinh, là ai vậy hả???

Cuối cùng cô chỉ nháy mắt mấy cái, nhu thuận nói: "Cháu đã biết rồi chú, nhất định cháu sẽ cố gắng học tập."

Kể từ đêm đó, cả hai hiếm khi gặp nhau, chứ đừng nói gì đến việc tiến triển. Ninh Uyển quả thực không ngờ tới sự việc lại ra nông nỗi này, bất quá đây cũng chứng tỏ hắn đang dần dần dao động.

Tô Mộ Dương từ ái gật đầu, đè xuống tia mất mát vô hình trong lòng.

Bên trong thư phòng, thanh niên tuấn mỹ chính trực nghiêm túc lấy sách toán trung học ra, chưa kịp mở miệng đã bị ngắt lời --

"Đại học năm thứ tư à?"

Hắn có chút không hiểu nổi, cô gái nhu thuận đáng yêu vừa rồi, lúc này dường như thay đổi trở thành một con người khác, cả người tản ra hơi thở "người sống chớ gần". Khí thế kia giống hệt như chú cô lúc tới tìm hắn nhờ dạy kèm tại nhà.

"Ừm..."

"Chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh hay đang tìm việc làm?"

"Nghiên cứu sinh...."

"Còn có hai tháng nữa là đến kỳ thi, sau này lúc anh tới đây cứ mang theo sách tới mà ôn tập."

"Hả? Nhưng không phải chú em mời tôi tới dạy kèm cho em sao?" Tống Thành khó hiểu.

Ninh Uyển từ ngăn tủ trên bàn lấy ra một cuốn truyện tranh, ngẩng đầu lạnh lùng liếc nhìn hắn: "Tôi không cần."

"Kia..."

"Kia cái gì, tôi nói, tôi không cần. Về phần chú tôi nhất định muốn mời anh, đó là do chú ấy tiền nhiều không có chỗ tiêu, tôi thấy gia cảnh anh cũng không tốt, cứ an tâm cầm đi." Ninh Uyển không ngẩng đầu lên.

Thanh niên nắm chặt tay, sống lưng thẳng tắp giống như cây cung đầy khí lực, gắt gao căng ra, tựa hồ dùng thêm một chút sức lực nữa sẽ gãy mất. Tống Thành hơi híp mắt, hít sâu một hơi, lúc mở ra không còn dáng vẻ thành thật chất phác như vừa rồi, khóe miệng tà tà nhếch: "Tôi hiểu."

Thấy Ninh Uyển cũng không hề hỏi hắn hiểu cái gì, thân thể Tống Thành nghiêng về phía trước, hai tay chống lên bàn học, gằn từng chữ một nói: "Em thích cái lão nam nhân kia."

Lần này cô rốt cục có phản ứng, lông mày cong cong, cười đến vô cùng đẹp mắt: "Biết liền tốt, tôi thật sự cảnh cáo anh, ngàn vạn lần đừng trở ngại đến tôi."

Kế tiếp cuối mỗi tuần sau đó, Tống Thành thực sự mang sách thi nghiên cứu sinh của mình tới báo cáo, hai người ở trong thư phòng mỗi người đều làm theo ý riêng của mình, không liên quan gì đến nhau, cả hai ngầm hiểu trong lòng chặn cửa thư phòng mở ra một khe hở nhỏ. Mỗi khi phòng khách vang lên tiếng chìa khóa chuyển động, liền làm bộ làm tịch bổ túc một chút. Tiếp đó sẽ có tiếng bước chân rất nhẹ lưu lại trước cửa thư phòng một lúc rồi dời đi.

Có câu nói là người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt, Tống Thành ở không lấy được bốn mươi buổi tiền lương rốt cuộc lương tâm cũng cảm thấy có chút bất an. Hai người kia rõ ràng không có quan hệ huyết thống, hơn nữa còn coi nhau là người quan trọng nhất trong đời, ngoại trừ tuổi tác chênh lệch lớn một chút thì không có bất kỳ khuyết điểm gì, cớ gì lại không thể đi cùng nhau.

Vì thế ở buổi học cuối cùng trước khi hắn chuẩn bị từ chức và đi thi nghiên cứu sinh, khi tiếng bước chân quen thuộc vang lên ở cửa, hắn chợt đứng dậy, thậm chí cầm lấy cuốn sách giáo khoa trên bàn, hai tay đè lên bả vai mượt mà của thiếu nữ, nghiêng người làm bộ muốn hôn...

"A... Anh làm cái gì..." Ninh Uyển bất ngờ không kịp đề phòng kêu lên.

Cùng lúc đó, cửa "ầm" một tiếng bị đẩy ra: "Cậu! Cậu làm gì đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro