Chương 34: Vai ác lão đại và cô vợ đào hôn (34)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoắc Trường Uyên không có chút do dự nào, quả quyết nói: "Đương nhiên không phải, vì sao em lại có loại suy nghĩ này?"

Lạc Tiểu Tiểu lắc lắc tay chân, dây xích phát ra vài âm thanh nhỏ.

"Chỉ có chủ nhân sợ gia súc trong nhà chạy trốn, mới quyết định trói chúng lại."

"Anh nói anh không muốn mất tôi, cho nên mới chọn loại phương thức cực đoan này, không màng đến việc tôi có đồng ý hay không, để tôi ở lại bên cạnh anh. Được, tôi đây hỏi anh,"

Lạc Tiểu Tiểu mặt lạnh đối mắt với hắn.

"Tôi thích anh, sợ tương lai anh thay lòng đổi dạ, nên hiện tại tôi có thể giết anh, như vậy, khi anh tồn tại, chỉ có thể yêu một người là tôi."

Hoắc Trường Uyên không những không tức giận, ngược lại, trầm thấp cười rộ lên.

Hắn rất ít khi cười, nhưng chỉ là cười khẽ, đã đủ để khiến thiên nhiên cảnh đẹp phía sau bị ép đến ảm đạm thất sắc.

"Tiểu Tiểu, ý tưởng này của em thật tốt."

Hắn sủng nịnh nói: "Nếu em muốn, đương nhiên có thể rồi. Nhưng tiền đề là, em phải chết cùng tôi. Giống như hiện tại,"

Hắn nắm lấy dây xích: "Em ở nơi nào, anh cũng sẽ ở đó."

"Cảm động thật đấy. Đáng tiếc."

Lạc Tiểu Tiểu lạnh giọng nói: "Hoắc Trường Uyên, anh đối xử với tôi không phải là thích, không phải yêu, chỉ đơn thuần là tính chiếm hữu."

"Suy nghĩ của tôi, ý kiến của tôi, theo anh, đều là thứ râu ria."

"Anh chỉ muốn thỏa mãn chính bản thân anh mà thôi."

Lời nói của cô, câu câu chữ chữ, hóa thành lưỡi dao sắc bén.

Quanh thân Hoắc Trường Uyên tràn ngập sự cuồng bạo, gầm lên: "Lạc, Tiểu, Tiểu!"

Lạc Tiểu Tiểu không hề sợ hãi ngẩng đầu: "Chọc trúng suy nghĩ đen tối, thẹn quá thành giận?"

Màu đỏ tươi trong mắt Hoắc Trường Uyên ngày càng nặng, giống như ngay giây tiếp theo có thể giết người.

Cuối cùng, hắn kiềm nén đến cực độ nói: "Tiểu Tiểu, không cần phải chọc giận anh, việc này đối với em không có chỗ tốt đâu."

Lạc Tiểu Tiểu cười lạnh một tiếng, nơi trái tim không hiểu rõ được là cảm giác gì, chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Hắn là nam nhân đầu tiên mà cô tiếp xúc lại không cảm thấy phản cảm, các phương diện cũng đều là kiểu mà cô thích.

Cô không thừa nhận với 666, nhưng xác thật, trong lòng cũng có đôi chút luyến tiếc.

Một khi giá trị hắc hóa của hắn trở về 0, bọn họ sẽ không còn cơ hội gặp lại nhau nữa.

Cho nên, cô vô tình cố ý kéo dài tiến độ nhiệm vụ.

Nhưng hiện tại xem ra, hắn đối với vô, chẳng qua chỉ là nhất thời......

Không, có lẽ ngay cả cũng thích không có, chỉ có mong muốn chiếm hữu.

Nếu không, làm sao có thể đương nhiên mà làm ra loại sự việc này.

Lạc Tiểu Tiểu cảm thấy mệt mỏi, có chút nói không nên lời, cô nhắm hai mắt lại.

Hoắc Trường Uyên ôm chặt cô hơn chút, phảng phất như rời cô ra một phần, cô sẽ biến mất ngay lập tức.

"Em mệt mỏi sao? Anh đưa em về nghỉ ngơi."

"Từ từ." Lạc Tiểu Tiểu mở to mắt, nhìn xuống Hứa Thần: "Thả hắn đi."

Hoắc Trường Uyên không nói một lời, nhấp nhấp môi.

Vô thanh cự tuyệt.

"Lấy năng lực của anh, hoàn toàn có thể khiến cả đời này của tôi không thể thấy được hắn nữa."

Lạc Tiểu Tiểu cũng không thánh mẫu như vậy: "Nếu trong lòng vẫn còn anh băn khoăn, vậy thì đánh hắn một trận đi."

【Ba ba ba ba!】 666 điên cuồng kêu gọi: 【Đại Boss sẽ đánh chết người đó!】

Lạc Tiểu Tiểu đành phải bổ sung: "Xuống tay nhớ chú ý, đừng đánh người ta đến tàn phế."

Nhưng lời dặn dò này, làm cho Hoắc Trường Uyên âm u trong mắt âm ngày càng nặng.

Cô vẫn để ý hắn ta!

Bằng không sao lại quan tâm hắn chết hay sống!

Môi mỏng khép mở, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn cần phải chết."

Lạc Tiểu Tiểu trong lòng có lửa, bị một câu nói này mà hoàn toàn bốc cháy.

"Vậy anh muốn như thế nào thì như thế đấy đi, nhưng tôi nhắc nhở anh."

Âm thanh Lạc Tiểu Tiểu tàn nhẫn nói: "Hắn chết thì tôi cũng chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro