Chương 33: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (33)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bàn tay chắn trước mắt cô, chỉ lộ ra một chút ánh sáng.

Cho đến khi đôi mắt vốn chìm trong bóng tối của cô có thể tiếp nhận ánh sáng, hắn mới buông ra.

Lại nhìn thấy ánh mặt trời tươi đẹp, Lạc Tiểu Tiểu suýt nữa bật khóc.

Cuối cùng cô cũng biết cảm giác có được ánh sáng là một điều hạnh phúc cỡ nào.

Chỉ là......

Nhìn những bông hoa bạc hà trong phòng, khóe miệng Lạc Tiểu Tiểu giật giật.

Hắn yêu loài hoa này biết bao nhiêu vậy!

Cô không kìm được mà hỏi.

Hoắc Trường Uyên mân mê đóa hoa nhỏ: "Không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là thích thôi."

Thôi được rồi.

Dù sao thì mấy kẻ biến thái thích những thứ khác biệt so với người bình thường là điều hoàn toàn dễ hiểu.

Hiện tại mắt cô đã được cởi bỏ trói buộc, bước tiếp theo chính là, làm thế nào để hắn ta cởi dây xích cho cô.

Lạc Tiểu Tiểu âm thầm tính toán, Hoắc Trường Uyên đột nhiên mở miệng: "Muốn ra bên ngoài xem không?"

Hả!

Đôi mắt Lạc Tiểu Tiểu sáng lên.

Đúng là điều đang cần nha!

Vài phút sau, Lạc Tiểu Tiểu mang theo dây xích mạ vàng, sống không còn gì luyến tiếc, còn bị Hoắc Trường Uyên ôm vào ngực, đi lên boong tàu hóng gió.

Trên đường đi nếu có gặp người, đa số đều cúi gằm mặt xuống đất, như hận không thể dán mặt mình vào mặt đất, không ai dám ngước lên nhìn một cái.

Lạc Tiểu Tiểu: "...... Thôi thì chúng ta vẫn nên quay về đi."

"Không thích?"

Lạc Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua.

Gió biển thổi, mặt trời mọc.

Nước biển xanh thẳm cùng ánh nắng vàng chồng lên nhau, vẩy mực tạo thành một bức hoạ tuyệt mĩ kinh diễm lòng người.

Nhưng sự xấu hổ khiến cô chỉ muốn trốn về phòng.

"Vậy thì cho em xem cái này, rất đẹp."

Hoắc Trường Uyên liếc mắt nhìn, Mạc Phi hiểu ý đi xuống.

Lạc Tiểu Tiểu có chút chờ mong.

Một lát sau, Hứa Thần mặt mũi bầm dập bị người khác áp giải lại đây, "Thình thịch!" một tiếng ngã trên mặt đất.

Hắn mở đôi mắt sừng vù một bên, thấy rõ bộ dạng hiện tại của Lạc Tiểu Tiểu, hắn ta kịch liệt giãy giụa, nhưng miệng bị chặn lại, không thể phát ra tiếng.

Lạc Tiểu Tiểu: "...... Anh bắt tôi xem hắn làm gì?"

Người này ở đây sẽ phá hư cảnh đẹp.

"Hắn ba lần bốn lượt gây rối em." Hoắc Trường Uyên ôn nhu nói bên tai cô: "Anh ném hắn xuống biển cho cá ăn nhé?"

Chơi......chơi thật sao?

Lạc Tiểu Tiểu một mặt sợ hãi.

Tuy rằng cô cũng muốn ném người này xuống biển cho cá ăn, nhưng chỉ là suy nghĩ thôi nha!

Nhưng Hoắc Trường Uyên, cô không chút nghi ngờ, hắn thật sự có thể làm ra loại sự việc này!

【Cảnh báo cảnh báo! Mong ký chủ kịp thời ngăn cản vai ác hắc hóa! mong ký chủ kịp thời ngăn cản vai ác hắc hóa!】

Đối với ánh mắt đầy nham hiểm của Hoắc Trường Uyên, Lạc Tiểu Tiểu cảm thấy hắn đang làm khó cô.

"Nếu ngăn cản không được thì làm sao?"

Âm thanh máy móc của 666 lạnh băng vô tình đáp: 【Ký chủ sẽ bị mạt sát.】

Dựa vào đâu hả!

Quả nhiên không có 666 tồi nhất , chỉ có 666 tồi hơn!

Vì mạng nhỏ của mình, Lạc Tiểu Tiểu nói: "Tôi cảm thấy không tốt."

Âm u trong mắt Hoắc Trường Uyên càng nặng: "Hắn mang em đi, ý đồ gây rối em, em còn cảm thấy không đành lòng?"

Lạc Tiểu Tiểu thậm chí còn thấy buồn cười.

"Anh còn không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra sao? Vậy tại sao đối xử với tôi như thế này!"

May mắn thay, cô đã từng suy nghĩ về việc cởi bỏ hiểu lầm này thế nào.

"Anh không thể chấp nhận được việc em rời đi."

Trong gió biển, thanh âm Hoắc Trường Uyên càng thêm bình tĩnh.

"Lần này không đi, lần sau thì sao?"

Đầu ngón tay hắn vuốt ve gương mặt cô, trong mắt là cố chấp cực điểm: "Tiểu Tiểu, anh muốn mất em."

"Cho nên anh chọn cầm tù tôi?"

Lạc Tiểu Tiểu cười lạnh liên tục: "Hoắc Trường Uyên, ở trong mắt anh, tôi chỉ là một món đồ chơi thôi sao ?"

-----

Lời editor: Huhu, lâu rồi không edit, nếu có sai chính tả thì hãy báo cho tui biết nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro