Chương 4: Diễn thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡ Editor: Tà Miêu.

♡ Chương 4: Diễn thuyết.

Ba người đi vào trong sân trường, trở thành một phong cảnh độc đáo, một đại mỹ nữ cùng với hai anh chàng đẹp trai, nhìn thế nào cũng thấy rất đẹp mắt. 

Ba người không để ý đến ánh mắt của người khác, Bạch Tô tìm vài chỗ có phong cảnh đẹp để chụp vài tấm, thật ra Bạch Tô rất ít khi chụp ảnh, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, nhưng do cậu có trụ cột tốt, cho nên dù tùy tiện đứng ở nơi nào cũng được. 

Văn Tiểu Tiểu điên cuồng bấm máy, giống như chụp thế nào cũng không đủ. 

Mai Thanh Vân ở một bên nhìn dáng vẻ mê trai của Văn Tiểu Tiểu, khóe miệng vẫn cong lên đầy trào phúng, lén lút nhìn ngó xung quanh một chút rồi tới gần Văn Tiểu Tiểu, nhỏ giọng nói: “Văn Tiểu Tiểu, dáng vẻ của cô bây giờ rất hám trai đó, cô có cần tôi nói cho Bạch Tô biết cô thích cậu ấy không?” 

Văn Tiểu Tiểu ức hiếp Mai Thanh Vân thành quen, đã mở miệng muốn quát lớn hắn, bất quá nghĩ lại một chút, Mai Thanh Vân hiện giờ là bạn cùng phòng của Bạch Tô, vì tình yêu của mình, cô cũng không thể đắc tội hắn lần nữa.

“Thanh Vân,” Giọng nói cố tình tỏ ra thẹn thùng làm cho Mai Thanh Vân rất muốn bỏ chạy, Văn Tiểu Tiểu như vậy thật sự rất khủng bố.

“Trước kia chị đã làm chuyện có lỗi với cậu, cậu cũng không nên canh cánh trong lòng như vậy.”

“Sao lại như thế được cơ chứ? Dù sao trước kia chị Tiểu Tiểu cũng đối xử tốt với em như vậy mà.” Thù mới hận cũ chồng chất lên nhau, chữ ’tốt’ được Mai Thanh Vân nghiến răng nghiến lợi nói ra. 

Nghe thấy giọng nói không đúng, Văn Tiểu Tiểu cũng không đủ kiên nhẫn giả bộ tiếp: “Mai Thanh Vân, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám làm hỏng chuyện tốt của tôi thì cứ chờ xem tôi thu thập cậu như thế nào.” Một câu cảnh cáo đầy hung tợn.
 
Mai Thanh Vân nghe thấy ngữ khí như vậy liền nổi giận: “Văn tiểu thư, xin cho tôi nhắc nhở cô, cô không có tư cách ở cùng một chỗ với Bạch Tô.” 

“Hừ,” Văn Tiểu Tiểu khinh bỉ đầy mặt: “Có tư cách hay không là chuyện của tôi, cậu chỉ cần đừng xía vào chuyện tốt của tôi là được rồi.” 

Mai Thanh Vân còn muốn nói cái gì nữa, nhưng nhác thấy Bạch Tô đã đi tới liền tự giác ngậm miệng lại, không nói nữa. 

Tâm tình Bạch Tô rất tốt, cậu cầm lấy máy ảnh kỹ thuật số của Văn Tiểu Tiểu, cẩn thận nhìn ảnh chụp bên trong, cuối cùng lựa ra mấy tấm, nhờ Văn Tiểu Tiểu rửa ảnh giúp cậu. 

Văn Tiểu Tiểu đương nhiên là gật đầu đồng ý, nhưng: “Bạch Tô, em muốn gửi ảnh cho ai vậy?” Hỏi thăm cho rõ ràng, nếu Bạch Tô chụp ảnh gửi cho bạn gái, vậy cô liền mệt một hồi. “Gửi cho ba ba của em.” Bạch Tô không chút do dự nói, trong mắt tràn ngập hoài niệm. 

Có hiếu, Văn Tiểu Tiểu càng thêm vừa lòng với Bạch Tô, đầu năm nay người có hiếu cũng không dễ tìm, nhất là vòng luẩn quẩn trong cuộc sống của cô, cái gì cũng không thiếu, chỉ không có sự chân thành giữa người với người, làm gì có tình cảm giữa cha con, âm u khiến người khác ghê tởm. 

Đối với một phụ nữ mà nói, nam nhân hiếu thuận với cha mẹ là điểm quan trọng nhất, nếu một nam nhân cả cha mẹ của hắn cũng không yêu thì làm sao có thể trông cậy hắn yêu mình? 

Mai Thanh Vân cũng hơi kinh ngạc nhìn Bạch Tô, trong vòng luẩn quẩn đục ngầu ở thành phố B này, người tinh thuần như vậy thật sự rất ít, hắn bắt đầu có chút lo lắng, người như vậy làm sao sinh tồn ở nơi không sạch sẽ như thế này, cho dù có thể sống sót, nhưng cậu có thể giữ lại được bản chất của mình không? 

Sau khi cảm ơn Văn Tiểu Tiểu về chuyện chụp ảnh, Bạch Tô ôm tâm tình tốt đẹp về kí túc xá với Mai Thanh Vân, hai người bạn cùng phòng khác cũng đã đến, một người tên là Lục Hiển, người còn lại tên Diệp Thuần, bọn họ đều là người ở thành phố này, hơn nữa đều xuất thân từ thế gia quân đội, kỳ thật trường học giống như Quân Y Đại học đều có hơn nửa là con cháu thế gia, những người giống Bạch Tô hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình để vào thật sự không nhiều lắm. 

Bạch Tô không phải người nói nhiều, sau khi dọn dẹp xong thì an ổn ngồi đọc sách ở bàn, còn ba người khác rất vừa lòng khi có một người bạn cùng phòng như vậy, lại không biết, đây đều là trong nhà bọn họ dựa vào thủ đoạn đặc quyền cố ý an bài. 

Buổi tối chín giờ, có một người đến ký túc xá, là trưởng phòng Lí làm tiếp đãi tân sinh, ông cố ý đến tìm Bạch Tô để dặn cậu chuẩn bị ngày mai lên thuyết giảng trong đại hội chào mừng tân sinh.
 

Trưởng phòng Lí vốn rất buồn bực, vì sao lại tìm một người không có bối cảnh gì đại biểu tân sinh lên thuyết giảng, dù sao năm vừa rồi đều là con cháu của các thế gia vĩ đại lên thuyết giảng, cho đến khi nhìn thấy Bạch Tô, ông mới hiểu được tính toán của trường học, người trong sạch như vậy, khí chất thanh mát như thế đã không còn thấy trong trường học của bọn họ nữa. 

Sự sắp xếp của trường cũng làm cho ba người khác kinh ngạc, khi trưởng phòng Lí rời đi, bọn họ vây quanh Bạch Tô hỏi cậu, Bạch Tô mang biểu tình lạnh nhạt nói: “Tôi đã biết từ lâu rồi, có lẽ là do điểm của tôi đứng đầu toàn trường.” 

Đứng đầu toàn trường? Trời đất, ba người đều líu lưỡi, sao người này lại có thể hoàn mỹ như vậy, dung mạo như vậy, năng lực như vậy, còn có tính cách lạnh nhạt kia, xem ra, bọn họ về sau sẽ sinh hoạt dưới áp lực vô tận... 

Buồn cười nhìn ba người còn đang cảm thán kia, Bạch Tô cúi đầu tiếp tục đọc sách, cậu đã chuẩn bị tốt bài diễn thuyết từ sớm, dù sao cậu cũng không phải là thần, thuyết giảng trước mặt mấy ngàn người, sao lại có thể không quan tâm, không khẩn trương. 

Ngày diễn ra đại hội chào mừng tân sinh, Bạch Tô và bọn Mai Thanh Vân đã tập hợp từ sớm, đều mặc quân trang, một đám người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn, làm quân trang nghiêm túc trở nên vô cùng nổi bật, chói mắt. 

Huấn luyện viên đưa bọn họ đến hội trường, các bạn học ở khoa khác cũng tiến vào theo từng nhóm, tiếng huấn luyện viên hô khẩu hiệu cùng tiếng học viên nghiêm chỉnh đáp lại, vang dội hữu lực, khắp nơi đều thể hiện đây là một trường đại học rất tốt. 

Bạch Tô nhìn cảnh tượng này, trong lòng càng thêm vừa ý, cậu sắp sửa ở trong này năm năm, cũng rất thích nơi này, từ nay về sau cậu chính là một quân nhân, lại đánh giá quần áo trên người mình, khoé miệng Bạch Tô hơi mỉm cười. 

Huấn luyện viên của Bạch Tô tên là Diệp Dong, là một nam nhân anh tuấn có thân hình thon dài, lúc này Diệp Dong đang cẩn thận tỉ mỉ nhìn học trò của mình, mà khoé mắt của hắn đang dừng trên người học sinh tên Bạch Tô kia, dù sao có khí chất như vậy, hơn nữa hắn nghe Thiếu Liên nói, người này rất thân thiết với Văn Tiểu Tiểu...
 

Nhớ tới Văn Tiểu Tiểu, Diệp Dong liền đau đầu, cô ta cũng không nên tạo ra nhiều chuyện rắc rồi như thế chứ, vốn việc làm huấn luyện viên ở cái trường học này đã đủ làm hắn buồn bực, hắn cũng không muốn lại giúp đại tiểu thư kia thu thập cục diện rối rắm nữa. 

Ngay lúc Diệp Dong còn đang phỉ nhổ ở trong lòng, đại hội chào mừng người mới đã sắp bắt đầu, theo thường lệ là lãnh đạo nhà trường lên phát biểu vài câu, sau đó là sinh viên cũ lên đọc bài thuyết giảng, nhìn đại biểu cựu học sinh bước lên sân khấu, Bạch Tô kinh ngạc phát hiện người nọ chính là người đã xúc phạm cậu ngày đó, anh hai của Văn Tiểu Tiểu. 

Văn Thiếu Liên ở ngôi trường này là một nhân vật lớn, không chỉ vì hắn rất vĩ đại trên mọi phương diện, mà còn là vì bối cảnh xuất chúng của hắn, ông nội của Văn Thiếu Liên là quan lớn trong quân đội, nghe nói cả lãnh đạo trung ương cũng phải nhường nhịn ba phần, cho nên có thể nói Văn Thiếu Liên là vừa sinh ra đã ngậm chắc thìa vàng, trên mọi phương diện đều may mắn có điều kiện phát triển.

Trong lúc Bạch Tô trầm tư, Văn thiếu gia đã phát biểu xong, đoan chính làm một tư thế chào quân đội, dáng người tiêu sái kia cùng tài ăn nói xuất chúng khiến cho nhóm đàn em dưới đài nhiệt tình vỗ tay. Đối với cảnh tượng này, Văn Thiếu Liên đã thành thấy nhưng không thể trách, mặt lạnh lùng tiêu sái xuống đài. 

Đến lượt Bạch Tô lên đài, là một tân sinh, sự trúc trắc trên mặt cậu rất rõ ràng, nhưng biểu tình bình tĩnh của cậu lại che dấu điểm này, sau khi lưu loát nói xong lời mở đầu, Bạch Tô đại biểu toàn thể tân sinh biểu đạt sự vui sướng khi được bước vào trường học, hướng tới cuộc sống quân đội, cùng hùng tâm tráng chí muốn đền đáp quốc gia, những câu khẩn thiết, hơn cùng với hai tròng mắt trong suốt của Bạch Tô, lúc cậu diễn thuyết xong, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay còn nhiệt liệt hơn vừa rồi, nhóm lãnh đạo ngồi trên đài chủ tịch cũng liên tiếp gật đầu, rất vừa lòng với biểu hiện của Bạch Tô. 

Bạch Tô hoàn thành nhiệm vụ đi xuống, trở về chỗ ngồi của mình, tựa hồ như cậu không cảm nhận được ánh mắt kinh diễm của những người bên cạnh, đoan chính ngồi yên. 

Đại hội chào mừng tân sinh đã kết thúc, Bạch Tô theo đội ngũ rời khỏi hội trường, lúc cả nhóm đi ra cửa hội trường, có người đến bên cạnh Diệp Dong bên nói mấy câu với hắn, Diệp Dong hơi kinh ngạc nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, hô đứng nghiêm, sau khi đội ngũ dừng lại, hắn đến bên Bạch Tô, nói: “Cậu đi theo phụ tá Trần sĩ quan, có vị thủ trưởng muốn gặp cậu.”

 .::.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro