16: Vương Bích Thanh bị tát (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16
Editor: Thanh Hư
----------&&&&&&&-----------
Vương Bích Thanh cái gì cũng không nói, chính là yên lặng ngấn lệ, tay nhỏ bé hơi hơi hạ đi, lộ ra trên mặt dấu tay, nhìn như nhẹ nhàng nhưng vừa chạm vào cũng rất đau, nhíu mày đau khổ, được rồi, có lẽ biểu cảm này là không làm ra đến, tóm lại nàng ta lê hoa vũ hái mang lệ, bộ dáng điềm đạm đáng yêu thoạt nhìn như đóa sen trắng thập phần chọc người.
Nhìn nàng ta như vậy Hạ Triệu Dương đau lòng,
"Này... Đây là..."
Hắn xem gò má trắng nõn kia hồng hồng in dấu ngón tay không dám tin nhìn về phía Tiên Đậu, liền Lý Thiện Kiệt nhìn cũng trầm mặc, đủ thấy Tiên Đậu lần này đánh có bao nhiêu ngoan độc.
Tiên Đậu làm ra vẻ có tật giật mình cúi thấp đầu, lại lập tức dương khuôn mặt nhỏ nhắn khí thế mười phần reo lên,
"Đúng vậy, chính là ta đánh! Nàng xứng đáng bị ta đánh!"
Tiên Đậu đây là quang minh chính đại hướng Hạ Triệu Dương khiêu khích a!
Nàng thành công khơi mào lửa giận của hắn, hắn mắt thấy Vương Bích Thanh ngấm lệ, khẩu khí nghiêm khắc lại hơi đè nén nói với Tiên Đậu,
"Hướng Bích Thanh tiểu thư xin lỗi!"
Hắc hắc, đến rồi, nàng chờ chính là những lời này, bất quá hỏa hậu tựa hồ còn chưa đủ nga!
Đầu nhỏ Tiên Đậu quay đi, kiên cường phản bác,
"Ta không xin lỗi!"
Hạ Triệu Dương gặp Tiên Đậu điều ngoa như thế, trực tiếp tiến lên túm cánh tay nàng đem nàng đến trước mặt Vương Bích Thanh,
"Ta nói ngươi xin lỗi!"
"Ta sẽ không!"
Tiên Đậu vặn vẹo cánh tay tránh đi cánh tay Hạ Triệu Dương,
"Ngươi buông ra ta! Ta không có làm sai!"
Hạ Triệu Dương gặp Tiên Đậu không nghe lời như thế, cơn tức rốt cuộc áp không được, hắn níu chặt cánh tay Tiền Đậu làm nàng nhìn thẳng hắn, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Tiến Đậu, thanh âm lạnh như băng gằn từng tiếng nói,
"Ta muốn ngươi xin lỗi!"
Tiên Đậu phỏng giống bị dọa đến bàn đình chỉ giãy dụa, nhìn Hạ Triệu Dương ánh mắt có một chút ướt át, trong mắt kia rung động thương tâm theo nước mắt tràn đầy chậm rãi truyền đưa nhìn Hạ Triệu Dương,
"Vì sao?"
Nàng thanh âm rất nhẹ, mang theo nghẹn ngào, giống muốn mất đi thanh âm,
"Đại ca, vì sao!"
Đôi mắt đen huyền của nàng nhìn gần hai mắt Hạ Triệu Dương, phảng phất khó có thể tin hắn có thể làm như vậy đối nàng với nàng,
"Vì sao ngươi không hỏi ta vì sao phải đánh nàng, mà muốn ta xin lỗi?"
Ba tiếng vì sao này hỏi ra làm trong lòng Hạ Triệu Dương sinh ra gần sóng, xem bộ dáng Tiến Đậu thương tâm muốn chết kia, mặt đối với tình cảm cơ hồ như hắn bao phủ,
"Ta..."
Hắn vô pháp trả lời nàng vì sao, có lẽ là sợ trả lời nàng ba cái vì sao này sẽ là nguyên nhân hắn mất đi nàng, cánh tay cầm lấy tay nàng cũng không tự giác buông lỏng ra, nhưng ánh mắt hắn không cách nào rời khỏi khuôn mặt này, ánh mắt nàng chứa đựng tình cảm thật sự xinh đẹp.
Một giọt lệ theo khóe mắt Tiên Đậu rơi xuống, Tiên Đậu rũ mắt xuống che khuất tia sáng trong mắt, ánh mắt Hạ Triệu Dương cũng nhìn theo, nhìn đến tự nhiên là trong hốc mắt nước mắt nhân nhi như họa, Tiên Đậu lấy ra cánh tay của mình, dùng ống tay áo lâu đi nước mắt che mặt rồi chạy đi không cùng đối mặt với Hạ Triệu Dương nữa.
Hạ Triệu Dương theo bản năng muốn giữ lấy nàng nhưng cánh tay vương ra lại bị Lý Thiện Kiệt ngăn cản, Lý Thiện Kiệt oán trách nhìn hắn, lạnh lùng nói,
"Ngươi vẫn là quan tâm Bích Thanh tiểu thư của ngươi đi, muội muội ta, Lí gia chúng ta sẽ quản giáo quản giáo!"
Nói xong, liền đuổi theo Tiên Đậu mà đi.
"Nhiễm Chu!"
Vương Bích Thanh nhìn Hạ Triệu Dương như bị mất hồn, không cam lòng nhẹ giọng kêu, đến tình trạng như này, nàng ta còn không biết Tiến Đậu vì sao nhằm vào nàng ta, kia nàng ta chính là cái ngốc tử, chỉ tiếc địa vị của nàng ta ở trong lòng Nhiễm Chu không người nào có thể dao động, nghĩ đến Hạ Triệu Dương vì nàng đối với Tiên Đậu động thủ hô quát, Vương Bích Thanh trong lòng một trận đắc ý, a!
Lí gia tiểu thư sao, ta Vương Bích Thanh sẽ làm người biết cái gì tên là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình!
Nàng ta vuốt gò má nóng bừng của mình hung hăng nghĩ đến.
"Thanh nhi, ta đưa nàng về nhà đi!"
“Ân”
Bóng hình Tiên Đậu lúc gần đi tan nát cõi lòng khó nén lệ không ngừng ở trong đầu Hạ Triệu Dương lặp đi lặp lại, làm hắn không ngừng chất vấn bản thân có phải hay không phải đối nàng hơi quá đáng, lúc này hắn căn bản không có tâm tư mà đi an ủi Vương Bích Thanh.
Đoạn đường này cả hai người đều đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình nên không ai nói lời nào.

Ra tới cổng Vương Bích Thanh lần đầu tiên chủ động để tay lên tay Hạ Triệu Dương để hắn đỡ mình lên xe ngựa.
_____________________
Bữa giờ mình chuyển nhà nên tiến độ hơi chậm mọi người thông cảmn nha
(◡ ω ◡) Dịch này mọi người giữ sức khoẻ nhé(*´ω`*)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro