✨ Chương 81 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào

Sau khi lấy được hỏa tâm, muốn trọng tố lại thân thể Từ Thừa Thiên thì nhất định phải tìm một nơi yên tĩnh.

Lệ Diên hỏi hắn có muốn về tông môn không.

Hắn nghĩ, nói: "Nơi đó không yên tĩnh lắm. Khắp thiên hạ này không có bức tường nào không lọt gió, nếu ta thật sự trọng tố lại thân thể Từ lão đầu ở tông môn, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ có người tìm tới cửa. Ta sẽ tùy tiện tìm một đỉnh núi."

Nói rồi, hắn mang cô bước lên pháp khí, hai người nháy mắt biến mất khỏi Vô Cực Tông.

Lệ Diên đứng sau Sở Tùy Chi, nhìn ánh sáng mặt trời như lửa phía xa xa, tâm trạng không khỏi tốt hơn một chút.

Tiểu Phượng rúc trong lồng ngực Lệ Diên mơ màng sắp ngủ, lông đầu bị gió thổi dựng lên, thời điểm mặt nó định giấu vào trong lồng ngực cô, thì đột nhiên ngửi được một mùi hương, nó lập tức mở mắt: "Có mùi gì đó!"

Lệ Diên bị tiếng hét của nó làm cho hoảng sợ, vô thức cúi đầu xuống.

Hóa ra bên dưới thân bọn họ là bình nguyên rộng lớn, phía trước chỉ có một tòa thành, ngoại thành là số ít gia đình nhà nông còn lại, sương sớm tràn ngập, khói bếp lượn lờ, mùi hương đồ ăn thuần túy nhất theo gió bay lên.

Nhưng thường mùi hương nồng đậm ở nơi cao như này đã sớm bị pha loãng đến mức không thể ngửi thấy gì, cũng may mà Tiểu Phượng có thể ngửi được mùi hương này.

Lệ Diên vừa bất đắc dĩ vừa tức giận nhéo miệng nó: "Trong túi còn đầy tiên mễ em ăn không hết, từ bao giờ em thấy hứng thú với đồ ăn nhà nông thế?"

Không phải cô không muốn cho Tiểu Phượng ăn, mà là nhìn thấy Sở Tùy Chi sốt ruột muốn trọng tố thân thể Từ Thừa Thiên, cô không muốn làm chậm trễ thời gian.

Tiểu Phượng lập tức đáng thương nhìn về phía Lệ Diên: "Tiểu Phương ăn tiên mễ chán rồi, chẳng lẽ Diên Diên không đói bụng sao?"

Cô vừa định nắm miệng chim của nó, Sở Tùy Chi đột nhiên nói: "Xuống dưới nghỉ ngơi chút đi, bây giờ không nên gấp."

Lệ Diên có chút ngượng ngùng, Sở Tùy Chi cười: "Dù Sở Tùy Chi ta có bận rộn, chẳng lẽ cũng không thể để hai người ăn một bữa cơm sao?"

Hắn tùy ý nói chuyện, nhưng Lệ Diên lại nhìn ra khóe miệng hắn nở nụ cười có chút khác thường.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ, hắn đã đưa hai người hạ cánh xuống mặt đất.

Cô còn chưa kịp đứng vững, Tiểu Phượng đã xiêu xiêu vẹo vẹo bay về phía trước: "Cơm! Cơm! Tiểu Phượng tới rồi đây!"

Lệ Diên không khỏi nở nụ cười: "Em đừng có mà trực tiếp đi vào nhà bếp của người ta đấy!"

Nói rồi, cô cùng Sở Tùy Chi bước vào một ngôi nhà phía trước, cô nhìn xung quanh, cảm giác như nơi này có chút quen thuộc, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc mình nhìn thấy nơi này bao giờ.

Cô nhíu mày suy tư, không hề thấy ánh mắt Sở Tùy Chi tối sầm lại.

Lúc này, đại tẩu trong phòng nghe thấy âm thanh, nghi hoặc xoa tay ra ngoài, nhìn thấy Tiểu Phượng xiêu xiêu vẹo vẹo nay tới, có chút ngạc nhiên cười: "Chim này có thể nói à? Chẳng lẽ đây là huyền thú?"

Lệ Diên lấy lại tinh thần, thấy Tiểu Phượng bay đến bàn cơm, cô nhanh chóng túm chặt chân nói, cười xin lỗi với đại tẩu: "Đại tẩu, chúng ta đi ngang qua chỗ này, nếu có quấy rầy xin tỷ thứ lỗi. Ta muốn dùng bạc đổi với tỷ một bữa cơm, không biết có được không?"

Đại tẩu nhìn Tiểu Phượng lớn lên đáng yêu, Lệ Diên lại quen thuộc, không khỏi cười: "Một bát cơm mà thôi không cần lấy bạc đổi, nếu các ngươi đói bụng, có thể tới nhà ta ngồi, mười bát cơm cũng có thể ăn ấy."

Lệ Diên xuy tay: "Một bát là đủ rồi."

Đại tẩu cho cô một bát cơm đầy, không nhận bạc của Lệ Diên, rồi sau đó thỏa mãn sờ soạng lông trên đầu Tiểu Phượng.

Đến lúc hai người một chim phải đi, người đàn ông chủ nhà này mới ra ngoài: "Ai tới vậy, còn ở bên ngoài lâu như thế......"

Lời còn chưa dứt, sắc mặt hắn ta đột nhiên biến đổi: "Chờ chút! Có lẽ ta nhận ra người đàn ông nhà ngươi!"

Lệ Diên có chút bất đắc dĩ, cái gì mà "người đàn ông nhà ngươi". Cô quay đầu lại, tay Sở Tùy Chi đã đặt ở trên pháp khí, nhưng không động đậy, mà hơi nghiêng đầu nhìn.

Lệ Diên cũng sửng sốt nhìn thấy hắn ta.

Cách mấy đời, ký ức của cô có chút mơ hồ, tuy rằng không thể nhớ người trước mắt là ai ngày lập tức, nhưng cô nhận ra người này.

Bởi vì lúc cô chăm sóc Sở Tùy Chi, chính vị đại ca này nói cho cô biết chỗ nào có thảo dược, lang trung ở đâu.

Nếu không có vị đại ca này, việc chăm sóc Sở Tùy Chi càng thêm phiền toái.

Nếu vị đại ca này cũng ở chỗ này, vậy chẳng phải nơi này là......

Nghĩ đến đây, cô vô thức lùi lại một bước, giương mắt nhìn xa xa.

Phía chân trời mênh mông, trong khói bếp lượn lờ, cô rốt cuộc cũng nhớ ra kiến trúc nơi này, từ bóng hình những dãy núi chập chùng tìm cồ hình bóng quá khứ.

Hắn ta trầm mặc nhìn Sở Tùy Chi, hỏi: "Có phải mấy năm trước ngươi bị thương đúng không? Sau đó được một vị bạch y nữ tử cứu? Lúc ấy ta gặp các ngươi ở tòa nhà phía chân núi kia."

Lệ Diên lập tức thu mắt, Sở Tùy Chi đi đến bên cạnh, có chút khẩn trương nhìn cô.

Đại tẩu nhìn hai người, có chút buồn bực: "Chàng biết vị công tử kia à? Sao ta lại không biết?"

"Đều là chuyện mấy năm trước rồi, lúc ấy nàng còn chưa gả tới đây."

Nhìn nơi xa chỉ lộ ra chút nhà gỗ, Lệ Diên trầm mặc, rồi bất chợt cười nói với Sở Tùy Chi: "Nếu đã tới đây, thì chúng ta quay lại nhìn chút đi."

Sở Tùy Chi khẽ dừng: "Lệ Diên, ta mang muội tới đây, không phải vì......"

"Ta biết." Lệ Diên ngắt lời hắn.

Cô nhìn hắn nói: "Chuyện đã như thế này, cho dù ta không tiếp nhận tâm ý của huynh, thì cũng sẽ không hoài nghi nó."

Lúc này Sở Tùy Chi không biết nên khóc hay nên cười.

Vừa rồi hắn đi ngang qua nơi này, vốn không định đi xuống. Nhưng nhìn cô bị Tiểu Phượng quấn lấy như vậy, hắn nghĩ xuống dưới cũng không sao. Chỉ là không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy, lại gặp phải cố nhân trước kia.

Không phải hắn không muốn mang Lệ Diên trở lại nơi này, mà là sợ cô hoài nghi tình cảm của mình.

Hắn trước kia với cô, có hận, cũng có cảm kích.

Bây giờ hắn biết tất cả đều là mệnh trời, tình cảm tuy là thật, nhưng muốn tìm ra những điều rõ ràng thì lại khó khăn. Hắn cũng chỉ không ngừng nói với chính mình, chỉ cần có thể ở bên cô là tốt rồi.

Bởi vậy mấy ngày này lúc nào hắn cũng cảnh giác, sợ làm cô hoài nghi tìm cảm của mình, sợ cô nói "không phải là tình cảm mà là cảm kích".

Hiện giờ đi đến nơi nàng đã cứu mình, hắn cũng không biết đây là phúc hay là họa.

Hai người không dùng pháp khí, mà đi bộ đến tòa nhà gỗ phía trước, khi đến gần, có thể nhìn thấy có dại mọc trong sân, phòng ốc tuy trải qua mấy năm mưa gió, nhưng không hề rách nát. Thoạt nhìn như được bảo vệ rất tốt.

Sở Tùy Chi nói: "Gần đây ta luôn muốn đi tìm muội, nên lâu rồi không tới đây. Cỏ dại cũng quên nhổ."

Nói xong, hắn nhìn về phía cô.

Lệ Diên sờ sờ hàng rào bên ngoài, nhìn nơi này sạch sẽ hoàn hảo, sao lại không biết được dụng tâm của hắn.

Cô vừa định khen hắn, thì khi quay đầu lại nhìn khuôn mặt hắn có chút mất tự nhiên, không khỏi cười: "Chỉ là một gian nhà gỗ mà thôi, có biến thành phế tích cũng không có gì lạ."

Lệ Diên đẩy hàng rào, đi vào trong với hắn.

Cây cổ thụ ở hậu viện đã bắt đầu rụng lá, gió thổi qua phát ra âm thanh xào xạc. Cô lại đẩy cửa gỗ ra, không gian bên trong không lớn, trừ một chiếc giường ở ngoài, còn có phòng bếp và một phòng nhỏ. Lúc ấy Sở Tùy Chi nằm trên cái giường này, cô ở cách vách.

Sở Tùy Chi nói: "Phía sau còn có "phần mộ" của muội đấy, muốn đi xem không."

Lệ Diên trợn trắng mắt: "Nhanh chóng phá hủy đi cho muội."

Sở Tùy Chi không khỏi bật cười.

Hai người đi đến hậu viện, Lệ Diên nhìn cây cổ thụ kia, cảm nhận gió thu từ từ thổi, nói: "Năm đó ta chôn Phù quang hoa tửu ở đây, vì sợ huynh nhận ra ta nên vẫn luôn không dám uống."

Sở Tùy Chi nói: "Vì chăm sóc ta mà muội phải chịu ủy khuất rồi."

Lệ Diên nói: "Đừng tưởng ta không biết huynh nói móc ta."

Sở Tùy Chi cười. Lệ Diên lại thở dài một hơi: "Cây cổ thụ này có linh khí, chôn rượu bên dưới uống rất ngon. Chỉ tiếc ta chôn có một vò, rượu lần trước huynh cho ta đều bị ta lãng phí."

Sở Tùy Chi yên lặng đi đến dưới cây cổ thụ, bàn tay chạm vào đất, mặt đất tự động tách ra, một mùi hương lập tức tràn ra.

Đôi mắt Lệ Diên sáng ngời: "Phù quang hoa tửu!"

Khóe miệng Sở Tùy Chi khẽ cong, nhấc vò rượu ném cho cô: "Sau khi trở về từ thế giới kia, ta đã chôn ở đây một vò. Tuy rằng thời gian ngắn, nhưng có còn hơn không."

Lệ Diên ôm chặt vò rượu, chân thành nói: "Đa tạ."

Tiểu Phượng ngồi xổm trên vai cô, nhìn bộ dạng kích động của cô, có chút bất mãi mở cánh ra.

Sở Tùy Chi cũng nhướng mày.

"Trong lòng Diên Diên Tiểu Phượng còn không bằng một vò rượu!"

"Chỉ sợ trong lòng muội ta còn không quan trọng bằng một vò rượu."

Một người một chim đồng thanh, nhất thời yên lặng nhìn nhau.

Lệ Diên buồn cười: "Nào có......"

Cô cẩn thận ôm rượu vào trong phòng, nói: "Đêm qua uống rồi, hôm nay không uống nữa. Thứ tốt như vậy muội muốn lưu trữ lại rồi chậm rãi nhấm nháp."

Sở Tùy Chi dùng một tay dắt cô, sợ cô không cẩn thận làm rơi: "Nếu muội thật sự thích uống, thì ta sẽ ra ngoài thử tìm xem có loại pháp bảo này khiến thời gian nhanh hơn không, một lần ủ trăm vò, cho muội uống đủ luôn."

Lệ Diên nói: "Sao có thể làm thế được chứ? Ủ rượu cần thời gian, một khi để thời gian như vậy sẽ mất hương vị."

Cô cẩn thận đặt vò rượu lên bàn, rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng mặt trời chuyển từ hồng sang trắng làm nội tâm cô không khỏi động: "Không muốn huynh muốn tìm một nơi làm việc sao? Nếu không thì ở ngay chỗ này đi?"

"Ở chỗ này được không?"

Hai người sửng sốt, rồi nhìn nhau, có chút cảm khái cười.

Sở Tùy Chi chuẩn bị trọng tố thân thể Từ Thừa Thiên ở chỗ này. Vị trí nơi này hẻo lánh, tuy rằng có người ở, nhưng phần lớn đều là nông dân giản dị, bởi vậy khó có thể tìm thấy nơi nào thanh tịnh như nơi đây.

Lò luyện đan và các bảo vật đều ở trong thiết bài, nếu mạo muội lấy ra chỉ sợ sẽ chọc mấy người tu hành đó tìm tới, hắn dùng ô che mắt bao quanh toàn bộ nhà gỗ, làm như vậy sẽ khiến người ta không phát hiện ra dị thường.

Luyện đan là kỹ năng hắn giỏi nhất, nhưng "luyện người" vẫn là lần đầu tiên.

Hắn cẩn thận chuẩn bị dựa theo chỉ dẫn trong sách cổ, tuy rằng Từ lão đầu có vẻ như không thèm để ý, còn nói thất bại cũng không sao, nhưng vẫn không nén nổi hưng phấn và khẩn trương.

Ông ta còn nói nếu ông ta thật sự ra ngoài được, nhất định phải uống một ly Phù quang hoa tửu của Lệ Diên.

Lệ Diên ôm vò rượu như thể bảo vệ mạng sống của mình, cuối cùng cắn răng nói: "Ta chỉ có thể cho ông một ngụm."

Từ lão đầu cười ha ha: "Nha đầu ngươi cái gì cũng hào phóng, nhưng vừa gặp rượu liền thay đổi!"

Sở Tùy Chi nhìn Lệ Diên nhăn mặt, không khỏi bật cười.

"Luyện người" tuy khó, nhưng không phải Sở Tùy Chi không làm được.

Vì trọng tố thân thể Từ Thừa Thiên suốt bảy ngày bảy đêm, mấy ngày nay toàn bộ sân nhuộm màu đỏ rực, nếu không phải có pháp khí bảo vệ, có lẽ đã bại lộ từ lâu.

Lệ Diên ôm Tiểu Phượng, không dám mạo muội tiến lên quấy rầy, chỉ dám đứng xa xa nhìn.

Mồ hôi rơi trên trán Sở Tùy Chi, hắn nói: "Muội không cần lúc nào cũng nhìn ta chằm chằm như vậy, phía trước có một tòa thành, nếu muội chán thì có thể mang theo chim của muội ra ngoài một chút."

Lệ Diên nói: "Sao ta dám đi ra ngoài chứ. Nếu có người đến đây quấy rầy thì huynh phải làm sao?"

Hắn cười: "Không thể ngờ dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, trở về đây vẫn là muội chăm sóc ta."

Từ Thừa Thiên ở trong thiết bài cười nói: "Vậy ngươi có thể chăm sóc con bé cả đời."

Sở Tùy Chi thầm nghĩ: "Nhất định rồi."

Buổi sáng ngày thứ bảy, Lệ Diên ôm Tiểu Phượng mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên nghe được một tiếng nổ vang. Cô lập tức bừng tỉnh, vừa mở mắt liền thấy áo ngoài của Sở Tùy Chi đang khoác trên người mình, trong viên tràn ngập ánh sáng đỏ, một thân thể khô gầy nằm trên mặt đất, Sở Tùy Chi đứng trước mặt cô, quát: "Từ lão đầu, tỉnh lại!"

Lệ Diên vừa mừng vừa sợ, thành công rồi sao?!

Cô nhanh chóng chạy đến phía trước xem, thân thể khô gầy trên mặt đất run rẩy, đột nhiên mở mắt.

Đôi mắt tam giác sáng ngời chợt mở, Từ Thừa Thiên nhảy dựng lên, vui sướng cười to ba tiếng: "Rốt cuộc Từ Thừa Thiên ta cũng trở lại rồi!"

Lệ Diên và Tiểu Phượng không khỏi bịt kín lỗ tai.

Sở Tùy Chi cười.

Từ Thừa Thiên nhìn bọn họ, dậm chân một cái rồi chợt biến mất trước mắt hai người.

Lệ Diên ngẩn ra: "Tiền bối sao lại đi rồi?"

Sở Tùy Chi nói: "Lão bị nhốt mấy trăm năm ở trong thiết bài, bây giờ vất vả lắm mới tái sinh làm người, chắc chắn phải quậy phá một lúc. Muội yên tâm, qua mấy ngày nữa lão sẽ về."

Lệ Diên yên tâm, trong mắt Sở Tùy Chi tràn đầy vui mừng, nhưng dù sao hắn không ngủ không nghỉ suốt bảy ngày bảy đêm, sắc mặt có chút không tốt.

Hắn nhìn Lệ Diên, thấp giọng nói: "Từ Thừa Thiên sống lại, chứng minh cách này có thể sử dụng được. Lệ Diên, ta cũng có thể khiến cha muội......"

Lệ Diên ngắt lời hắn: "Không vội." Nàng cũng nhìn vào đôi mắt của hắn, ánh mắt phức tạp hàm xúc: "Sở Tùy Chi, không thể không cứu Từ tiền bối, cứu được rồi mọi chuyện có thể bỏ qua một bên. Huynh cần phải nghỉ ngơi."

Sở Tùy Chi dừng lại, hắn nhìn cô bình tĩnh như vậy, bất an trong lòng dần dâng lên.

Áp xuống loại cảm xúc này, hắn miễn cưỡng cười: "Nghe muội."

Lệ Diên bảo hắn nằm xuống nghỉ ngơi, còn mình ngồi canh giữ bên cạnh.

Sở Tùy Chi nhắm hai mắt, chợt nói: "Bây giờ sư phụ đã sống lại, hai người đều ở bên ta, ta rất thỏa mãn."

Lệ Diên cúi đầu, cô nhẹ giọng nói: "Đối với huynh mà nói, chắc chắn sư phụ quan trọng như cha mẹ nhỉ."

Sở Tùy Chi gật đầu.

Lệ Diên hít sâu một hơi, cô nhẹ giọng thở dài: "Nếu trên đời này không có nhiều "thiết lập" như vậy thì tốt biết bao."

Tuy rằng sẽ không trở thành nam chủ đứng đầu thiên hạ như thiết lập, nhưng sống bình thường cả đời, người thân đều sống, không phải là một loại hạnh phúc sao?

Sở Tùy Chi không nói chuyện, hô hấp nhẹ nhàng, góc nghiêng dưới ánh mặt trời trở nên mỹ lệ, tựa hồ như đang mơ một giấc mộng đẹp. Hắn khẽ cong khóe miệng.

————

Ngày hôm sau, hai người đi vào trong thành mua đồ ăn.

Bởi vì hai người đều là "nhân vật phong vân" nên đều đeo mặt nạ.

Mấy ngày này Tiểu Phượng điên cuồng thèm đồ ăn dân gian, Lệ Diên không lay chuyển được nó, vì thế đưa nó đến tửu lâu ăn.

Thấy Tiểu Phượng cong mông ăn uống thỏa thích, Lệ Diên chống cằm thở dài một hơi: "Tiểu Phượng, ăn từ từ thôi. Em béo như vậy, làm gì còn là một con phượng hoàng uy phong nữa?"

Sở Tùy Chi cười: "Nếu muội không nói, ta còn quên nó là một con phượng hoàng đấy."

Tiểu Phượng đang vùi mặt vào mâm cứng đờ.

Đúng thật, thân là phượng hoàng, không chỉ có 300 năm mới hóa hình, mà nguyên hình của nó cũng thật vô dụng. Lần trước nếu không phải Sở Tùy Chi đến kịp, chỉ sợ nó với Diên Diên đều bị thương.

Nghĩ đến việc mình thế mà không bảo vệ được Lệ Diên, nó có chút áy náy.

Lệ Diên sờ sờ lông trên đầu Tiểu Phượng, thở dài: "Không trách nó, phải trách muội. Năm đó muội cưng chiều quá mức, không thúc giục nó tu luyện."

Tiểu Phượng nói: "Diên Diên, chị yên tâm. Tiểu Phượng sẽ nỗ lực tu luyện!"

Lệ Diên cong môi cười.

Cô đang định đút nó ăn thì chợt nghe được một giọng nói từ dưới lầu truyền lên: "Này, các ngươi nghe gì chưa? Sở Tùy Chi mang vị hôn thê của hắn đến Vô Cực Tông!"

"Vị hôn thê? Vị hôn thê nào?"

"Có có thể là ai? Chính là cái người tên Lệ Diên từ cõi chết sống lại!"

"Lệ Diên? Chẳng phải là con gái Lệ Thương Hải sao? Không ngờ cô ta thế mà không chết."

"Không chỉ không chết, mà còn muốn trong một tháng thành hôn với Sở Tùy Chi. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà. Một nữ nhân rắn rết như thế mà hắn cũng cam tâm tình nguyện ở bên."

Người này vừa dứt lời, Lệ Diên liền có cảm giác mặt bàn ăn trước mặt mình chấn động, cô nhìn về phía Sở Tùy Chi, lại thấy hắn khẽ cong khóe môi, trong mắt đã chậm rãi ngưng tụ thành băng.

Cô vội nói: "Không cần chấp nhặt với bọn họ."

Sở Tùy Chi không nói gì, lạnh mặt dắt cô ra khỏi tửu lâu.

Vừa rời khỏi nơi đó, sắc mặt người vừa nói đột nhiên biến đổi, ngực như bị người ta đánh một quyền, ngay lập tức phun ra một búng máu.

Mọi người kinh hãi: "Đây là bị sao vậy?!"

"Làm sao vậy? Ta đã nói là đừng nói mấy lời chọc giận người ta mà!"

————

Hai người trở lại nhà gỗ, Lệ Diên nhìn sắc mặt không được tốt của hắn, lập tức nói sang chuyện khác: "Huynh vẫn nên hỏi Từ tiền bối bao giờ trở về đi. Lão ta mới lấy lại mạng sống, lỡ bị người khác nhận ra thì phiền toái lắm."

Sắc mặt Sở Tùy Chi hòa hoãn hơn chút. Hắn nói: "Yên tâm, ta vẫn luôn liên hệ với lão."

Ban đêm, trăng treo trên cành cây. Trong phòng lần lượt vang lên hai tiếng hít thở.

Tiểu Phượng nằm bò bên má Lệ Diên, còn cô ôm vò rượu trong người ngủ ngon lành.

Sở Tùy Chi nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, khóe miệng khẽ cong, sau đó hắn cẩn thận đặt Tiểu Phương vào trong lồng ngực cô, kéo chăn cho cô rồi ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, không biết Từ Thừa Thiên đã đứng ở trong sân từ bao giờ.

Lão nhìn đôi mắt tâm sự nặng nề của Sở Tùy Chi, nói: "Sao, có muốn uống cùng lão phu một chén không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh