Chương 5: Hôn ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♡ Editor: Tà Miêu.

♡ Chương 5: Hôn ước.

Bạch Tô không chút dị nghị bước ra đội ngũ, theo sau vị phụ tá Trần sĩ quan kia, rời khỏi hội trường.

Diệp Dong cũng thản nhiên dẫn theo đội ngũ rời khỏi hội trường, chỉ là sóng cuộn trong lòng mãnh liệt như thế nào chỉ có chính hắn mới biết được.

Bên ngoài lễ đường, Văn Tiểu Tiểu vẫn đang lo lắng chờ, bài diễn thuyết vừa rồi của Bạch Tô ở trong hội trường cô cũng nghe được, cũng cảm thấy kiêu ngạo thay cho Bạch Tô, chờ mãi lễ mừng mới xong, cô vẫn vui vẻ chờ ở chỗ này, vô cùng muốn gặp người kia, kể lại cho cậu cô đã kích động như thế nào.

Cuỗi cùng cũng chờ được Diệp Dong dẫn đội ngũ đi ra, nhưng tìm một hồi vẫn không thấy Bạch Tô, trong lòng chợt cảm thấy kỳ lạ, cho nên cô kéo Diệp Dong lại, cũng muốn hỏi hắn.

Diệp Dong dùng biểu tình nghiêm túc nhìn cô một cái, không nói gì, mang theo đội ngũ rời đi...

Văn Tiểu Tiểu biết Diệp Dong không tiện nói với cô, nhưng cô muốn hỏi, vì thế cô bèn đi theo, nhưng phía sau lại có người kéo tay cô...

Quay đầu lại, thì ra là anh hai.

Trong lòng vốn đã có bất mãn với thái độ của Văn Thiếu Liên đối với Bạch Tô hôm đó, Văn Tiểu Tiểu tức giận hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Văn Thiếu Liên nhìn sắc mặt của em gái mình, biết cô là vì Bạch Tô, cỗ lửa giận kỳ lạ trong lòng kia lại bốc lên: "Em ở trong này còn ra cái bộ dáng gì nữa, vào phòng làm việc với anh, anh có lời muốn nói với em."

Văn Thiếu Liên tuy là học sinh, nhưng y đã sắp thành nghiên cứu sinh, hơn nữa còn phụ trách một ít công việc hành chính trong trường học, cho nên y có phòng làm việc của riêng mình.

Văn Tiểu Tiểu không muốn đi chút nào, đang muốn giãy dụa, Văn Thiếu Liên lại không cho cô cơ hội thực hiện, nhanh chóng lôi cô đi.

Vừa bước vào phòng, Văn Tiểu Tiểu liền giãy ra khỏi tay Văn Thiếu Liên, đứng tránh ra nói: "Anh muốn làm cái gì vậy? Có cái gì thì nói mau."

Văn Thiếu Liên không nhìn cô, trở lại ngồi xuống sau bàn làm việc của mình, các gia tộc ở thành phố B đều là điển hình của một nhà tòng quân, hơn nữa thế lực quân đội còn lớn, trong đó những gia tộc đứng đầu bao gồm Diệp gia, Âu Dương gia, Vân gia, còn có Văn gia bọn họ, đều có rất nhiều con cháu nhận chức vụ quan trọng trong các ngành liên quan đến quân đội, còn có một số người làm việc trong chính phủ, quyền lực vô cùng lớn.
Đến thế hệ của bọn họ, các thế lực bên trong gia tộc đã bắt đầu cạnh tranh kịch liệt, nhất là hiện tại, những người trẻ tuổi đều phải trưởng thành hơn, đã dần đến lúc thay máu.

Kỳ quái là, thế hệ này của bọn họ rất nhiều nam, mà lại cực ít nữ, mấy gia tộc lại chỉ có mình Văn Tiểu Tiểu là đứa cháu gái duy nhất, cho nên con nhóc này bị chiều đến lên trời, lại được các đại trưởng lão coi như hòn ngọc quý trên tay, ai cũng không được đụng vào, trước giờ chỉ có Văn Tiểu Tiểu bắt nạt người khác, nhưng chưa từng có ai dám bắt nạt cô, thậm chí còn không thể nói nặng lời.

"Ê, Văn Thiếu Liên, anh kéo tôi vào đây làm cái gì?" Văn Tiểu Tiểu hô thẳng tên y, hiện giờ đầy đầu cô chỉ có Bạch Tô, hoàn toàn không muốn ở đây chơi trò nhìn chằm chằm với anh hai mình.

"Tiểu Tiểu," Bất đắc dĩ thở dài một hơi, Văn Thiếu Liên nhìn Văn Tiểu Tiểu, nói: "Anh chỉ muốn nhắc nhở em, em đối xử với tên Bạch Tô kia có chút quá rồi."

"Quá cái gì?" Văn Tiểu Tiểu khó hiểu, mất nửa ngày mới phản ứng lại: "Em thích Bạch Tô, con người của em chính là như vậy, nếu đã thích thì đương nhiên phải cố gắng tranh thủ, hôm nay chắc anh cũng nhìn thấy Bạch Tô vĩ đại như thế nào rồi, em sợ là chậm chân bị người khác cướp đi mất."

"Nhưng em đừng quên, em có hôn ước với Diệp Khâm." Văn Thiếu Liên nghe được tuyên bố của Văn Tiểu Tiểu liền cảm thấy buồn trong lòng, cũng không biết là vì Văn Tiểu Tiểu, hay là vì cái gì khác...

"Hôn ước?" Văn Tiểu Tiểu cười nhạo một tiếng: "Cái loại hôn ước được định ra từ lúc còn ở trong bụng mẹ này anh cũng tin à, hiện tại cũng không còn là xã hội ngày xưa nữa, chỉ phúc vi hôn (*), anh đúng là biến nó thành chuyện cười."

(*): Tục cưới gả thời xưa. Hai gia đình có bà có thai, chỉ bụng hứa gả con trai hay gái cho nhau.

Chuyện Văn Tiểu Tiểu có hôn ước với thiếu gia Diệp gia, vốn thế hệ trước coi như là chuyện đùa, nhưng khi hai người càng lớn lên thì càng khác, nhất là khi Diệp Khâm càng ngày càng biểu hiện xuất chúng, lão đại Văn gia bắt đầu đem chuyện này thành thật, dù sao mấy nhà cũng có thể có được lợi ích trong này, có thể có Diệp Khâm làm cháu rể, dù nói như thế nào thì cũng là bọn họ có lợi.

Diệp Khâm cũng rất có hảo cảm với Văn Tiểu Tiểu, Văn Tiểu Tiểu tuy rằng được nuông chiều từ bé, nhưng tính cách lại rất đơn thuần, có chút tomboy, cũng không ỷ thế hiếp người, so với phẩm tính của rất nhiều con cháu nhà quan khác đã tốt hơn rất nhiều, quan trọng nhất là cưới Văn Tiểu Tiểu về sẽ rất có ích cho công việc của hắn, cho nên, đối với chuyện này, Diệp Khâm cũng cam chịu.

Nhưng Văn Tiểu Tiểu mặc kệ, cô không thích Diệp Khâm, tuy rằng Diệp Khâm được công nhận là dễ nhìn, hơn nữa lại còn có năng lực, nhưng ánh mắt của người nọ quá âm u, lúc nhìn người khác tràn ngập sự tính kế. Từ nhỏ đã ở trong môi trường chỉ toàn tính kế, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng Văn Tiểu Tiểu đều thấy rõ, cô chán ghét cuộc sống như vậy, cũng đã tính toán tốt, đến khi tốt nghiệp cô sẽ rời khỏi nhà, tìm một người chồng không thuộc về cái vòng luẩn quẩn kia của họ, trải qua cuộc sống của mình.
Hiện tại cô đã gặp được Bạch Tô, cảm giác yêu đương kia xoay quanh cô, cho nên cô lại càng không thể có cơ hội kết hôn với Diệp Khâm.

"Nói cho anh biết, người đời này em phải gả cho là Bạch Tô, em sẽ không kết hôn với Diệp Khâm!" Giống như một nữ vương bá đạo nói xong lời thề của mình, Văn Tiểu Tiểu như một trận gió chạy ra khỏi phòng làm việc của Văn Thiếu Liên.

Văn Thiếu Liên trầm mặt nhìn theo hướng Văn Tiểu Tiểu rời đi, kỳ thật Văn Tiểu Tiểu gả cho ai đối với hắn mà nói là không có khác nhau, bởi vì hắn khác với bọn Diệp Khâm, hắn là học y, ngành này chỉ cần có kỹ thuật chuyên nghiệp, chỉ cần kỹ thuật đủ vững tay, hắn có thể có được địa vị mình muốn.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy tình cảnh bắt buộc của Văn Tiểu Tiểu và Bạch Tô, nhớ tới dung nhan tuyệt mỹ của thiếu niên kia, trong lòng càng thêm lo lắng, hắn không hy vọng Văn Tiểu Tiểu ở chung với Bạch Tô, cực kỳ không hy vọng.

Sau khi trầm tư thật lâu, Văn Thiếu Liên cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm một dãy số...

.::.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro