✨ Chương 82 ✨

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đào

Sở Tùy Chi tùy tiện lấy một vò rượu trong thiết bài ném qua.

Từ Thừa Thiên nhận lấy, đầu tiên ngửi ngửi, sau đó bất mãn nhíu mày: "Sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy, Phù quang hoa tửu kia đâu?"

Sở Tùy Chi nói: "Đó là rượu chuẩn bị cho Lệ Diên."

Từ Thừa Thiên cứng người, chỉ vào Sở Tùy Chi: "Ngươi đây là đang trọng sắc khinh sư...... Quên đi, có đồ uống là được rồi. Mấy ngày nay ta sống màn trời chiếu đất, đừng nói rượu, đến nước còn không được uống mấy."

Sở Tùy Chi với lão ngồi trong viện, ngắm trăng uống rượu, hỏi: "Mấy ngày nay ngài đi đâu vậy?"

Từ Thừa Thiên nhìn bầu trời đêm vô tận, nghĩ một lát, rồi mới chậm rãi nói: "Ta về núi Bình Tân...... Đó là nơi trước đây lão phu bái sư học nghệ. Nhưng nơi đó đã sớm trở thành thảo nguyên xanh rồi. Rồi ta lại về ma vực, nhưng nơi đó đã sớm bị chính đạo chiếm lấy, trở thành biển hoa rồi."

Nói tới đây, thanh âm lão có chút trầm xuống: "Sao đó ta lại đi tìm người yêu cũ."

Sở Tùy Chi nói: "Ngài đã chết mấy trăm năm......"

"Lão phu biết." Từ Thừa Thiên lau mặt: "Cho nên người yêu cũ của ta đã sớm trở thành một đống đất, cháu chắt còn lớn hơn cả ngươi rồi."

Sở Tùy Chi hiếm khi có ý định an ủi ông ta, hắn xách vò rượu lên: "Nếu trong lòng ngài khó chịu, vậy thì đêm nay ta sẽ uống với ngài một đêm."

Từ Thừa Thiên lắc đầu: "Lão phu không phải khó chịu, mà là thổn thức...... Chuyện cũ theo gió bay đi, thật sự không thể giữ lại mà."

Sở Tùy Chi không khỏi ngẩn người. Từ Thừa Thiên quay đầu, trong đôi mắt tràn đầy tang thương và thông suốt: "Không phải cho dù lão phu chết đi sống lại như thế này, thì cũng không thể thay đổi tất cả sao." Lão nhấp một ngụm rượu.

"Quá khứ chỉ là quá khứ, nếu bỗng dưng muốn nắm lấy nó, thì chỉ khiến ngươi trở nên thảm hại thêm thôi."

Sở Tùy Chi hiểu ý Từ Thừa Thiên.

Đối phương đang dùng chính sự từng trải của bản thân để nói cho hắn biết, quá khứ mãi mãi là quá khứ, không thể cưỡng cầu cũng không cưỡng cầu được.

Đầu ngón tay cầm vò rượu của hắn khẽ run, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm rãi của Lệ Diên trong nhà gỗ, hắn càng nhíu mày.

Cô ở ngay sau hắn, hai người gần đến mức hắn có thể nghe được nhịp thở của cô, gần đến mức hắn có thể cảm nhận được nhịp nhở của cô, thì làm sao hắn có thể buông tay được......

Từ Thừa Thiên nhìn hắn cúi đầu im lặng, không khỏi thở dài một hơi.

Lão biết đồ đệ này của lão giống hệt lão, nhìn có vẻ rất tùy tiện, nhưng thật ra lại rất cứng đầu. Có một số việc phải chờ chính bản thân hắn suy nghĩ cẩn thận, người khác nói nhiều cũng vô dụng.

Nghĩ đến đây, Từ Thừa Thiên vỗ vỗ vai hắn: "Ta chỉ có thể ở đây với ngươi mấy ngày, hai ngày sau ta sẽ đi."

Sở Tùy Chi lấy lại tinh thần: "Ngài phải đi sao? Đi đâu? Bao giờ trở về?"

Từ Thừa Thiên nói: "Lão phu cũng không biết nên đi đâu, bao giờ trở về. Ít thì một hai tháng, nhiều thì một hai năm, thậm chỉ có thể là cả đời."

Sở Tùy Chi không khỏi sửng sốt.

"Tại sao phải đi?"

Từ Thừa Thiên nhìn hắn, lời nói thấm thía: "Đồ đệ tốt của ta, lão phu không phải là kẻ vừa sống lại đã lấy oán báo ơn, bỏ ngươi đi. Nhưng ngươi phải biết, mỗi người đều có con đường mình phải đi, cho dù đi đúng hay đi sai, cũng chỉ có thể đi tiếp, không thể lùi lại phía sau."

Đồng tử Sở Tùy Chi co rụt lại, trầm mặc quay đầu.

Sáng sớm hôm sau, Lệ Diên thấy Từ lão đầu ngồi trong viện ăn cơm, không khỏi hoảng sợ: "Từ tiền bối trở về từ bao giờ vậy?"

Sở Tùy Chi dựa vào cửa, đầu ngón tay xoay xoay một cọng cỏ, nhìn thấy cô tình lại, cười nói: "Đêm qua."

Lệ Diên dụi mắt, xoay người nói: "Sao huynh lại cho ông ấy ăn cái này, để ta đi nấu cơm."

Sở Tùy Chi gọi cô lại: "Không cần đâu, chờ muội làm xong thì lão cũng ăn no rồi. Muội cứ làm rồi tí nữa chúng ta mang vào thành ăn sau."

Lệ Diên gật đầu, rót một chén nước súc miệng: "Lần này tiền bối trở về sẽ không đi nữa đúng không?"

Sở Tùy Chi khẽ dừng: "Chỉ trở về ở vài ngày thôi."

"Ở vài ngày?" Lệ Diên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc: "Lão phải về Huyền Thiên Tông hay đi đâu?"

Sở Tùy Chi rũ mắt, không nói gì.

Nhưng nhìn đôi lông mày khẽ nhíu lại cô đã biết, lần này Từ lão đầu rời đi chắc chắn không đơn giản là đi du ngoạn.

Cô đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: "Tiền bối thật sự muốn đi không trở lại sao?"

Hắn nhìn cô, chua xót khẽ cong khóe miệng.

Lệ Diên biết Từ Thừa Thiên quan trọng như thế nào đối với Sở Tùy Chi. Nếu nói cha mẹ Sở gia sinh ra Sở Tùy Chi, thì Từ Thừa Thiên chính là người cho hắn sinh mệnh thứ hai.

Lão dạy hắn võ công, giúp hắn tái tạo gân cốt, lại cho hắn toàn bộ gia sản, nói là ơn tái sinh cũng không quá, nếu Từ Thừa Thiên đi rồi, không biết hắn sẽ phải chịu đả kích lớn nhường nào.

Cô thở dài, đứng bên cạnh hắn không nói gì.

Cô muốn an ủi hắn, nhưng lại nghĩ đến chính bản thân mình cũng có một ngày phải đi, bây giờ dù nói gì thì cũng chỉ thêm vết sẹo trong lòng hắn thôi.

Sờ Tùy Chi nhìn khuôn mặt rối rắm của cô, sao hắn lại không đoán được cô đang suy nghĩ gì, hắn không khỏi thở dài, cầm cỏ dại trong tay cắm lên búi tóc cô, khẽ cong khóe miệng: "Nghĩ nhiều làm gì, lão không rời đi thì tìm mùa xuân thứ hai kiểu gì? Ra ăn cơm đi."

Lệ Diên đi vào trong viện, thấy Tiểu Phượng đứng trên bàn chổng mông há miệng mổ gạo, có lẽ cảm thấy miệng chim của mình quá nhỏ không ăn được nhiều, nó trực tiếp hóa thành hình người rồi vùi đầu vào ăn.

Mấy ngày nay Tiểu Phượng lại lớn thêm một ít, hiện giờ đã trở thành một đứa trẻ hai ba tuổi, cũng không biết cuối cùng nó sẽ lớn đến mức nào.

Từ Thừa Thiên vùi mặt trong chén cơm, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, trên râu còn dính vài hạt cơm: "Lệ nha đầu, tỉnh rồi sao?"

Lệ Diên có chút xấu hổ: "Vâng, tiền bối. Ngày bỏ bát xuống đi, chúng ta lên trấn ăn."

Từ lão đầu bỏ bát đũa xuống, vỗ vỗ bụng: "Vừa đúng lúc, giờ ta mới no một nửa. Dù giờ nhét thêm một con trâu nữa cũng không sao."

Nói rồi, lão bắt Tiểu Phượng lại, đặt trên vai mình: "Chim nhỏ, lão nhân ta sẽ mang ngươi đi nếm thử cái gì mới thật sự là mỹ vị nhân gian."

Tiểu Phượng ngồi trên vai lão cười khanh khách: "Tiểu Phượng ăn! Tiểu Phượng ăn!"

Lệ Diên vừa tức giận vừa buồn cười: "Từ khi nào mà quan hệ của hai người tốt như vậy?"

Sở Tùy Chi nói: "Vừa sáng nay, tình cảm một bữa cơm."

Lệ Diên bất đắc dĩ cười.

Bốn người chậm rãi đi dọc theo đường núi, nhìn ánh sáng mặt trời nhuộm mặt cỏ khô vàng thành một màu vàng rực rỡ, nhìn từ xa như được trải lên một lớp gấm mỏng màu vàng. Ở phía xa xa khói bếp lượn lờ, chân trời và đồng cỏ mênh mông nối liền nhau, gió nổi lên, mặt trời mọc, từng nhóm nông dân nối đuôi nhau đi lên trấn.

Mấy người họ quay đầu lại, nhìn họ mấy lần, rồi cao giọng cười: "Cả nhà bốn người các ngươi cũng đi họp chợ à?"

Lệ Diên: "......"

Cô dở khóc dở cười, đang định giải thích nhưng vừa quay đầu, thì nhìn thấy Sở Tùy Chi yên lặng nhìn cô, khóe mắt hơi cong, dường như ánh mặt trời đều rơi hết xuống mắt hắn.

Ngay lập tức, cô không nói lên lời.

Ở phía trước, Từ Thừa Thiên vỗ vai Tiểu Phượng, cười ha ha: "Đúng vậy!"

Sở Tùy Chi khẽ cong khóe miệng.

Tiên cảnh ở một nơi lạnh băng như này, sao có thể so được với thời khắc này?

Từ Thừa Thiên nói ở lại mấy ngày thì đúng là chỉ ở lại mấy ngày, mấy ngày sau, lão tuyệt đối sẽ không nán lại.

Bảy ngày sau lão cầm một vò rượu lên đường, mặc cho Lệ Diên có làm thế nào cũng không được.

Không còn cách nào khác, Lệ Diên đành phải đứng ở cửa cùng Sở Tùy Chi tiễn lão.

Lệ Diên hỏi: "Tiền bối, sao ngài lại chỉ mang một vò rượu được? Không phải ngài có pháp khí không gian sao, để ta chuẩn bị chút thức ăn cho ngài."

Từ Thừa Thiên vẫy vẫy tay: "Lần này ta ra ngoài khổ luyện, chứ không phải đi hưởng thụ. Hơn nữa ta đã lớn thế này rồi, không chết đói được đâu."

Nói xong, lão nhìn Sở Tùy Chi đang trầm mặc đứng một bên, cười nói: "Ngươi nhìn Lệ nha đầu xem, ta phải đi nó còn biết quan tâm ta, sao tiểu tử nhà ngươi lại không nói câu nào?"

Sở Tùy Chi nhẹ nhàng lấy thiết bài trên cổ xuống, thấp giọng nói: "Sư phụ, thiết bài này đã đi cùng ta từ trước tới giờ, bây giờ ta nên trả nó về với người."

Từ Thừa Thiên nhìn thiết bài trong lòng bàn tay hắn, không khỏi xúc động: "Không cần đâu." Lão vươn bàn tay già yếu, đẩy thiết bài lại: "Đồ lão nhân ta tặng ngươi, thì chính là của ngươi. Vật này ta giữ cũng vô dụng, ngược lại lại còn khiến ta bại lộ thân phận."

Sở Tùy Chi hít sâu một hơi, đành phải lấy thiết bài trở lại.

Hắn giương mắt nhìn Từ Thừa Thiên, khóe mắt ửng đỏ: "Sư phụ, người muốn về lúc nào cũng được, cánh cửa Huyền Thiên Tông luôn rộng mở vì người."

Từ Thừa Thiên vỗ vỗ bả vai đệ tử này của mình, đôi môi khô héo run rẩy: "Đồ nhi ngoan......"

Nói xong, lão xoay người rời đi.

Tiểu Phượng đứng trên vai Lệ Diên, lặng lẽ vẫy tay với bóng lưng Từ Thừa Thiên.

Từ Thừa Thiên đẩy cửa, rồi đột nhiên quay đầu lại: "Đồ đệ, nhớ kỹ những lời ta đã nói với ngươi."

Sở Tùy Chi bất giác nhìn về phía Lệ Diên, đầu ngón tay run lên.

Một lúc lâu sau, cho đến khi bóng dáng Từ Thừa Thiên hoàn toàn biến mất, hai người mới thu hồi tầm mắt.

Lệ Diên nhìn Sở Tùy Chi đang trầm mặc nhìn chằm chằm thiết bài trong lòng bàn tay, khẽ thở dài một hơi.

Cô đặt tay lên trên thiết bài, nhẹ giọng nói: "Tiền bối đã đi rồi, chúng ta cũng đi thôi. Trong tông môn còn nhiều việc huynh chưa làm đấy."

Sở Tùy Chi lấy lại tinh thần, hắn chậm rãi siết chặt ngón tay, tựa hồ như muốn giữ đầu ngón tay cô trong lòng bàn tay mình...... Nhưng không được.

Hắn lắc đầu: "Chưa cần về vội."

Nói rồi, hắn thu hồi thiết bài, ánh mắt dịu dàng dừng trên khuôn mặt cô: "Muội muốn đi đâu, thì chúng ta sẽ đi đến đó."

Lệ Diên suy nghĩ, rồi nói: "Bây giờ ta không muốn đi đâu cả, thay vì hối hả ngược xuôi mà không có mục đích, còn không bằng ăn no chờ chết."

"Được. Chúng ta không đi đâu cả, ở lại đây đi."

Lệ Diên sửng sốt, cô vốn muốn hỏi đối phương còn nhớ rõ một tháng đánh cược kia hay không, nhưng bây giờ xem ra, thời gian còn lại không đến một nửa.

Nhưng vừa định mở miệng, cô lại cảm thấy mình hỏi như vậy chẳng khác nào khiến đối phương ảo tưởng, nên đành nói: "Còn việc trong tông môn thì phải làm sao?"

Sở Tùy Chi nói: "Nếu không có ta mà bọn họ còn không quản được tông môn, thì ta còn cần bọn họ làm gì?"

Nói rồi, dường như hắn dồn nén toàn bộ cảm xúc, quay đầu lại nhìn cô cười: "Bây giờ chỉ còn hai chúng ta, ở lại đây sống một khoảng thời gian cũng không tồi."

Lệ Diên yên lặng giơ Tiểu Phượng lên: "Còn nó nữa mà."

Hai người thật sự ở lại ngôi làng yên bình trong núi này một thời gian.

Mỗi sáng sớm, hai người cùng nhau đi mua đồ ăn, mỗi tối lại cùng nhau uống rượu ngắm trăng, ở đây dường như ngăn cách hết tất cả, không có tông môn, không có tu luyện, càng không có khúc mắc trước kia. Có đôi khi Lệ Diên quên mất vụ đánh cược kia của hai người, cũng quất mất nhiệm vụ của mình.

Sở Tùy Chi thỉnh thoảng mang cho cô ít thức ăn ở bên ngoài nơi cách xa ngàn dặm, đi đi lại lại hai canh giờ, lại có thể cho cô những bất ngờ vô tận.

Những ngày tháng yên bình trôi qua rất nhanh, khi ba ngày cuối cùng đến, Sở Tùy Chi đột nhiên nói: "Muội uống hết rượu đi, ta sẽ giúp muội chôn thêm một vò."

Lệ Diên vén tay áo, nói: "Sao ta có thể để huynh làm việc này một mình được."

Bây giờ không còn đủ thời gian để ủ rượu, hai người đành phải tìm một vò rồi chôn nó xuống, Lệ Diên dùng hai tay đào đất, Sở Tùy Chi ngồi xổm bên cạnh, nhặt chiếc lá dính trên tóc cô.

Lệ Diên ngẩng đầu, nhìn cây cổ thụ dần trụi lá, nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh. Lá cây rụng hết rồi."

Sở Tùy Chi nói: "Nếu ở lại lâu thêm, ở đây sẽ có tuyết rơi."

Lệ Diên quay đầu, nhìn cánh đồng khô vàng phía xa xa bị hoàng hôn nhuộm thành màu vàng rực rỡ, trong lòng không khỏi rung động.

Cô vội chạy tới, ngồi trên sườn núi, nheo mắt lại.

"Nếu ở đây có tuyết rơi thì chơi không vui đâu. Tuy rằng một cánh đồng màu trắng cũng rất đẹp, nhưng ta vẫn thích có một ít hoa cỏ hơn."

Gió thu thổi bay mái tóc dài của cô, khuôn mặt cô bị ánh hoàng hôn nhuộm một màu đỏ.

Sở Tùy Chi ngồi bên cạnh cô, lấy một vật ra từ sau lưng, nhẹ nhàng đặt lên trên đầu cô: "Cho muội."

Lệ Diên kinh ngạc mở to mắt: "Cái gì thế?"

Cô cẩn thận sờ lên đầu, một tay sờ được cánh hoa, còn ngửi được hương thơm.

Cô nhẹ nhàng nắm lấy, đôi mắt mở lớn.

Hóa ra thứ trên đầu cô là vòng hoa.

Dưới tiết trời mùa thu này, cánh hoa run rẩy còn vương giọt sương, mỏng manh như mới nở.

Cô vừa mừng vừa sợ: "Huynh hái ở đâu đấy?"

Sở Tùy Chi nói: "Muội quên rồi sao, ta đã nói là ta sẽ tìm được pháp khí tăng tốc thời gian mà."

Lệ Diên nhẹ nhàng sờ sờ giọt sương trên cánh hoa, nói: "Ta không ngờ là huynh lại dùng pháp khí ở chỗ này."

Sở Tùy Chi nói: "Trước khi gặp được muội, ta cũng không biết những pháp bảo tu hành đó còn có thể giúp muội vui vẻ."

Nói rồi, hắn nhận lấy vòng hoa, cẩn thận đội lên đầu cô.

Dưới ánh hoàng hôn, sợi tóc Lệ Diên khẽ dựng lên, đôi mắt như nhụy hoa nở rộ, rực rỡ lấp lánh, cô vừa nhoẻn miệng cười, ngay lập tức khiến Sở Tùy Chi ngẩn người như vừa bị rót mười bát Phù quang hoa tửu.

Ở phía xa, Tiểu Phượng vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy hai người, đặc biệt là vòng hoa trên đỉnh đầu Lệ Diên, nó nghĩ Lệ Diên tìm tổ mới cho mình, lập tức hưng phấn xông tới: "Diên Diên! Tiểu Phượng tới rồi đây!"

Lệ Diên hoảng sợ, Sở Tùy Chi đưa tay nắm lấy miệng chim của Tiểu Phượng.

"Nếu ngươi dám dùng nó làm tổ chim, đêm nay ta lập tức trừ khẩu phần ăn của ngươi."

Lệ Diên nhìn Sở Tùy Chi thành thạo chiêu "véo mỏ chim" mà không cần ai dạy, không khỏi bật cười.

Cô nhìn hoàng hôn phía xa xa, thầm nghĩ.

Nếu thật sự không có thù hận, không có mưu mô, càng không có cốt truyện, thì thật tốt biết mấy.

————

Sáng sớm hôm sau, Lệ Diên cũng đoán trước được hôm nay hai người sẽ trở lại tông môn, vì thể cô chuẩn bị đi vào trong thành mua vài thứ cho hàng xóm xung quanh, dù sao thì mấy ngày nay cô với Sở Tùy Chi ở chỗ này, nhận không ít ân huệ từ họ.

Sở Tùy Chi kiểm tra pháp khí, nghe vậy cười: "Muội có thể nghĩ đến họ cũng tốt, nhưng không cần mua quà gì quá quý trọng đâu."

Lệ Diên còn nhớ rõ lần trước khi Sở Tùy Chi bảo vệ cô, hắn đã tặng cho bà lão kia một viên đan dược có giá trị liên thành.

Bởi vì đường không xa, nên cô chỉ mang Tiểu Phượng theo. Chỉ là cô không ngờ vừa mới vào thành, cô ngay lập tức cảm nhận được không khí bên trong thành có chút bất thường.

Tất cả mọi người khẽ cau mày xì xào bàn tán, như là đang chán ghét cái gì đó.

Lệ Diên lắng nghe, hóa ra là có một đám người tu tiên đến đây, dường như họ thẩm vấn chưởng quầy tửu lâu mấy câu.

Lệ Diên bất giác có một linh cảm xấu.

Cô vừa định đeo khăn che mặt lên thì đột nhiên có một người đi đến nhìn cô chằm chằm: "Ngươi có phải là Lệ Diên bọn họ nói không?"

Lúc Lệ Diên trở về đã là buổi trưa.

Sở Tùy Chi thấy cô đi lâu như vậy mà còn chưa về nên đã sớm đi ra ngoài tìm cô, ở cuối con đường, thấy cô bình yên vô sự trở về, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Muội mua nhiều đồ lắm sao? Bây giờ mới về.

Lệ Diên ngẩng đầu, nhìn hắn cười: "Đúng vậy. Ta mua rất nhiều đồ."

Tiểu Phượng đứng trên đầu vai Lệ Diên, muốn nói lại thôi.

Lệ Diên sờ lông nó, nó lập tức nhét mặt vào cổ áo cô, không nói gì.

Sở Tùy Chi nói: "Thu dọn đồ đạc, chúng ta xuất phát thôi."

Lệ Diên gật đầu, cô thu dọn tất cả đồ đạc trong nhà gỗ, sau đó cẩn thận khóa cửa lại, cuối cùng tạm biệt cây cổ thụ kia, đi đến bên cạnh pháp khí của Sở Tùy Chi.

Sở Tùy Chi nhìn căn nhà gỗ mình đã sinh sống hai tháng, trong lòng khẽ động.

Nhưng việc hắn giỏi nhất là che giấu cảm xúc của bản thân, hắn cúi đầu vươn tay về phía Lệ Diên: "Lên đây."

Lệ Diên đưa tay ra, đầu ngón tay của hắn vừa mới chạm vào tay cô, đuôi lông mày cô không khỏi run lên.

Tuy chỉ là một cử động rất nhỏ, nhưng cũng có thể khiến cho Sở Tùy Chi phát hiện ra điểm bất thường.

Hắn ngay lập tức kiểm tra cổ tay cô, nhìn thấy vết bầm tím trên đó, hắn nhíu mày: "Ai làm?"

Lệ Diên nói: "Lúc về bị ngã thôi."

Cuối cùng Tiểu Phượng cũng không nhịn được nữa, nói: "Có người làm Diên Diên bị thương!"

Sắc mặt Sở Tùy Chi đột nhiên thay đổi: "Là ai? Ai dám làm muội bị thương?"

Nói xong, con ngươi của hắn chấn động: "Là người trong thành? Muội đã gặp ai?"

Lệ Diên gãi gãi đầu, nói: "Không gặp ai cả......"

Sở Tùy Chi mím môi: "Ta tự đi xem."

Nói rồi, hắn xoay người muốn đi.

Lệ Diên vội gọi hắn lại: "Sở Tùy Chi! Không phải người khác, chỉ là một đứa trẻ thôi......"

Hắn thoáng sửng sốt, nhướng mày quay đầu nhìn cô.

Cô buông tay áo xuống, thở dài: "Là một đứa trẻ không có khả năng tự vệ thôi, huynh cũng không thể xử lý một đứa trẻ mà."

Tiểu Phượng nói: "Hôm nay trong thành có một đám người tới, bọn họ đến tửu lâu hỏi thăm tung tích hai người."

Sở Tùy Chi lập tức hiểu ra, là mấy kẻ tu hành đã tiết lộ thân phận của Lệ Diên. Hiện nay thiên hạ thái bình, nhưng bất kể là người ở nơi nào, đều hận thấu xương những kẻ Yến Hồn Tông đã từng tổn thương bọn họ.

Bây giờ mấy người đó đều biết Lệ Diên ở đây......

Lệ Diên cười khổ một tiếng, nói: "Là ta đã xem nhẹ mức độ thù hận trong lòng họ rồi."

Những món quà cô mua về không thể tặng đi. Cô đành phải đưa hết mấy thứ đó cho ăn xin ở ngoại thành.

Sở Tùy Chi rũ mắt, giọng nói khàn khàn: "Ta đi chút rồi về ngay."

Lệ Diên hoảng sợ: "Đứa trẻ đó cũng chỉ nghe cha mẹ nói rồi bướng bỉnh mà thôi, chứ có biết chân tướng thế nào đâu. Chẳng lẽ huynh còn muốn đánh mông nó?"

Sở Tùy Chi nói: "Ta biết nên tìm ai mà."

Nói rồi, hắn xoay người biến mất.

Chạy nhanh trong những tầng mây, nhìn thấy đám người tu hành đó còn chưa đi xa, hắn cười lạnh một tiếng.

Một lát sau, hắn lau máu tươi dính trên ngón tay, lạnh mặt trở về.

Đối phó với đám ngụy quân tử đó, chỉ bẻ gãy xương bọn họ đã là nhân từ lắm rồi. Hắn quay lại ngoài thôn, nhìn mấy tên ăn mày trong miếu chia nhau mấy thứ Lệ Diên mua, lại nghĩ đến khuôn mặt giả vờ vui vẻ của cô khi trở về, hắn đột nhiên cảm thấy đau xót.

Có lẽ Bạch Thường nói rất đúng, cho dù hắn có thể dùng vũ lực để uy hiếp tất cả mọi người thì sao, hắn cũng không thể giết sạch mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh