20: An bày của Tiên Đậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thanh Hư

________💗💗💗💗_____________

“ A!~ tính tình vị tiểu thư này còn rất gan dạ! Không hổ là nữ nhi tướng quân Lý gia… Chậc, chậc!”

Sau đó Diêu Lăng Diệu hướng tay tới ngực Vương Bích Thanh,

“Đừng nóng vội hướng trên người đại gia dựa vào, đại gia có nhiều rất nhiều công phu yêu thương ngươi!”

Nói xong còn tại trên ngực nàng bóp nhẹ vài cái.

“Ngươi dừng tay! Chớ có làm càn!”

Hạ Triệu Dương vừa thấy nữ nhân của mình bị dâm loạn như vậy nhất thời trong cơn giận dữ rút bội kiếm bên hông xông về phía trước.

Diêu Lăng Diệu thấy vậy, mắt càng lăng lệ, đao kề cổ hai người càng sát, lưỡi đao sắt bén thậm chí còn để lại một đạo vết máu, tuy rằng hiện tại hoàn cảnh có chút không tốt nhưng màu máu đỏ này xuất hiện trên gần cổ bạch ngọc lại làm cho Hạ Triệu Dương cảm thấy thật đẹp.

“Đừng tới đây, ngươi dám tiến thêm một bước, ta liền giết một người!”

Hạ Triệu Dương dừng bước, đưa kiếm chỉ vào Diêu Lăng Diệu,

“Nếu ngươi túc thủ chịu trói, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”

“ A ha ha ha ha! Tha cho ta một mạng?!”

Diêu Lăng Diệu cười càn cỡ,

“Đường Sơn Vương, tính mạng nữ nhân của ngươi hiện tại đang nằm trong tay ta, muốn ta thúc thủ chịu chói?! Ngươi bỏ được hai tiểu mỹ nữ nũng nịu này không?!”

Hắn lại đưa đao tới gần vài phần, để lại trên má Vương Bích Thanh một đạo vết máu.

“Ngươi…ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?!”

Thấy hai người trên đầu quả tim đều đổ máu, Hạ Triệu Dương không khỏi có chút rối loạn.

“Tự nhiên vì hổ phù mà đến!”

Chỉ câdn Đường Sơn Vương giao ra hổ phù, ta sẽ thả…”

Còn chưa Diêu Lăng Diệu nói xong Hạ Triệu Dương liền rút kiếm vọt lên,
“Ngươi mơ tưởng!”

Diêu Lăng Diệu tự nhiên biết hắn chăc chắn sẽ có động tác như vậy, quả nhiên nhóm người Lý Thiện Kiệt một đường tìm kiếm đã tới, còn nữa,

Đường Sơn Vương tuyệt đối sẽ không vì hai nữ nhân mà giao ra hổ phù.

Trên thực tế, dựa theo an bày của Tiên Đậu, chờ chính là chờ nhóm người Lý Thiện Kiệt xuất hiện, bởi vậy Diêu Lăng Diệu đã sớm chuẩn bị đối sách với hai phương giáp công.

Hắn(DLD) mang theo hai người nhưng dễ dàng đột phá vòng vây của hai phương vây kín nhảy ra phía ngoài, dùng đao đe doạ hai người lùi lại hơn mười bước mới dừng lại, đối diện là hai phương Hạ Triệu Dương và Lý Thiện Kiệt hội tụ cùng nhau nói,

“Xem ra Đường Sơn Vương là không cần mạng nhỏ của hai vị tiểu mỹ nhân này rồi, tại hạ mang theo cũng là vướng bận, không bằng…”

Hắn (DLD) ánh mắt lăng lệ, tay nắm chuôi đao thật chặt chuẩn bị ra tay,

“Liền tại đây làm thịt các nàng!”

“Chậm đã!”

Thanh âm của Hạ Triệu Dương cùng Lý Thiện Kiệt đồng thời vang lên,

Lý Thiện Kiệt nhìn về phía Hạ Triệu Dương trong mắt ý khẩn cầu nồng đậm, hiển nhiên là đang ám chỉ Lý gia bọn họ ở trong triều sẽ ủng hộ hắn(HTD).

Hạ Triệu Dương cúi đầu nghĩ nghĩ, vẫn là từ trong lòng lấy ra một vật ném về hướng Diêu Lăng Diệu,

“Tiếp!”

Diêu Lăng Diệu vẫn chưa xuất thủ tiếp lấy, điều này làm cho kế sách dời lực chú ý của Hạ Triệu Dương và Lý Thiện Kiệt đều không thực hiện được, hổ phù dừng dưới chân Diêu Lăng Diệu.

Hắn (DLD) cúi đầu nhìn thoáng qua, giống như đang phân biệt thật giả,

sau đó dùng cách tay trấn trụ cổ Tiên Đậu, một tay kia dùng đao chỉ Vương Bích Thanh,

“Ngươi, ngồi xuống đi nhặt lên cho ta. Nhớ kỹ, đừng lộn xộn, bằng không ta sẽ vẽ hoa lên mặt ngươi.”

Vương Bích Thanh đã sớm bị doạ cho khóc rối tinh rối mù,

Diêu Lăng Diệu vừa lên tiếng nàng chỉ có thể run rẩy ngồi xổm xuống, lấy tay lung tung sờ hổ phù, lại ở dưới lưỡi đao bức bách run rẩy đứng lên, đem hổ phù đưa cho Diêu Lăng Diệu.

Diêu Lăng Diệu dùng sống đao xuyên hổ phù qua dây lưng, cương đao nhếch lên, hổ phù liền ở trong tay hắn.

“Tốt lắm, hiện tại hổ phù ngươi cũng đã lấy được, có thể thả người được chưa.”

Hạ Triệu Dương hướng Diêu Lăng Diệu nói.

“Ha ha ha ha!”

Diêu Lăng Diệu cười to,

“Đường Sơn Vương thật biết làm ăn, tại hạ cũng không phải ngốc tử, một cái hổ phù tự nhiên chỉ có thể đổi được một vị mỹ nhân, không biết Đường Sơn Vương điện hạ muốn đổi ai nha?!”

Vương Bích Thanh vừa nghe lời này, lập tức khóc nức nở,

“Nhiễm lang, Thanh nhi rất sợ!”

Diêu Lăng Diệu thuận thế ở trên ngực nàng nắm lấy miết nhẹ, mặt kề mặt nàng ta, bên tai mị mị nói,

“Tiểu mỹ nhân nhi đừng sợ, tuy rằng xuất thân Lý tiểu thư so với ngươi cao hơn, nhưng ca ca thích ngươi nha, đợi ta tìm một chỗ tốt sẽ hảo hảo yêu thương ngươi nga!”

Trong lời nói liền đem nguy cơ của Vương Bích Thanh nói ra, cũng ẩn ẩn một loại ám chỉ là Tiên Đậu có Lý gia bảo vệ nên hắn không dám đối với nàng xằng bậy.

Lập tức lại ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt đen sầm của Hạ Triệu Dương nói,

“Đường Sơn Vương vẫn là mau chút quyết định đi, tính nhẫn nại của tại hạ thật sự hữu hạn, nếu ta chờ sốt ruột cũng đừng trách ta ra tay vô tình, thủ đoạn độc ác!”

_________________🥰🥰🥰________

Hãy chọn ⭐ để mình có động lực edit tiếp nhé, bữa giờ gặp nhiều vấn đề khó khăn nhưng giờ mình đã vượt qua và qua lại.
Mong mọi người ủng hộ 💗💗💗💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro