Trúc mã tướng quân 24 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uyển Nhi đừng nóng vội, chặng đường hơn ba mươi dặm mới đi được một nửa." Hai chân Túc Lưu Vân lần nữa kẹp chặt bụng ngựa, Đạp Tuyết chạy vọt về phía trước, đầu nấm khổng lồ cách hai tầng y phục đụng vào tiểu huyệt đói khát khó nhịn. Nơi thịt non mềm mịn riêng tư chịu không nổi ma sát của lớp vải, Ninh Uyển vừa đau vừa sướng, muốn hắn cắm vào nhưng lại không nói ra được khỏi miệng, dưới tình thế cấp bách, nàng một ngụm cắn lên hầu kết nam nhân, vươn đầu lưỡi phác họa hình dáng nó, lại dùng lưỡi ngậm mút vào.

"Shh..." Kích thích bất ngờ thiếu chút nữa khiến Túc Lưu Vân ngã ngựa, may là hắn có thể khắc chế, một tiếng rên rỉ nghẹn ngào tràn ra khỏi cổ họng. Túc Lưu Vân không muốn chịu đựng nữa, nhấc mông nàng lên, kéo tiết khố nàng, lại vén lên vạt áo bản thân, bên dưới hai người cuối cùng không còn gì cả, côn thịt đầy giận dữ cong lên phun ra chất nhầy trong suốt, chống lại nơi lầy lội ấm nóng của nàng.

Huyệt khẩu non mềm vừa chạm vào vật quen thuộc tức khắc sôi sục dâng trào, mị thịt vui sướng nghênh hợp tiến lên, cặp mắt Ninh Uyển hàm xuân cánh tay dùng sức ôm lấy cổ hắn, tự động nâng mông lên thuận lợi cho tiểu huyệt hôn lấy cự long đang giận dữ. Bộ dáng vội vàng của nàng lấy lòng được Túc Lưu Vân, đồng thời cũng thỏa mãn lòng kiêu ngạo của nam nhân, hắn ghé vào tai Ninh Uyển thì thầm nói: "Ôm vững."

Nói xong hai chân chợt thúc vào bụng ngựa, con ngựa vốn đang chầm chậm dậm chân tiếp nhận được lệnh của chủ nhân, không chút hòa hoãn mở chân vọt chạy.

"A a a..." Trong nháy mắt con ngựa lao đi, côn thịt nóng bỏng cắm sâu vào trong tiểu huyệt, Ninh Uyển nhất thời không kịp tiêu hóa lực vạ chạm, quy đầu to lớn nặng nề đâm vào hoa tâm liền lập tức rút khỏi, theo tiếu tấu ngựa chạy, lại nhanh chóng ra vào.

"A a a... A... Không... Không... Không muốn... Quá sâu a..." Hai bên cây cối thật nhanh thụt lùi, nàng một câu đầy đủ cũng chưa kịp nói ra, dưới sự giúp đỡ của tuấn mã, côn thịt đâm vào độ sâu chưa từng có, đánh cho giọng nàng vỡ ra tan tành. Thân thể treo lơ lửng giữa không trung khiến Ninh Uyển sợ hãi, hai tay hai chân gắt gao quấn chặt vào thân mình nam nhân, bởi vì khẩn trương mà thịt huyệt cắn chặt khít khao chưa từng có, nếu không phải do Đạp Tuyết chạy nhanh mang theo quán tính, côn thịt muốn trừu sáp cũng rất khó khăn. Sảng khoái làm cho hai chân Túc Lưu Vân thiếu chút nữa mềm nhũn, từng trận điện lưu dọc theo xương cụt đánh thẳng lên não...

Gió gào thét thổi qua, sợi tóc của hai người rối tung rối mù, tạo nên những làn sóng xanh đen, không phân biệt được của ai với ai.

Xa xa nhìn lại, nam tử trên lưng ngựa hơi khom người về phía trước, một tay nắm dây cương, tay kia ôm lấy eo thon của nữ nhân, tựa hồ cùng tuấn mã sinh thành một thể. Mà nữ tử treo trước người hắn, theo quán tính ngựa chạy, mông liên tục bị văng ra ngoài lại lập tức hung hăng đụng mạnh trở lại. Mỗi lần va chạm, thân thể nữ tử tựa hồ lại mềm nhũn đi một phần, cặp mày thanh tú khẩn trương nhíu lại mang theo xuân sắc rạo rực, hàm răng cắn chặt môi. Sam y xanh rì khó khăn treo nơi cánh tay, lộ ra bả vai tròn trịa, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy luồng thịt mềm co dãn đàn hồi trước ngực bị chen lấn biến đổi thành các hình dạng.

Rất tốt, vừa ra một cái đã biểu diễn xuân cung sống.

"Hô... Hô... Mau... Mau... Mau dừng lại. . . A không muốn. . . Dừng lại ha a..." Tim Ninh Uyển đập nhanh không ngừng nhảy, tựa như vó ngựa trực tiếp giẫm lên lòng nàng, khoái cảm trong cơ thể chồng chất, làn gió lướt qua gò má nàng, tay chân và toàn bộ cơ thể nàng mềm nhũn như thể một khắc sau sẽ lập tức ngã xuống.

Túc Lưu Vân nắm lấy eo nhỏ hướng vào trong lòng mình, quy đầu to lớn lại lần nữa đâm thẳng vào hoa tâm, dưới tốc độ va chạm kịch liệt như vậy, mị thịt vẫn như cũ một tấc lại một tấc vui sướng đưa đẩy cắn nuốt côn thịt, Túc Lưu Vân dường như cảm thấy tất cả tinh khí đều bị tiểu huyệt hút sạch. Gân xanh trên trán nổi lên, mồ hôi từng hạt từng hạt nhỏ giọt xuống, nhịn lại từng đợt dục vọng muốn phun ra, trong miệng cười trêu nói: "Lại nhanh một chút, đừng có ngừng phải không?"

Hai chân lại lần nữa kẹp chặt bụng ngựa, Đạp Tuyết giống như mũi tên rời cung xông ra ngoài --

"A a a... A..." Vừa rồi còn tưởng rằng đã đạt đến cực hạn, nhưng bây giờ càng lúc càng nhanh, Ninh Uyển một đường kinh thanh gào thét, hồn phách cùng thể xác dường như chia lìa, một mặt là cực hạn sung sướng, một mặt lại thật sâu sợ hãi.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một khúc quanh, Đạp Tuyết có linh tính hoàn toàn không cần mệnh lệnh chủ nhân, tự mình đổi hướng.

Thân thể Ninh Uyển tự nhiên theo đó mà nghiêng đi, sau khi bị nảy ra, côn thịt lại lần nữa xuyên vào, quy đầu mài đến góc độ trước giờ chưa từng tới, Ninh Uyển không khống chế được, mị hoặc kêu thành tiếng, nhiệt dịch nóng bỏng tưới lên đầu nấm khổng lồ. Túc Lưu Vân nhẹ kéo dây cương, con ngựa giơ hai chân đứng lên, chỗ chống duy nhất đỡ toàn bộ thân thể Ninh Uyển chính là chỗ hai người tương liên giao hợp, côn thịt thật sâu đi vào, cùng với tiếng nam nhân gầm nhẹ, rốt cục phun ra từng đợt chất lỏng đục ngầu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro