Chương 5: Đại Sư? Sư phụ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Được một người ít nhất cũng là Hồn Sư xin lỗi, lão Kiệt Khắc đã vô cùng thỏa mãn. Lão vội vàng bắt cả hai tay, nói: "Không cần xin lỗi, không cần xin lỗi. Là chúng ta cũng sai. Đại Sư, đứa trẻ này đành làm phiền ngài vậy. Tiểu Tam, con đi theo Đại Sư đi. Nhớ là phải nghe lời."

Đường Tam gật đầu nhưng không nói gì.

Trước đó, khi vị Đại Sư này ngăn tên gác cổng lao vào hắn, tay trái của hắn lúc đó đã giơ lên, chốt an toàn trên tụ tiễn đã được mở. Nếu vị Đại Sư này mở miệng chậm thêm chút nữa thôi, có lẽ một đoạn tiễn đã ghim thẳng vào cổ gác cổng rồi.

[Đường Môn Huyền Thiên Bảo Lục Tổng Cương – Đệ tam điều: "Khi đã xác định đối phương là kẻ địch, chỉ cần có cách giết đối thủ thì đừng nên hạ thủ lưu tình. Nếu không sẽ chỉ chuốc thêm phiền phức cho bản thân."]

Trong suy nghĩ của Đường Tam, khi kẻ gác cổng đã có ý định tấn công một ông già như lão Kiệt Khắc, cùng với thái độ đối xử không tốt với hắn, thì hắn đã có đủ lý do để hạ thủ. Đồng thời, hắn hoàn toàn chắc chắn rằng không có ai, kể cả lão Kiệt Khắc có thể phát hiện ra hắn sử dụng tụ tiễn trong ống tay áo. Không có bằng chứng, ai có thể khẳng định rằng hắn đã giết người? Tụ tiễn phi thanh của Đường Môn có tốc độ bắn cực nhanh, chỉ để lại một cái bóng, một kẻ gác cổng kém cỏi sao có thể tránh thoát được?

Lão Kiệt Khắc dặn dò Đường Tam thêm vài câu nữa rồi mới rời đi.

Đại Sư lạnh lùng liếc nhìn gã gác cổng: "Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Nếu còn tái phạm, không cần ở lại nữa."

Giọng nói khàn khàn của y rất bình tĩnh, nhưng lại mang đến cảm giác khiến người ta không thể phản bác.

Gác cổng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đáp ứng một câu rồi tránh sang bên cạnh.

Đại Sư cúi đầu nhìn Đường Tam, trên mặt hiện lên một nụ cười nhẹ. Như thể cơ mặt của y đã cứng ngắc lại, nụ cười khiến kẻ khác không dám nịnh bợ. Y kéo tay Đường Tam, nói: "Chúng ta vào thôi."

Bàn tay của Đại Sư mềm và khô ráo, cầm rất thoải mái, điều này vô hình chung mang lại cho Đường Tam cảm giác tin tưởng. Dưới sự dẫn dắt của y, Đường Tam cuối cùng cũng đặt chân vào học viện này.

"Thầy giáo, cảm ơn ngài." – Đường Tam nói với Đại Sư.

"Thầy giáo? Ta không phải là thầy giáo của học viện." – Đại Sư cúi đầu nhìn thoáng qua Đường Tam, lạnh nhạt nói.

"Không phải thầy giáo? Nhưng không phải vừa rồi ngài đã thay mặt học viện nói chuyện sao?"

Đại Sư lắc đầu. Y ít khi nào kiên nhẫn nhưng hôm nay lại đặc biệt nhẫn nại. Y lại nặn ra một nụ cười khó coi: "Ai nói chỉ có thầy giáo của học viện mới có thể thay mặt cho học viện?"

Đường Tam đột nhiên nói: "Con hiểu rồi. Vậy ngài nhất định là Hiệu trưởng hoặc là lãnh đạo của học viện đúng không ạ?"

Đại Sư bật cười, nói: "Con mới chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi nhưng đã rất thông minh. Nhưng mà con đoán sai rồi."

Đường Tam khó hiểu hỏi: "Vậy ngài là ai ạ?"

Đại Sư nói: "Ta chỉ là một vị khách ăn chực ở chực ở đây mà thôi. Con gọi ta là Đại Sư giống như những người khác là được rồi. Mọi người đều gọi ta như vậy. Ta thậm chí đã quên mất tên của mình. Trên giấy chứng nhận của Võ Hồn Điện có viết, tên của con là Đường Tam, phải không? Đường Tam, con phải hiểu được là, ý nghĩa của Đại Sư và thầy là rất khác nhau. Sau này đừng gọi sai nữa, trừ khi..."

Nói đến đây, lời nói của y chậm lại, trong mắt lóe lên một tia nóng rực: "Trừ khi, con thực sự muốn ta trở thành thầy của con."

"Ngài muốn dạy con tu luyện Võ hồn?" – Đường Tam hỏi.

Đại Sư dừng bước, bình tĩnh đứng lại, đối mặt với Đường Tam: "Con có mong muốn điều đó không?"

Đường Tam cũng tự nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Đại Sư trước mặt, lúc này mới quan sát ở cự ly gần. Một lần nữa nhìn y từ dưới lên trên, hắn mới phát hiện miệng của Đại Sư hơi lớn, môi cũng rất dày. Hắn không hề mở miệng, cũng không trả lời được hay không.

Đại Sư nhìn vào đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm của Đường Tam, nụ cười cứng ngắc lại xuất hiện: "Được rồi, đúng là một cậu bé thông minh."

Không nói gì có hai ý nghĩa: một là không vội từ chối, để khỏi làm mất lòng Đại Sư; hai là dùng chính hành động này để hỏi Đại Sư, 'vì sao con phải bái ngài làm thầy?'.

Đại Sư, cũng giống như lão Kiệt Khắc, đưa tay lên xoa đầu Đường Tam: "Thiên tư dị bẩm, lại thông minh xuất chúng như vậy. Xem ra, ta cũng nên cố chấp một lần. Nói như thế nào đi nữa thì con cũng là người thứ 3 trong vòng 100 năm qua sở hữu Song sinh Võ hồn."

Nghe được lời Đại Sư nói, Đường Tam sửng sốt. Ánh mắt hắn nhìn Đại Sư đột nhiên thay đổi, cổ tay trái cũng khẽ nhấc lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh nghi bất định (*không biết có nên tin tưởng hay không).

Đại Sư bình tĩnh nhìn hắn, mỉm cười nói: "Con có muốn biết làm thế nào mà ta biết con có Song sinh Võ hồn nhanh như vậy không?"

Vừa nói, y vừa phe phẩy tờ giấy chứng nhận mà lão Kiệt Khắc vừa đưa cho y: "Là nhờ giấy chứng nhận này. Có lẽ người khác nhìn vào không thể tìm ra sơ hở trong này, nhưng nếu như ngay cả ta cũng không nhìn ra, thì không xứng đáng với hai chữ Đại Sư này rồi."

"Ta đã từng điều tra 647 người có Võ hồn Lam Ngân Thảo, trong số đó có 16 người có Hồn lực, tỉ lệ không đến 3%. Trong 16 người đó, không có ai có Hồn lực vượt qua cấp 1, nhưng con bẩm sinh đã có Tiên thiên mãn Hồn lực ở cấp 10. Dựa theo một nghiên cứu trong Võ hồn thập đại hạch tâm cạnh tranh lực, mức độ tiên thiên Hồn lực bẩm sinh tỉ lệ thuận với phẩm chất Võ hồn. Lam Ngân Thảo hiển nhiên là không đủ khả năng đạt tới mức đó. Bởi vậy, ta có thể kết luận được, con chắc chắn có một Võ hồn khác, và đó phải là một Võ hồn cực kỳ mạnh."

Ánh mắt Đường Tam dần dần bình tĩnh lại, hắn vặn lại: "Cái gì cũng có ngoại lệ, vì sao con không thể là trường hợp đó?"

Đại Sư nghiêm túc gật đầu, nói: "Đúng vậy, mọi thứ đều có ngoại lệ, nhưng Võ hồn của con là Lam Ngân Thảo, rõ ràng không thể tồn tại ngoại lệ. Trong vòng 100 năm qua, Thiên Đấu Đế quốc và Tinh La Đế quốc chỉ tồn tại 2 người sở hữu Song sinh Võ hồn, nhưng có tới 19 người có Tiên thiên mãn Hồn lực. Ta đã cẩn thận nghiên cứu qua từng người đó, không ai là không sở hữu những Võ hồn có phẩm chất ghê gớm. Người nhỏ tuổi nhất trong số đó hiện giờ đã đạt đến bậc Đại Hồn Sư. Ngoài 14 người được truyền thừa Võ hồn mạnh mẽ từ dòng máu gia tộc, có 5 trường hợp ngoại lệ."

---

"Bọn họ không có xuất thân cao quý, nhưng vẫn sở hữu Tiên thiên mãn Hồn lực. Và để có được nó chính là nhờ sự tồn tại của Võ hồn biến dị. Theo nghiên cứu nhiều năm của ta về Võ hồn biến dị, không có một loại nào là Lam Ngân Thảo biến dị ra. Và Võ hồn Lam Ngân Thảo của con cũng là Lam Ngân Thảo bình thường, cho nên ta có thể dám chắc rằng phán đoán của ta là chính xác."

"Võ hồn biến dị? Đó là cái gì ạ?" – Đường Tam hỏi.

Đại Sư kiên nhẫn giải thích: "Đây trước hết là câu hỏi Võ hồn được truyền thừa như thế nào. Võ hồn của một người có mối liên hệ rõ ràng với Võ hồn của cha mẹ. Tình huống bình thường nhất là họ được di truyền Võ hồn từ cha hoặc mẹ của mình. Đây chính là Võ hồn truyền thừa theo gia tộc. Trong số đó có một vài trường hợp ngoại lệ gọi là Võ hồn biến dị. Cội nguồn của nó vẫn là Võ hồn của cha mẹ nhưng do Võ hồn giữa cha và mẹ có mức độ biến dị nhất định nên Võ hồn của người được thừa kế sẽ biến dị và sinh ra Võ hồn mới. Các Võ hồn biến dị có thể tạo ra những biến dị cực mạnh, thậm chí xuất hiện Tiên thiên mãn Hồn lực. Nhưng phần đa các Võ hồn biến dị đều chỉ theo hướng nhỏ yếu. Võ hồn biến dị cũng giống như là kết quả của hôn nhân cận huyết: tỷ lệ trở nên ngu ngốc rất lớn, nhưng lại vẫn có thể xuất hiện những bậc trí giả phi thường."

Đường Tam gật đầu, lại đột nhiên lùi về phía sau một bước, nới ra khoảng cách giữa hắn và Đại Sư. Ngay sau đó, hắn khuỵu xuống, cung kính quỳ lạy ba lần về phía Đại Sư.

Lần này, đến lượt Đại Sư sửng sốt: "Con làm gì thế?"

"Sư phụ," – Đường Tam kính cẩn gọi – "Xin hãy thu nhận con làm đồ đệ."

Đại Sư nở một nụ cười hài lòng, khom người kéo Đường Tam đứng dậy: "Thằng nhóc ngớ ngẩn, sao con phải lạy sư phụ? Con không biết đây là lễ tiết chỉ để bái quân vương và cha mẹ sao? Con chỉ cần cúi đầu là được."

Phong tục ở Đấu La đại lục rõ ràng không giống với thế giới ở kiếp trước của Đường Tam, nhưng Đường Tam không cho rằng mình quá giữ lễ tiết, nghiêm nghị nói: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Con hẳn là nên quỳ lạy ngài."

Những răn dạy về lễ tiết ở Đường Môn đặc biệt nghiêm khắc. Lớn lên trong sự giáo dục này, thói quen đã ăn sâu trong máu ẩn trong tim Đường Tam.

Đại Sư xúc động nhìn Đường Tam: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Tốt, tốt, xem ra ta không chọn sai."

Không quên tiểu tiết mới có thể thành tựu đại sự, tỉ mỉ quyết định sự thành bại. Mặc dù hai thầy trò vừa tiếp xúc không lâu, nhưng Đại Sư đã có nhận thức không ít đối với đứa trẻ trước mặt.

"Đi thôi, ta đưa con đến phòng Học vụ báo cáo." – Đại Sư lại nắm lấy tay Đường Tam. Lòng bàn tay khô ráo lại thoáng mồ hôi vì kích động.

Học viện Hồn sư Sơ cấp Nặc Đinh không lớn như vẻ bề ngoài, chủ yếu được chia thành nhiều khu vực: khu nhà học chính, sân thể thao và ký túc xá ở phía đông sân thể thao.

Mặc dù chỉ là một Học viện Hồn sư Sơ cấp nhưng yêu cầu của nơi này đối với học sinh là cực kỳ nghiêm ngặt; ngay cả khi nhà ở gần học viện, học sinh vẫn phải sống trong học viện theo một chế độ thống nhất.

Phòng Giáo vụ ở tầng 1 của tòa nhà dạy học chính. Chịu trách nhiệm đón tân sinh là một giáo viên trông chừng hơn 60 tuổi, ngoài ra còn có hai giáo viên trẻ chưa đến 30 tuổi giúp đỡ.

Đại Sư đặt giấy chứng nhận lên bàn, nói với người giáo viên lớn tuổi: "Tô chủ nhiệm, đây là học sinh bán thời gian năm nay được gửi đến từ thôn Thánh Hồn. Phiền ông vui lòng đăng ký giúp cho thằng bé."

Tô chủ nhiệm mặt mũi tươi cười, nói: "Đại Sư, sao ngài lại tới đây? Khách quý, ngài ngồi ở đây đi."

Đại Sư lắc đầu, nói với Đường Tam: "Con tự mình đăng ký ở đây, các thầy sẽ hướng dẫn con làm. Ta đi trước, sau này ta sẽ tới tìm con."

Đường Tam gật đầu, cung kính nói: "Tạm biệt sư phụ."

Đại Sư mỉm cười, xoa đầu hắn, sau đó xoay người rời đi.

Nghe cách Đường Tam xưng hô với Đại Sư, Tô chủ nhiệm tỏ ra vô cùng hứng thú: "Cậu bé, trò gọi Đại Sư là sư phụ sao? Người ấy không phải là giáo viên của học viện chúng ta."

Đường Tam nói: "Nhưng đó là sư phụ của con."

Tô chủ nhiệm sửng sốt: "Trò bái Đại Sư làm sư phụ?"

Biểu cảm của ông ta có phần kỳ lạ, chính là vẻ mặt muốn nén cười nhưng lại nhịn không được.

Đường Tam hỏi: "Có gì không ổn ạ, thưa thầy?"

Tô chủ nhiệm liên tục lắc đầu, cười nói: "Không có, không có. Ta chỉ không ngờ Đại Sư sẽ thu đồ đệ thôi. Nhưng mà trò vẫn sẽ là học sinh ở học viện này, sau này phải tuân thủ đúng các quy tắc và quy định của học viện, hiểu không?"

Đường Tam gật đầu.

Hai thầy giáo đứng cạnh Tô chủ nhiệm không có khả năng tự khắc chế tốt như thế. Một người cầm lấy giấy chứng nhận, nhìn qua rồi cười nói: "Đường Tam phải không? Là thầy giáo của học viện, ta phải nhắc trò một điều: Không thể nhận sư phụ tùy tiện. Một Hồn sư, kể cả có tốt nghiệp từ Học viện hay không, cũng chỉ có thể nhận một sư phụ. Nếu không, thiên hạ bất dung. Trò nghĩ rằng Đại Sư phù hợp sao? Ồ, trò là Tiên thiên mãn Hồn lực, chỉ tiếc Võ hồn lại là Lam Ngân Thảo."

Nhìn dòng chữ "Tiên thiên mãn Hồn lực" trên giấy chứng nhận, trên mặt của các giáo viên đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng "Lam Ngân Thảo" lại khiến họ từ ngạc nhiên trở thành thương hại.

Đường Tam hơi bối rối nhìn ba giáo viên đối diện với mình: "Có cái gì không phù hợp ạ?"

Tô chủ nhiệm trừng mắt nhìn vị giáo viên đứng cạnh mình, nói: "Mặc dù Đại Sư có tính cách quái gở nhưng từ một khía cạnh nào đó, hắn là tồn tại 'bất khả chiến bại' trong lĩnh vực Võ hồn. Dù sao Võ hồn của trò cũng là Lam Ngân Thảo, bái Đại Sư làm sư phụ cũng không có vấn đề gì. Được rồi, cứ như vậy đi. Đây là đồ của trò, Học viện phát miễn phí. Trò sẽ ở tại phòng 7 của ký túc xá. Giáo viên phụ trách ở đó sẽ sắp xếp công việc cho trò với tư cách là học sinh bán thời gian. Đi đi."

"Cảm ơn thầy." – Nhận lấy đồ từ Tô chủ nhiệm, Đường Tam bái chào rồi xoay người rời đi.

Tô chủ nhiệm đưa cho hắn một bộ đồng phục tiêu chuẩn của Học viện Hồn sư Sơ cấp Nặc Đinh, trang phục màu trắng, trông rất sạch sẽ. Vừa bước ra khỏi văn phòng học vụ, Đường Tam mơ hồ nghe thấy giọng nói của thầy giáo trẻ lúc trước ở văn phòng học vụ.

---

"Đại Sư đúng là "bất khả chiến bại", nhưng đó là trong lĩnh vực lý thuyết. Đương nhiên là những lý luận này phải được đưa vào hiện thực mới tính. Chủ nhiệm, tôi nhớ Đại Sư có một lý luận gọi là "Võ Hồn thập đại hạch tâm cạnh tranh lực". Thực sự là nực cười."

"Đủ rồi! Đại Sư là bạn của Viện trưởng, không được đưa ra đánh giá ngông cuồng như vậy. Dù chưa ai chứng minh lý luận của ngài ấy là đúng, nhưng cũng chưa ai dám khẳng định nó sai. Trong giới Hồn sư, Đại Sư quả thực là một nhân vật nổi tiếng."

"Không đúng, chủ nhiệm, phải là một chú hề nổi tiếng mới đúng. Mọi người chỉ coi y như trò đùa thôi."

Nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, bước chân của Đường Tam chỉ dừng lại một chút, sau đó liền chuẩn bị rời đi. Khóe miệng hắn hiện lên một tia khinh thường, tất nhiên không phải nhắm tới vị sư phụ mà hắn vừa nhận, mà là dành cho 3 giáo viên ở trong phòng Học vụ kia.

Chỉ từ một giấy chứng nhận đơn giản, y liền có thể khẳng định mình là Song sinh Võ hồn, thậm chí có thể kết luận một trong số đó là một Võ hồn vô cùng mạnh mẽ, liệu có thể dùng từ "trò đùa" để mà nói sao?

Bất khả chiến bại trên lý luận? Điều hắn cần nhất bây giờ chính là lý luận. Sức mạnh của sư phụ không thể nào truyền cho học trò, thứ được truyền thụ chính là kiến ​​thức. Những người kia thậm chí còn không hiểu điều cơ bản này vậy mà lại là giáo viên của Học viện.

Học viện chỉ có một tòa ký túc xá nên rất dễ tìm, đây là nơi tất cả học viên và giáo viên đều sống. Đúng như lời lão Kiệt Khắc đã nói, có rất ít người có thể trở thành Hồn sư, đặc biệt là ở một thành phố xa xôi như Nặc Đinh. Số lượng học viên và giáo viên trong toàn bộ Học viện không nhiều, chỉ cần một tòa ký túc xá là đã đủ ở.

Cả ký túc xá chỉ có 7 phòng cho học viên. Bởi vì các học viên của Học viện Hồn sư Sơ cấp đều tương đối ít tuổi, để thống nhất quản lý, học viên của mỗi niên học đều ở chung trong một phòng ký túc xá lớn. Mỗi niên học, Học viện Hồn sư Sơ cấp Nặc Đinh cũng chỉ có khoảng 40 người mà thôi.

Ở ba tầng dưới của ký túc xá có 7 phòng lớn dành cho học viên ở. Mỗi phòng ký túc xá đều có một giáo viên phụ trách.

Phòng số 7 là một tồn tại tương đối đặc biệt trong số 7 phòng ký túc xá học viên và cũng là phòng có điều kiện tệ nhất, dành cho học viên bán thời gian. Xét cho cùng, Học viện không phải là một tổ chức từ thiện. Mặc dù học phí cho học viên bán thời gian đã được giảm nhưng tất nhiên điều kiện đãi ngộ không thể tốt bằng học viên bình thường.

Phòng 7 cũng là phòng duy nhất có nhiều lứa tuổi, không phân biệt niên học, chỉ cần là học viên bán thời gian thì đều ở đây.

Đường Tam vừa đi tới cửa phòng số 7 đã nghe thấy tiếng động lớn từ bên trong. Mở cửa, hắn vừa đi vào trong vừa ngó.

Đây là một căn phòng rộng với tổng diện tích gần 300m2. Có tổng cộng 50 chiếc giường nhưng đều là giường tầng. Chỉ có 11 chiếc có ga trải giường. Lúc này, bên trong có mấy đứa trẻ tầm 7, 8 tuổi đến 12 tuổi đang náo loạn.

Đường Tam gõ cửa. Đám trẻ đang tranh cãi bên trong lập tức hướng ánh mắt về phía hắn. Một đứa trông có vẻ lớn nhất trong đó, quần áo mặc trên người vá nhiều chỗ, đi về phía Đường Tam.

Đứa trẻ này cao hơn Đường Tam gần hai cái đầu, thân hình nó có thể coi là tương đối cao và cứng cáp so với độ tuổi. Khi đi đến trước mặt Đường Tam, cậu ta nhìn hắn với vẻ trịch thượng rồi hỏi: "Học viên bán thời gian mới tới à?"

Đường Tam nở nụ cười thiện ý: "Xin chào, ta là học viên bán thời gian đến từ thôn Thánh Hồn."

"Ta tên là Vương Thánh, Võ hồn là Chiến Hổ, là Chiến Hồn Sư tương lai, cũng là thủ lĩnh ở đây. Cậu nhóc, cậu tên gì? Võ hồn của cậu là gì?"

"Ta tên là Đường Tam, Võ hồn Lam Ngân Thảo."

"Lam Ngân Thảo? Từ khi nào Võ hồn Lam Ngân Thảo lại có thể tu luyện vậy?" – Vương Thánh lộ ra vẻ giật mình. Đám trẻ con trong ký túc xá nhất thời phá lên cười, nhìn Đường Tam như thể hắn là một tên ngốc.

Đường Tam vẫn cười: "Cho ta qua được không?"

Vương Thánh không để tâm đến lời nói của Đường Tam: "Tiểu Tam tử, ta là lão đại ở đây. Sau này cậu phải nghe lời ta, hiểu chưa?"

Nụ cười trên mặt Đường Tam dần dần biến mất: "Ta tên gọi Đường Tam, không phải tiểu Tam tử."

Các bậc trưởng bối thân mật gọi hắn là Tiểu Tam, hắn sẽ không để tâm, hoặc nếu đó là một hình thức xưng hô có thiện ý thì cũng không sao, nhưng người tự xưng là "lão đại" trước mặt này rõ ràng đang muốn thị uy với hắn.

Vương Thánh giơ tay đẩy vai Đường Tam, đẩy hắn lui về phía sau mấy bước: "Ta gọi cậu là tiểu Tam tử đấy, sao nào? Không phục hả?"

Đường Tam mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, thuận tay đem đồng phục học sinh đặt ở trên giường bên cạnh, Vương Thánh có chút không hiểu hắn định làm gì. Đột nhiên, Đường Tam biến mất ở trước mặt cậu ta.

Các học sinh khác lại thấy rõ Đường Tam bước một bước rất nhanh, nháy mắt đã đến phía sau Vương Thánh. Không quay đầu lại, cánh tay phải của hắn cong lên tạo ra một cú thúc cùi chỏ vào thắt lưng của Vương Thánh, trong khi đó, chân phải của hắn cũng đặt ở ngay trước chân phải của Vương Thánh.

Vương Thánh còn chưa kịp phản ứng thì đã ngã ra, loạng choạng lao ra khỏi cửa phòng. May mà sức chân của cậu ta không tệ, nếu không chắc hẳn đã ngã sấp mặt xuống đất.

"Xú tiểu tử, ngươi dám đánh ta?" – Vương Thánh tức giận, xoay người lao về phía Đường Tam như mãnh hổ xuống núi.

Đường Tam đã hy vọng rằng khi đến sống ở học viện hắn sẽ không gặp quá nhiều phiền phức, hoặc ít nhất là cuộc sống bình thường của hắn sẽ không bị xáo trộn, cho nên hắn nghĩ mình nên cho vị "lão đại" này một bài học nho nhỏ. Đây được gọi là giết gà dọa khỉ.

Nhìn thấy Vương Thánh vồ tới, một quyền đang hướng về ngực mình, Đường Tam không lùi bước mà tiến lên một bước để đón Vương Thánh. Bước chân vừa đủ để đưa hắn đến trước mặt Vương Thánh, đồng thời duỗi tay trái ra, tay phải cũng theo sau, hoàn thành một động tác đơn giản mà hiệu quả.

Vương Thánh chỉ cảm thấy như thể nắm tay phải đang đưa ra của mình dường như bị một lực lượng kỳ quái kéo đi, phương hướng thay đổi. Đồng thời một lực lớn từ tay phải của Đường Tam truyền đến, bàn chân bên dưới lại vừa lúc đạp cậu, một thân ảnh lập tức bị đá bay ra ngoài lần thứ hai. Trọng lực lần này không dễ để điều khiển như lần trước. Những động tác đơn giản vừa rồi hai tay Đường Tam sử dụng là Tuyệt học Đường Môn – "Khống Hạc Cầm Long", tận dụng lực lượng của Vương Thánh kết hợp với sức mạnh của chính hắn. Vương Thánh ngay lập tức ngã xuống đất với một cú đập mạnh.

---

Nếu như lần đầu là do may mắn, vậy thì cả hai lần đều ném được Vương Thánh ra ngoài rõ ràng không chỉ đơn giản là trùng hợp. Ánh mắt của những đứa trẻ khác đang nhìn Đường Tam đột nhiên thay đổi.

Một tiếng gầm nhẹ mà rõ ràng không nên xuất hiện trong miệng đứa trẻ phát ra từ cổ họng Vương Thánh. Vó thể mơ hồ thấy rằng cơ thể cậu ta phát ra một lớp ánh sáng màu vàng nhạt. Cơ thể đang ngã ra trên giường trong nháy mắt vọt lên, bất kể tốc độ hay sức mạnh đều không thể so sánh với lúc trước.

Võ hồn. Cậu ta đang sử dụng sức mạnh của Võ hồn. Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Đường Tam.

Nhưng mà, Võ hồn thì sao chứ?

Nhìn thấy Vương Thánh định dùng hai tay nắm lấy vai của mình, Đường Tam cũng giơ hai tay của chính mình lên, như móng vuốt mà vồ lấy Vương Thánh. Hai mũi chân hướng vào trong, đồng thời đầu gối hơi cong để tạo tư thế đứng tấn tiêu chuẩn.

Bốn bàn tay va chạm nhau. Nếu nói lúc trước có thể được gọi là sử dụng kỹ năng, thì bây giờ nó đã hoàn toàn trở thành một cuộc so tài sức mạnh. Hai đôi bàn tay có kích thước không giống nhau víu chặt lấy nhau.

Vương Thánh hiển nhiên đã bị Đường Tam chọc giận, trên mặt lộ ra vẻ hung tợn. Hiện giờ cậu ta đã sử dụng sức mạnh của Võ hồn Chiến Hổ của mình, tuy rằng cậu biết mình không thể thực sự thương tổn được Đường Tam, nhưng ít nhất phải dựa vào sức của mình để làm cho đứa trẻ đã khiến cậu ta bị mất mặt này ngã xuống đất.

Móng hổ phát huy lực lượng. Vương Thánh có lý do để tự tin. Với thực lực nằm trong top 5 học sinh về mặt lực lượng, cậu ta có thể dễ dàng áp đảo tên nhóc trước mặt này.

Nhưng, có thực sự như vậy không?

Đường Tam tuy gầy và nhỏ con nhưng mỗi ngày có thể vung búa rèn liên tục gần một nghìn lần, thể lực của hắn làm sao có thể bình thường được?

Cùng lúc Vương Thánh phát ra lực, cậu có thể cảm nhận rõ ràng rằng cả hai bàn tay đó, rõ ràng là nhỏ hơn của cậu, không ngờ lại rắn như thép. Gần như chỉ trong tích tắc, lực lượng đã bị áp đảo. Hai ngón tay cái của Đường Tam đồng thời dùng sức. Vương Thánh chỉ cảm thấy tê dại giữa ngón cái và ngón trỏ khi Hồn lực rõ ràng đã bị bên kia áp chế hoàn toàn. Ngay sau đó, Đường Tam đã thu tay về.

Thân thể Vương Thánh lao xuống từ không trung. Cú lùi của Đường Tam ngay lập tức khiến cậu ta mất thăng bằng. Nhìn thấy đầu gối của Đường Tam phóng đại trước mặt, trong lòng lập tức báo động 'không tốt!'.

Đầu gối của Đường Tam hướng thẳng về phía mũi của cậu ta. Vương Thánh biết, ngay cả khi không tính đến lực tác động của Đường Tam, chỉ cần trọng lượng cơ thể của cậu ta đập xuống như thế này, cái mũi của cậu ta chắc chắn là xong đời rồi. Lúc này, cậu ta không khỏi cảm thấy hối hận.

Và ngay khi có thể gây thương tích cho đối thủ, tay Đường Tam đột nhiên buông lỏng. Hắn nắm quyền chủ động ở khoản ra lực, tất nhiên có thể rút về theo ý muốn. Đồng thời, đầu gối phải đang cong lên lại hạ xuống, đổi thành chân phải đá lên ngực Vương Thánh.

Cú đá này tuy thời gian ra đòn không dài nhưng sức bộc phát chắc chắn không hề yếu, kể cả Đường Tam có tụ lực nhiều hơn thì hiệu quả chắc chắn cũng như vậy.

Các học viên trong ký túc xá chỉ có thể nhìn thân thể Vương Thánh không tự chủ được nhào lộn trên không trung. Với một tiếng "rầm", toàn bộ thân thể cậu ta đã nằm rạp trên mặt đất.

Mặc dù Đường Môn nổi tiếng về ám khí, nhưng cầm nã pháp của Đường Môn cũng vô cùng mạnh mẽ, chỉ là do hào quang của ám khí quá chói lóa khiến thủ pháp này bị che mờ đi thôi. Khống Hạc Cầm Long không chỉ là một thủ pháp vận lực, nó còn là một cầm nã pháp vô cùng lợi hại, trong đó có một kỹ thuật tên là "Phân Cân Thác Cốt" (*phân gân, chuyển xương) cực kỳ quái đản. Tất nhiên là trong tình huống này Đường Tam không sử dụng đến nó.

Lần này, Vương Thánh ngã xuống không nhẹ, phải vất vả một lúc lâu mới ngoi lên từ mặt đất, ánh mắt nhìn Đường Tam đã trở nên vừa sợ hãi vừa tức giận. Dù thế nào thì cậu ta cũng chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, đối mặt với kẻ mạnh hơn mình, nỗi sợ hãi vẫn mạnh hơn nhiều so với sự bốc đồng.

Đường Tam cầm lấy đồng phục của mình lên: "Bây giờ có thể tránh ra được chưa?"

Nhìn thấy Đường Tam đang đi về phía mình, Vương Thánh vô thức tránh sang một bên. Đường Tam tìm một chiếc giường cách cửa không xa, đặt đồng phục học sinh lên đó.

"Tiểu, à không, Đường Tam, thứ cậu vừa dùng vừa rồi có phải là Hồn kỹ không?" – Vương Thánh ngập ngừng hỏi.

"Hồn kỹ?" – Đây không phải là lần đầu tiên Đường Tam nghe thấy thuật ngữ này. – "Hồn kỹ là gì?"

Vương Thánh gãi đầu, giải thích: "Đó là kỹ năng lấy từ việc sử dụng Võ hồn. Chỉ có điều, Võ hồn của cậu thực sự là Lam Ngân Thảo sao?"

Giơ tay phải lên, một luồng sáng xanh mờ nhạt phun ra từ lòng bàn tay, Đường Tam dùng hành động nói với các bạn trong ký túc xá rằng mình không nói dối.

Nghe thấy hai chữ "Hồn kỹ", mặc dù những học sinh khác có phần sợ hãi trước sức mạnh của Đường Tam nhưng vẫn tụ tập lại quanh hắn: "Đó thực sự là Hồn kỹ sao? Mạnh như vậy, ngay cả Đại sư huynh Vương Thánh cũng không phải là đối thủ."

Đường Tam lắc đầu: "Không phải là Hồn kỹ, đó chỉ là một kỹ năng chiến đấu thôi. Chúng ta không có chăn ga gối đệm ở đây sao?"

Trong mắt của một học sinh có độ tuổi không lớn hơn Đường Tam bao nhiêu hiện lên vẻ u ám: "Chúng ta chỉ là học viên bán thời gian, học phí vốn dĩ đã được miễn giảm, lấy đâu ra chăn ga gối đệm đây. Chúng ta cũng mang tất cả những thứ này từ nhà đến. Hay là cậu dùng của ta trước đi, được không?"

Đường Tam xua tay, nói: "Không cần đâu, cảm ơn nha. Để tôi tự nghĩ cách giải quyết vậy."

Vương Thánh bước tới trước mặt Đường Tam: "Vừa rồi, tại sao cậu lại hạ thủ lưu tình?"

Cậu ta học ở Học viện Hồn sư Sơ cấp Nặc Đinh đã 5 năm rồi. Nếu ngay cả vừa rồi cũng không nhìn ra Đường Tam dừng đầu gối, đổi sang một cú đá để cậu ta tránh bị thương nặng thì đúng là đi học vô ích rồi.

Đường Tam bình tĩnh nói: "Chúng ta là bạn học, không phải kẻ thù."

Một tia sáng phức tạp lóe lên trong mắt Vương Thánh: "Xin lỗi vì chuyện vừa rồi. Mọi học viên bán thời gian khi đến đây đều phải đối mặt với điều này. Những học viên bán thời gian chúng ta lúc đầu bị các sinh viên khác coi thường, vì vậy chúng ta phải đoàn kết. Chúng ta chỉ hi vọng rằng cậu – người mới đến – sẽ có thể tham gia cùng chúng tôi..."

Đường Tam cười, nói: "Cho nên cậu mới thị uy với ta sao?"

Vương Thánh đỏ mặt, lộ ra nụ cười thành thật: "Là cậu thị uy với ta mới đúng. Nhưng mà, cậu thực sự rất mạnh đó. Cậu mới chỉ 6 tuổi thôi sao?"

Đường Tam gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro