03: Tiểu bạch thỏ đệ đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thanh Hư
Vì bù đắp mình sẽ đăng luôn hai chương (~ ̄³ ̄)~
Tên chương do editor đặt.
Đánh 🌟 nhé (✯ᴗ✯)
___________________________________

Trong lòng đối với nhiệm vụ này đã có một cái kế hoạch đại khái, đầu tiên Tiên Đậu cần ở trong Lý phủ thích ứng một chút với cuộc sống hằng ngày ở thời đại này, sau đó mới bắt đầu tận dụng những nhân mạch của thân phận này bắt đầu bày ra ván cờ của bản thân.

Mà đứng mũi chịu sào tự nhiên là ca ca Thập Nhị Tứ Hiệu của Tiên Đậu, Lý Thiện Kiệt rồi.

Hôm nay chuẩn bị hành động, nàng bó ngực lại, mặc vào nam trang hạ nhân chuẩn bị cho nàng, dùng một cái tơ lụa trắng tinh cột lại đuôi tóc, đem bản thân trở thành một công tử trắng treo với khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, lại them đôi con ngươi hắc bạch phân minh thu thủy lung linh kia liền toát ra một bộ dạng tiểu chính thái khiến người khác muốn chà đạp. Đặc biệt là thập phần chiêu ca ca tỷ tỷ yêu thích, một bộ manh tiểu đệ đệ.

Đem bản thân cải trang hoàn hảo xong, Tiên Đậu đi cửa hông bắt đầu ôm cây đợi thỏ, căn cứ vào trí nhớ của Lý Tiên Đậu thì hàng tháng ngày này Lý Thiện Kiệt đều sẽ đi ra cửa cùng tiểu đồng bọn Đường Sơn Vương Hạ Triệu Dương gặp gỡ mấy ngày, hai người hoặc là cưỡi ngựa, hoặc là săn bắn hoặc là đạp thanh du ngoạn, đấy là một cái cớ danh chính ngôn thuận tiếp cận Hạ Triệu Dương nga, là cơ hội tuyệt mỹ, sao Tiên Đậu có thể buông tha được.

Về phận cải nam trang, thời đại này giữa nam và nữ không có quy củ quá khắt khe nhưng trên cơ bản là vẫn có, nam tử và nữ tử tiếp xúc vẫn cần kiêng dè một ít, cho nên nếu Tiên Đậu lấy nữ trang xuất hiện trước mặt Hạ Triệu Dương thì không thể nghi ngờ là kế hoạch của mình sẽ có một tầng chướng ngại, chẳng bằng chờ có chút cảm tình rồi lại lộ ra thân phận nữ tử, ít nhất cũng sẽ có cái hiệu quả gây kinh diễm.

Còn nữa, thời đại này y phục của nữ tử đối với hành động cử chỉ thật là hạn chế quá lớn, xuất ngoại du ngoạn mặc nam trang tương đối thuận tiện hơn.

"Ân?! Xuân Hoa, ngươi như thế nào ở trong này? Còn mặc thành cái dạng này?"

Lý Thiện Kiệt đang đi từ cửa hông ra thì thấy cái mặt của Tiên Đậu lẻn ra, đối với cách ăn mặc của nàng có chút ngạc nhiên.

Tiên Đậu nhìn nhìn bộ cung tên sau lưng Lý Thiện Kiệt, liền biết đợt này là đi săn thú, nàng vòng lấy cánh tay của hắn lay lay làm nũng nói,

"Huynh trưởng là muốn đi săn thú sao? Mang Xuân Hoa theo có được không? Xuân Hoa cam đoan nhất định nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời huynh trưởng."

"Ngạch ~"

Lý Thiện Kiệt đối với muội muội của mình làm nũng là luôn không có sức chống cự, nhưng lần này là ra ngoài săn thú, là nhất định có tính nguy hiểm, cho nên đối với yêu cầu lần này của Tiên Đậu hắn khó có được có chút do dự không đáp ứng ngay.

Tiên Đậu vừa thấy hắn chần chờ, lập tức biến sắc mặt, ánh mắt nàng bắt đầu long lánh ngập nước nhưng đọng lại nơi đáy mắt không rơi xuống, đứng thẳng lưng cân mũi nhíu mày đúng bản chất của Lý Tiên Đậu kiều ngạo mà lương thiện phát huy nhuần nhuyễn, chẳng qua phối hợp với nam trang tiểu đệ đệ, tiểu chính thái hiện tại đem nàng toát ra vài phần nghịch ngợp linh động dáng điệu ngây thơ, hơn nữa ánh mặt trời chiếu lên tản phát ra ánh sang nhu hòa trong sang đem nàng càng làm cho tinh xảo lung linh mang theo vài phần thoát tục tiên khí, nàng vận khí đối với Lý Thiện Kiệt không chút khách khí khẽ nói,

"Ngươi mang theo ta không?!"

Lý Thiện Kiệt vừa thấy muội muội một tiểu bộ dáng đáng yêu khả ái, tâm đã sớm nhuyễn, rối tinh rối mù, lại nghe Tiên Đậu kêu một tiếng hơi tức giận sinh khí lập tức không hề có nguyên tắc thỏa hiệp.

"Mang mang! ~ Muội nói cái gì là cái nấy!"

Xem xem, cái bản tính muội muội nói trăng thành sao cũng đúng liền bộc ra.

"Chúng ta đây đi nhanh đi!"

Tiên Đậu vừa nghe Lý Thiện Kiệt đáp ứng mang nàng cùng đi, sắc mặt cùng ngữ khí liền lập tức thay đổi, nàng như một ánh mặt trời xán lạn tươi cười nhìn Lý Thiện Kiệt, trong thanh âm tràn ngập khoan khoái cùng chờ mong.

Lý Thiện Kiệt chỉ có thể bất đắc dĩ nhẹ nhàng kéo cánh tay nàng đi ra ngoài, miệng còn lo lắng dặn,

"Ngươi chậm một chút, chậm một chút không nóng nảy!"

Thời điểm, Lý Thiện Kiệt cưỡi ngựa chở Tiên Đậu đến ngoại ô kinh thành nơi này đã được bố trí lều trại đầy đủ, hiển nhiên là Đường Sơn Vương Hạ Triệu Dương đã tới trước, Lý Thiện Kiệt phân phó người hầu, bản thân hắn mang Tiên Đậu đi gặp Hạ Triệu Dương.

"Nhiễm Chu."

Lý Thiện Kiệt mang Tiên Đậu đi vào lều trại của Hạ Triệu Dương, người còn chưa thấy là mở miệng kêu, một chút cũng không sợ tiếng kêu của mình quấy rầy đến Hạ Triệu Dương, từ đó có thể thấy, quan hệ giữa hai người là tốt đến cỡ nào.

Hạ Triệu Dương biết người đến là Lý Thiện Kiệt nên cũng không có ngẩng đầu mà là tiếp tục lật xem thẻ tre ở trong tay, hiển nhiên, trong quan hệ của hai người, Lý Thiện Kiệt là bên có tính chủ động, mà Hạ Triệu Dương tương đối bị động, xem ra, tính cách của Hạ Triệu Dương hẳn là thuộc loại ngoài lạnh trong nóng.

Tiên Đậu căn cứ khí chất cùng cách ở chung giữa Hạ Triệu Dương và Lý Thiện Kiệt mà đại khái phỏng đoán được tính cách của đối tượng mục tiêu.

Sau khi phán đoán xong, Tiên Đậu ra vẻ hoạt bát vòng cách tay Lý Thiện Kiệt chủ động mở miệng nói,

"Huynh trưởng, vị này chính là Đường Sơn Vương điệ hạ sao? Bộ dáng của hắn thật tuấn tú nha, thật có khí khái nga!"

Hạ Triệu Dương đích thực rất đẹp mắt, tuấn mỹ nhẵn nhụi, rất có phóng cách của soái ca cổ điển, âm nhu mỹ, nhưng hắn rắn chắc cao ráo, dáng người cương dương rất có phong cách nam tử, này là tổ hợp vừa nhu vừa cương hợp lại cùng nhau, đem hắn toát ta đặc biệt tuấn mỹ.

Hạ Triệu Dương nghe thanh âm giòn vang thế, ngẩng đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là một đôi con ngươi đen láy sạch sẽ trong sang hắc bạch lưu thủy, lóe lên tia sùng bái vui sướng.

"Đông Ngô, vị này là...?"

Hắn đứng lên cao thấp đánh gia Tiên Đậu một chút, sắc mặt nhu hòa dịu dàng, trong mắt dâng lên một chút hảo cảm, cũng không tỏ vẻ bài xích, hiển nhiên đối với vị tiểu ca nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt mình này có chút hảo cảm.

"Nga, hắn là đường đệ bà con xa của ta, vừa tới kinh thành không lâu, ta hôm nay dẫn hắn tới trải nghiệm đôi chút."

Lý Thiện Kiệt vuốt cái ót Tiên Đậu, Tiên Đậu ngước lên nhìn hắn, trên trán nàng nhẹ nhàng điểm một cái

"Thất thần cái gì?! Còn không mau hành lễ với điện hạ."

Tiên Đậu ủy khuất hai tay bé xinh giơ lên che cái tráng chỗ mới bị điểm, hai má cũng phồng lên phúng phính viên viên, ánh mắt cũng trở ên ẩm đát đát, làm người ta yêu thích càng đồng thời cũng làm cho người ta càng muốn ra sức chà đạp nàng.

Ngay cả người luôn luôn trầm ổm như Hạ Triệu Dương đều ngứa tay, muốn đi tới xoa xoa khuôn mặt trắng nõn mượt mà của nàng.

"Gặp qua Đường Sơn Vương điện hạ!"

Tiên Đậu bổn bổn nhất tất quỳ xuống đất nhưng với cái bộ dáng lung lay tùy thời sẽ ngã súp mặt, đem thân hình nhỏ nhắn của nàng càng them non nớt.
____________________
"Nhiễm Chu" tên tự của Hạ Triệu Dương

"Đông Ngô" tên tự của Lý Thiện Kiệt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro