Chương 29: Chào buổi sáng, mẹ kế hào môn (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Lăng Siêu Trầm Ngư

---------------------------------

Linh Tê biết lời Lam Thụ Sinh nói là sự thật, nhưng cô thật sự không có cách nào dừng lại, cô không có bàn tay vàng hùng mạnh, cô phải dựa vào lực lượng của chính mình mở ra một con đường rộng lớn hơn.

Bất kể là Lam Linh Tê hay là Bạch Linh Tê, cô cũng không thể dựa vào người khác, chỉ có thể dựa vào chính mình!

Chỉ có bản thân không ngừng lớn mạnh... Mới có thể hoàn toàn nắm giữ vận mệnh của mình!

Dù cho... vẫn phải đối mặt với tử vong như cũ, cô cũng không sợ hãi!

Sau khi nằm xuống sàn, Linh Tê chỉ cảm thấy toàn bộ xương cốt của mình đều rã rời hết cả, cô có thể cảm giác được gân cốt co rút đau nhức, cô há miệng trong đau đớn, nước mắt chảy ròng ròng.

Cô còn chưa từng ăn khổ như vậy...

Trước đây khi quay phim, một số ít ngôi sao nhỏ tuyến ba có thể sẽ rất khổ, nhưng đối với loại ngôi sao đỉnh cấp như Linh Tê, tuyệt không cảm thấy khổ.

Bên đạo diễn và đoàn làm phim đều sẽ căn cứ thời gian của Linh Tê mà điều chỉnh kế hoạch quay chụp, khi đó cô như là thái dương trên bầu trời, tất cả mọi người đều xoay quanh cô, hôm nay ngẫm lại, dám chắc cũng có rất nhiều người ngầm không phục muốn chỉnh cô lắm, cô cứ chết đi như vậy, không chừng trong lòng những người không ưa cô đó khoái chí lắm đây?

Không biết vì sao, trong lòng Linh Tê còn có một suy nghĩ mơ hồ cảm ơn Chu Uyển Thanh và tên tra nam kia, họ không dùng loại cách thức làm cô thân bại danh liệt rời khỏi nhân thế, mà vì cái gọi là tiền bảo hiểm với mức giá trên trời kia mưu sát cô.

Cũng không biết sau khi cô chết có được bao nhiêu người sẽ chân chính rơi lệ vì cô?

Những người hâm mộ kia của cô, mới là người sẽ thật lòng khóc vì cô nhỉ!

"Tiếp tục thôi ba..."

Linh Tê khó nhọc bò dậy, khi đang chuẩn bị học tiếp cùng Lam Thụ Sinh thì điện thoại Lam Thụ Sinh vang lên.

Khóe mắt Linh Tê thấy trên màn hình điện thoại lóe lên hai chữ "sếp Đổng", Lam Thụ Sinh theo bản năng nhận điện thoại, "Sếp Đổng..."

Không biết sếp Đổng nói gì ở đầu điện thoại bên kia... Lam Thụ Sinh liên tục gật đầu, biểu cảm trên mặt cũng có chút nghiêm trọng.

Sau khi cúp điện thoại, Lam Thụ Sinh nhìn về phía Linh Tê đang vẻ mặt mờ mịt, "Linh Tê, ba đưa con về nhà trước."

"Ồ..."

Chuyện công việc, Linh Tê cũng không tiện hỏi tới.

Sau khi đưa Linh Tê về nhà, Lam Thụ Sinh đi vòng qua phòng ngủ của mình, lấy ra một chiếc két sắt từ tủ trong quần áo, lấy hết tất cả đồ quan trọng bên trong ra.

Sau khi Linh Tê tắm vội rồi ra ngoài thì nhìn thấy Lam Thụ Sinh đang sắp xếp lại chứng nhận bất động sản trong nhà.

"Ba, ba đang làm gì vậy?"

Lam Thụ Sinh suy nghĩ, nhìn về phía Linh Tê, "Linh Tê, đợi lát nữa ba đến văn phòng luật sư, ba sang tên hết mấy cái này cho con, còn có, ba sẽ viết xong di chúc cho con!"

Cũng không phải trong lúc bất chợt Lam Thụ Sinh mới có suy nghĩ này, căn nhà của ông ở tỉnh S hiện tại trị giá không ít tiền, nếu như ông xảy ra ngoài ý muốn, ông lo lắng đến lúc đó đám người ba mẹ ở quê sẽ đến hành xác Linh Tê, Linh Tê là con gái ông, ông không hy vọng Linh Tê gặp chuyện như vậy.

"Ba đang khỏe mạnh, viết di chúc gì ạ?"

Linh Tê khó hiểu, trong trí nhớ Lam Linh Tê cơ bản cũng không có chuyện này xảy ra mà?

Có lẽ là có.

Chỉ là, Lam Linh Tê không biết.

"Ba nghe nói đến lúc đó thuế thừa kế sẽ tăng lên, bây giờ sang tên còn có thể tiết kiệm một ít... Linh Tê, con cứ ở nhà nghỉ ngơi nhé."

Sau khi làm một phần cơm niêu đất sét trong nồi cơm điện cho Linh Tê xong, ông mới cầm tất cả mọi thứ ra cửa.

Làm xong mọi thủ tục liên quan ở văn phòng luật sư, Lam Thụ Sinh tới được nhà họ Đổng.

Vừa vào biệt thự, Lam Thụ Sinh đã nhìn thấy Tống phu nhân - vợ cả của sếp Đổng, mà lão Đổng thì không ngừng nháy mắt về phía Lam Thụ Sinh, trái lại, Lê Vân Kỳ mặc một bộ sườn xám, cười khanh khách nhìn về phía Lam Thụ Sinh.

"Thụ Sinh, nghe lão Đổng nhà chúng tôi nói, Tiểu Lê và chú cãi nhau?"

Đầu Lam Thụ Sinh còn chưa nhảy số, còn không chờ ông phản ứng kịp, lão Đổng đã bắt đầu giải thích, "Mình à, mình biết rồi đó, tôi vẫn luôn xem Thụ Sinh là em trai, sau khi em dâu đi, Thụ Sinh quen Tiểu Lê, nếu như không phải lúc này đây Thụ Sinh và Tiểu Lê cãi nhau, Tiểu Lê cũng sẽ không tìm tôi phân xử, mình nói xem, chuyện nhỏ như này làm sao mà hết lần này tới lần khác khiến bà hiểu lầm chứ?"

Lão Đổng thật bụng cho rằng chuyện có tí xíu mà thôi!

Lão vốn muốn cùng Lê Vân Kỳ ở trong biệt thự, không ngủ không nghỉ đại chiến ba ngày, nào biết còn chưa bắt đầu đã bị vợ mình phát hiện.

Đừng nhìn bên ngoài lão ta không vội vàng gì, nhưng vụng trộm mà, lão vẫn rất e ngại Tống phu nhân.

Dáng dấp Tống phu nhân không đẹp, nhiều nhất là đoan trang, nhưng từ sau khi cưới Tống phu nhân, sự nghiệp của lão Đổng phát triển không ngừng, người làm kinh doanh đều mê tín, tin tưởng mấy kiểu như vượng phu, vì vậy bất kể lão Đổng ăn chơi bên ngoài thế nào cũng chưa từng nghĩ tới các loại chuyện ly hôn cùng Tống phu nhân.

Lúc này Lam Thụ Sinh mới phản ứng được, rõ ràng lão Đổng gấp như lửa đốt tìm ông tới như thế, không cần phải nghi ngờ chính là chịu tiếng xấu thay cho người khác!

"Chị Tống, chuyện tôi và Tiểu Lê, con gái tôi không đồng ý, cho nên mới có một màn như thế, thật ngại quá, gây thêm phiền toái cho chị."

Lão Đổng thấy thế, không khỏi cười nói, "Không phải tuổi tác con gái chú không còn nhỏ nữa ư, sao còn quản chuyện này của chú? Chú là đàn ông, bình thường có nhu cầu cũng rất bình thường mà..."

Nguy cơ được giải trừ, nụ cười của lão Đổng cũng thoải mái hơn rất nhiều, đương nhiên lão sẽ xin lỗi Lam Thụ Sinh, nhưng điều đó chẳng quan trọng, lão sẽ âm thầm bồi thường cho ông, còn có, cũng ấm ức cho cục cưng của lão rồi.

Đương nhiên là Tống phu nhân biết những chuyện kia của nhà Lam Thụ Sinh, tinh mắt nhìn lão Đổng diễn trò, bà hừ lạnh một tiếng, bình tâm tĩnh khí nói: "Nếu tôi cũng đã tới rồi, chi bằng buổi tối cùng dùng cơm đi."

Tống phu nhân có cả một bộ phương pháp gây khó dễ lão Đổng, thấy mèo nhỏ của lão thể hiện tình cảm thân mật cùng người đàn ông khác, bà cũng không tin lão còn có thể ngồi yên!

Lão Đổng ha ha gật đầu.

"Vậy giờ tôi đi đặt chỗ, chị Tống muốn ăn cái gì?"

Tống phu nhân suy nghĩ một chút, "Hải sản đi."

Ven biển tỉnh S, quanh năm đều có thể ăn hải sản tươi mới, nơi Lam Thụ Sinh đặt là một làng chài du lịch, tất cả hàng hải sản trong làng du lịch đều là ngư dân mới đánh lên.

Tâm tình Lam Thụ Sinh rõ ràng không tốt, trước đó con gái vừa nói Lê Vân Kỳ đặc biệt có mưu đồ, hôm nay liền gây ra chuyện như thế này ư?

Ông sẽ không cho rằng đây là chuyện ngoài ý muốn!

"Thụ Sinh, vì sao chú và Tiểu Lê cãi nhau?"

Tống phu nhân ở ghế sau kinh ngạc nói.

Lê Vân Kỳ đoan trang ngồi kế bên ghế lái, nhìn về phía Lam Thụ Sinh, ngoại trừ việc ví tiền Lam Thụ Sinh không được dày cho lắm, bề ngoài Lam Thụ Sinh cứ phải bỏ xa lão Đổng mấy con phố.

Lê Vân Kỳ nhìn ra lão Đổng đã già rồi, thời điểm làm chuyện kia, không mượn thuốc thang cơ bản là không dùng được.

Nào giống Lam Thụ Sinh, vóc người này, mặc đồ thấy gầy cởi đồ thấy múi, thời điểm làm chuyện kia, khẳng định cũng đặc biệt thoải mái...

Không giống với khi ở cùng lão Đổng, rõ ràng không hề đạt đến điểm G kia, cô ta còn phải giả vờ các kiểu biểu cảm anh thật là giỏi, anh thật là lợi hại...

"Chị Tống, Linh Tê không cho chúng tôi ở bên nhau đâu, Linh Tê nói con bé chỉ có một mình A Quyên là mẹ thôi."

------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro