Chương 4: Ám khí đầu tiên của Đường Tam ở thế giới khác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, Đường Tam sảng khoái từ trên núi về làm điểm tâm sáng. Mỗi ngày đều sử dụng Tử Cực Ma Đồng, buổi sáng cũng không ngừng tu luyện, Tử Cực Ma Đồng đã tiến bộ không ngừng so với trước đây. Thị lực của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng từng chuyển động đập cánh của một con côn trùng trong khoảng cách mười thước. Nếu khôn phải vì Huyền Thiên Công không thể đột phá bình cảnh, Đường Tam tin rằng các phương diện khác của bản thân đều có tiến bộ.

Rèn một khối sắt có kích thước năm mươi phân vuông thành cỡ nắm tay – nhiệm vụ thoạt đầu tưởng chừng như bất khả thi đó đã được Đường Tam hoàn thành trong thời gian nửa tháng trước. Chùy pháp mà Đường Hạo đã dạy hắn trước đó, hắn đã có thể vung liên tiếp 24 chùy, mỗi cú vung đều có độ chính xác hoàn mỹ, bao gồm cả việc kiểm soát lực lượng. Tuy rằng từ trước đến nay Đường Hạo chưa từng khen ngợi hắn, nhưng từ ánh mắt hài lòng của cha, Đường Tam biết rằng chùy pháp của hắn đã đạt một chút thành tựu, nhưng nếu muốn tiến bộ thêm thì phải luyện tập không ngừng.

Khi bước vào cửa nhà, Đường Tam xoa nhẹ cổ tay, lộ ra nụ cười đắc ý. Trên cổ tay hắn mang tác phẩm đầu tiên của hắn kể từ khi tới thế giới này. Hơn nữa, tất cả các công đoạn chế tác đều do một mình hắn hoàn thành.

Đó là ba cây tụ tiễn (phi tiêu ẩn có gắn lò xo ở cuối) được giấu trong tay áo của hắn. Trước kia, tại Đường Môn, tụ tiễn là thứ ám khí bình thường nhất trong số các loại ám khí. Chìa khóa để chế tạo tụ tiễn nằm ở nguyên liệu và kỹ thuật rèn đúc khéo léo của bản thân người chế tác. Tụ tiễn do Đường Tam chế tạo ra còn được gắn thêm trang bị an toàn cho nên tuyệt đối không thể gây ra ngộ thương.

Một bộ tụ tiễn thường là ba phi tiêu được gắn vào một đế tụ đồng. Tụ tiễn trên tay Đường Tam cũng không ngoại lệ. Nguyên liệu cho chiếc tụ tiễn này đã tiêu tốn toàn bộ đống kim loại mà hắn đã chuy rèn trong gần một trăm ngày.

Khi Đường Tam hoàn thành nhiệm vụ mà Đường Hạo giao cho – rèn khối sắt chỉ còn bằng một nắm tay, hắn đã giật mình phát hiện ra khối sắt đầy tạp chất ban đầu đã trở thành thiết mẫu – một khối thiết mẫu thực sự.

Ở kiếp trước, đừng nói là hắn, ngay cả chế tạo sư giỏi nhất của Đường Môn cũng không có cách nào có thể rèn đúc một khối kim loại thường thành thiết mẫu. Nhưng ở thế giới này, nó lại có thể trở thành sự thật. Đó chính là điều vô cùng khó tin. Tụ tiễn Đường Tam đang mang trên cổ tay hiện giờ được tạo ra bởi chính khối thiết mẫu đó. Tính cả ba cây tiễn dài bốn tấc giấu bên trong, Đường Tam đã dùng hết sạch khối thiết mẫu đó.

Nói về rèn đúc, Đường Tam không bằng, hoặc có thể nói là kém xa Đường Hạo. Nhưng nếu nói về kỹ thuật chế tạo ám khí, đừng nói Đường Hạo, trên cả Đấu La Đại lục này cũng không ai có thể so sánh với một thiên tài của Đường Môn Ngoại môn như hắn.

Tụ tiễn thông thường chỉ có tầm bắn khoảng mười lăm thước, nhưng tụ tiễn do Đường Tam chế tạo ra có thể duy trì phạm vi tấn công hiệu quả trên dưới ba mươi thước. Cái được gọi là phạm vi tấn công hiệu quả chính là khoảng cách phát xạ phi tiễn theo đường thẳng, cũng chính là khoảng cách mà tụ tiễn hoàn toàn có thể giết hoặc bắn bị thương đối thủ.

Tụ tiễn trong tay áo của Đường Tam mặc dù chỉ có ba chiếc nhưng được làm vô cùng tinh xảo. Trên mỗi chiếc phi tiễn đều có ba rãnh nhỏ. Nếu không phải vì kích thước của tiễn quá nhỏ, hắn từng nghĩ đến chuyện gắn thêm các đầu ngạnh cho tiễn. Đuôi tiễn rất nhỏ, gắn bốn móc nhỏ có thể giúp phi tiễn bay theo quỹ đạo ổn định. Đầu mũi tiễn thuôn nhọn uốn lượn theo đường xoắn ốc; do đó, khi được bắn ra, tiễn sẽ có sức xuyên rất mạnh.

Khi chế tác ám khí, Đường Tam luôn theo đuổi sự hoàn mỹ; mặc dù đây chỉ là một chiếc tụ tiễn thông thường, không hơn không kém.

Đường Tam biết hiện tại mình vẫn còn rất nhỏ, Huyền Thiên Công lại chưa thể đột phá bình cảnh. Nếu gặp phải người bình thường thì cũng không quá lo lắng, nhưng nếu gặp một Hồn sư như Tố Vân Đào hôm trước, người có thể sử dụng được Võ hồn, thì sức mạnh của hắn còn lâu mới đủ. Nhưng với chiếc tụ tiễn này, mọi chuyện sẽ không giống vậy nữa; Đường Tam tin tưởng, chỉ cần không gặp phải Hồn sư quá mạnh thì hắn sẽ có cách để đối phó.

[Đường Môn Huyền Thiên Bảo Lục Tổng Cương – Đệ nh điều: Tất cả ám khí đều phải sử dụng trong âm thầm, như vậy nó mới trở thành thứ vũ khí khắc địch giành chiến thắng. Nếu kẻ thù biết thứ ngươi sử dụng là gì, như vậy nó sẽ trở thành minh khí mà không phải là ám khí.]

Tất nhiên Đường Tam sẽ không để ám khí của mình trở thành minh khí. Đường Hạo cũng chưa từng bận tâm xem hắn sử dụng thiết mẫu để làm gì, bởi vậy tụ tiễn trong tay áo này trở thành bí mật chỉ của riêng hắn.

Vừa bước vào trong nhà, mùi cháo đã thoang thoảng bay lên. Vốn là những chuyện thường ngày phải làm, hắn cũng đã quen thuộc từ lâu rồi.

"Cha ơi, ăn cơm thôi!" – Đường Tam hướng về phía nhà trong, gọi.

Kỳ lạ là, như mọi hôm Đường Hạo sẽ lập tức xuất hiện khi nghe tiếng gọi ăn cơm, nhưng hôm nay lại không thấy tăm hơi bóng dáng. Trong lòng Đường Tam trong phút chốc trở nên khẩn trương. Cha bị ốm sao? Hắn vội vàng chạy vào phòng cha.

Đường Hạo không có ở trong phòng. Gần như đây là lần đầu tiên trong nhiều năm gần đây Đường Hạo không ngủ dậy muộn. Trong lúc Đường Tam còn đang nghĩ xem Đường Hạo đã đi đâu, Đường Hạo đã trở lại.

"Tiểu Tam, mới sáng sớm đã đi đâu thế?" – Đường Hạo lạnh nhạt hỏi.

Đường Tam nói: "Con ra ngoài rèn luyện thân thể. Mỗi sáng con đều ra ngoài chạy bộ."

Cái này cũng không được tính là nói dối, đúng là mỗi ngày hắn đều ra ngoài "rèn luyện".

"Ừ." – Đường Hạo cũng không hỏi thêm, lãnh đạm nói: "Hôm nay con không cần luyện rèn đúc nữa. Đi thu dọn đồ đạc. Ngày mai lão Kiệt Khắc sẽ đưa con đến thành Nặc Đinh."

"Thành Nặc Đinh? Con đến đó làm gì ạ?"

Lần cuối cùng hắn đến thành Nặc Đinh là khoảng 1 năm trước. Lão Kiệt Khắc vào thành mua sắm ít đồ đạc, nhân tiện mang luôn hắn theo để mở mang tầm mắt.

Đường Hạo liếc hắn một cái, nói: "Không phải con muốn học tập năng lực của Hồn sư sao? Lão Kiệt Khắc sẽ đưa con đến Học viện Hồn sư Sơ cấp thành Nặc Đinh để nhập học làm học viên. Ở đó, con sẽ được học tất cả những thứ con muốn."

Nghe những gì cha nói, tim Đường Tam đập mạnh, trong lòng cảm giác ngạc nhiên và phấn khích. Huyền Thiên Công của hắn không có cách nào có thể đột phá hiển nhiên đã trở thành khúc mắc lớn nhất trong lòng hắn. Hồn hoàn của Hồn sư rõ ràng là một cơ hội.

"Cha ơi, sao cha lại thay đổi chủ ý rồi?"

Đường Hạo hỏi lại: "Vậy con có muốn đi hay không?"

Đường Tam nói: "Nhưng... nếu con đi rồi, sẽ không có ai làm cơm cho cha."

Giờ thì hắn đã hiểu tại sao cha lại dậy sớm như vậy, là vì đi tìm thôn trưởng Kiệt Khắc.

---

Đường Hạo lãnh đạm nói: "Ta còn cần con phải chăm sóc nữa sao? Cứ đi đi. Đây là con đường con tự chọn. Mỗi năm, Thánh Hồn thôn chỉ có một hạn ngạch đi học, đừng lãng phí nó. Ta đã dạy phương pháp rèn cho con, như vậy con có thể tìm một tiệm rèn trong thành xin làm học đồ. Học phí và sinh hoạt phí chắc sẽ đủ dùng."

Mặc cho những lời nói của Đường Hạo có vẻ như rất lạnh nhạt nhưng viền mắt Đường Tam vẫn đỏ lên vì cảm động. Mấy tháng nay, mặc dù thái độ của Đường Hạo với hắn vẫn trước sau không đổi, nhưng ông ấy đã dạy hắn cách rèn đúc; người đàn ông cao lớn trước mắt này đã cho hắn cảm giác của gia đình. Tất nhiên hắn rất muốn học hỏi thêm tri thức về Hồn sư, nhưng lúc này đây, hắn có chút không muốn rời xa cha mình.

Đường Hạo nói: "Ta cho con đến Nặc Đinh thành kèm với một điều kiện. Đồng ý với điều kiện này, con mới có thể đi."

"Con đồng ý!" – Đường Tam nói, không một chút do dự.

Đường Hạo nhíu mày: "Ngay cả điều kiện là gì còn chưa hỏi đã dễ dàng đáp ứng. Là một nam nhân, đã đưa ra lời hứa thì nhất định phải làm được. Không được thất hứa!"

Đường Tam nói một cách thoải mái: "Cho dù cha yêu cầu con làm gì, con cũng sẽ đồng ý. Cha chắc chắn là muốn tốt cho con."

Đường Hạo ngẩn người. Đường Tam chỉ tùy ý nói, nhưng chính sự tin tưởng không cần lý do này lại khiến tâm tình hắn xao động.

"Bất kể sau này con tu luyện Hồn lực như thế nào, ta muốn con hứa, tuyệt đối không được phụ gia bất cứ Hồn hoàn nào cho Vũ hồn Chùy của con. Thậm chí, con không được để bất kỳ ai biết đến nó, cũng không được để ai biết con có Song sinh Võ hồn. Con làm được không?"

Đường Tam sửng sốt: "Vậy còn Võ hồn Lam Ngân Thảo thì sao ạ?"

Đường Hạo nói: "Con có thể tùy ý sử dụng Võ hồn Lam Ngân Thảo, tu luyện, phụ gia Hồn hoàn gì cũng đều có thể. Người sở hữu Song sinh Võ hồn không cần tu luyện cả hai Võ hồn mới có thể tăng cường Hồn lực, chỉ cần phụ gia Hồn hoàn cho một Võ hồn, Hồn lực tới điểm đột phá vẫn có thể tiếp tục phát triển."

Đường Tam hỏi: "Vậy nói cách khác là, từ giờ trở đi, con chỉ có thể sử dụng Võ hồn Lam Ngân Thảo đúng không ạ?"

Đường Hạo gật đầu: "Trừ khi con gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng; còn không, thì không được sử dụng chiếc búa đó."

"Được ạ, con hứa." - Đường Tam trịnh trọng gật đầu. Đối với hắn mà nói, tu luyện Võ hồn nào, sử dụng Hồn hoàn nào, tất cả đều không thành vấn đề. Chỉ cần có thể tìm ra cách đột phá bình cảnh của Huyền Thiên Công là quá đủ rồi. Có thể sử dụng ám khí của Đường Môn, hắn không cần Võ hồn phụ trợ.

Đối với nhiều người khác, có thể Lam Ngân Thảo chỉ là một phế Võ hồn vô dụng, nhưng Đường Tam cũng không buồn bực gì vì thế. Khi tu luyện ám khí Đường Môn đến một trình độ nhất định, một nhành hoa một ngọn lá cũng có thể đả thương người không phải là nói suông mà chính là sự thật. Lam Ngân Thảo là do Hồn lực hay chính là nội lực do Huyền Thiên Công ngưng tụ mà thành. Chỉ cần nội lực vừa đủ, ám khí chính là vô hạn.

"Tốt, đi ăn cơm." – Đường Hạo nói.

Trong nhà nghèo xơ xác cũng không phải nói quá, Đường Tam cũng không cần chuẩn bị cái gì nhiều cả. Chỉ cần thu dọn vài bộ quần áo đơn giản là xong.

Tuy nhiên, lúc này Đường Tam cũng không thu dọn quần áo như lời Đường Hạo nói. Tiếng rèn vẫn vang lên đều đặn trong phòng hắn. Vì mục tiêu có thể làm ra mọi loại ám khí trong tương lai, Đường Tam hiểu rằng mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn. Mặc dù cha đã dạy hắn kỹ thuật rèn đúc, nhưng chắc chắn là hắn cần phải thực hành nhiều hơn. Khi các tuyệt kỹ ám khí chưa được tu luyện đến đỉnh cao thì chất lượng ám khí cũng sẽ mang đến sự khác biệt. Đặc biệt là đối với các loại siêu cấp ám khí như Phật Nộ Đường Liên thì dù chỉ một chút sơ xuất thôi cũng có thể tạo ra ảnh hưởng cực lớn.

Khoảng thời gian một ngày này dường như dài đến vô tận. Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, Đường Tam cảm thấy không thoải mái. Đối với thế giới bên ngoài, hắn vừa mong đợi, vừa có chút sợ hãi. Dù là ở Đường Môn trước kia hay là ở Thánh Hồn thôn hiện tại, hắn đều không có nhiều kinh nghiệm và rèn luyện ở thế giới bên ngoài. Ở điểm này, hắn cũng giống như mọi đứa trẻ khác. Hắn luôn luôn ngẫm nghĩ, không biết thế giới ngoài kia sẽ đem đến những nỗi sợ hay rực rỡ gì cho hắn?

Sau bữa tối, Đường Hạo nói câu đi ra ngoài uống rượu, giống như không có gì khác biệt với ngày thường. Hắn dặn Đường Tam ngày mai đi sớm, không được làm ồn giấc ngủ của hắn.

Sáng hôm sau, Đường Tam ngồi trên một tảng đá lớn trên đỉnh đồi. Trong tay hắn nắm một cái lá cây, sắc tím lóe lên trong đôi mắt. Không biết có phải bởi vì gần đây thân thể của hắn so với trước kia cường tráng hơn không mà Tử Cực Ma Đồng tiến bộ rất nhanh. Trên chiếc lá trong tay, hắn có thể nhìn rõ ràng ngay cả những đường vân nhỏ nhất. Hắn biết rằng Tử Cực Ma Đồng đã bắt đầu tiến vào cảnh giới Nhập Vi.

Khác với Huyền Thiên Công có chín tầng, Tử Cực Ma Đồng chỉ có bốn cấp: Túng Quan, Nhập Vi, Giới Tử, Hạo Hãn. Yêu cầu đối với đệ tử Nội môn của Đường Môn là chỉ cần tiến vào cảnh giới Nhập Vi là đủ. Là bởi Đường Tam bắt đầu tu luyện từ rất sớm, sau khi sinh ra tiên thiên chi khí cũng chưa mất đi, nên mới 6 tuổi đã có thể tiến vào cảnh giới Nhập Vi. Nhưng hắn cũng biết, mặc dù trên thực tế đệ tử Nội môn Đường Môn đều có thể đạt tới cảnh giới Nhập Vi, nhưng gần như tất cả mọi người, kể cả Môn chủ Đường Đại, cũng không thể tiến sâu vào cảnh giới tiếp theo nữa.

(*Túng Quan là "khảo sát, quan sát bên ngoài"; Nhập Vi là "đi vào chi tiết"; Giới Tử là "thứ cực kỳ nhỏ bé"; Hạo Hãn là "không còn giới hạn".)

Sau khi đạt tới Nhập Vi, tốc độ tu luyện Tử Cực Ma Đồng sẽ giảm lại cực kỳ chậm chạp, nhưng lại không thể gián đoạn việc hấp thụ tử khí đông lai hàng ngày. Đó là quá trình mà hai chữ "nghị lực" cũng không thể miêu tả hết được. Bởi vậy, đệ tử Đường Môn sau khi tiến vào cảnh giới Nhập Vi thì rất ít người chọn tu luyện tiếp. Trong truyền thuyết, Đường Môn từng có một vị Trưởng lão sở hữu Tử Cực Ma Đồng đạt tới cảnh giới Giới Tử, nhưng cũng không có hiệu quả cụ thể nào. Chỉ có điều so với cảnh giới Nhập Vi thì hắn có thể nhìn rõ ràng hơn một chút mà thôi. Mà vị Trưởng lão đó đã phải mất tới hơn 30 năm mới tu luyện đến tầng cảnh giới đó.

Huyền Thiên Công tuôn ra, rót vào lá cây. Chiếc lá đang mềm oặt bỗng trở nên thẳng tắp dưới tác dụng của nội lực. Ngón trỏ và ngón giữa của Đường Tam búng nhẹ, chiếc lá xoay tròn, bay giữa không trung.

---

Chiếc lá cây bắn ra ngoài, nhưng chỉ đến độ một thước đã không thể duy trì trạng thái xoay tròn. Lá cây vốn không hề cứng rắn, khi rời khỏi tay Đường Tam, hiệu ứng nội lực của Huyền Thiên Công cũng biến mất.

"Công lực vẫn còn quá yếu." – Đường Tam bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn đứng dậy, đã đến lúc trở về. Hôm nay là ngày hắn sẽ rời khỏi ngôi làng này, không biết khi nào hắn mới có thể quay trở lại đỉnh đồi này nữa.

Bàn chân chạm đất, cẳng chân phát lực, Đường Tam sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung, quay mặt xuống núi rồi rời đi.

Trong phòng bếp, mùi cháo quen thuộc thoang thoảng. Đây là lần cuối cùng Đường Tam nấu ăn cho cha trước khi rời thôn nên hắn tất nhiên sẽ không lười biếng. Kiểm tra củi trong lò còn đỏ lửa, thêm ít nước vào cháo, như vậy sau khi cha tỉnh dậy sẽ có bát cháo nóng để uống.

Lão Kiệt Khắc đã tới. Có lẽ vì hôm nay sẽ tới thành Nặc Đinh nên lão mặc một bộ quần áo mới khiến thoạt nhìn lão tăng thêm mấy phần quắc thước.

"Tiểu Tam, đi thôi! Người cha ăn bám ngu ngốc của ngươi xem ra không ra khỏi giường nổi!" – Lão Kiệt Khắc gọi Đường Tam.

Đường Tam ra dấu yên lặng cho lão Kiệt Khắc: "Gia gia ơi, ông nhỏ tiếng một chút ạ. Cha cháu ghét nhất lúc ngủ mà bị người khác làm phiền."

Vừa nói, hắn vừa rút từ trong lò ra một cục than đang cháy, viết vài dòng lên mặt đất. Hắn quay đầu nhìn về cánh cửa phòng cha mình, lại lưu luyến rời ánh mắt đi. Lúc này, hắn mới xách bao quần áo quấn qua lưng, lặng lẽ rời đi cùng lão Kiệt Khắc.

Đường Tam không biết nhiều lắm về chữ viết ở thế giới này. Khi tư thục trong làng dạy chữ cho bọn trẻ, hắn cũng thỉnh thoảng ghé qua xem. Dù sao hắn cũng có nền tảng từ kiếp trước, nên cũng nắm được một chút văn tự cơ bản.

Rèm cửa vén lên, một bóng người cao lớn từ trong phòng bước ra. Trong mắt Đường Hạo không có chút dấu vết buồn ngủ nào. Khi bước tới ngưỡng cửa, hắn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy lão Kiệt Khắc và thân hình nhỏ bé của Đường Tam.

Đường Hạo đứng đó không nhúc nhích. Ngay cả khi bóng lưng của Đường Tam và lão Kiệt Khắc đã hoàn toàn biến mất, hắn vẫn đứng ngây ra ở đó một lúc lâu.

Như nhớ lại điều gì đó, Đường Hạo đột ngột quay vào trong nhà, nhìn xuống mặt đất, nơi Đường Tam viết những dòng chữ gửi hắn.

Chỉ có một vài từ rất đơn giản: "Cha, con cùng lão Kiệt Khắc đi rồi. Cha phải chăm sóc bản thân thật tốt, uống ít rượu đi. Cháo ở trong nồi, cha đừng quên ăn."

Ánh nhìn từ trên mặt đổi đổi hướng đến nồi nấu cháo bên cạnh, Đường Hạo nhanh chóng đi tới, dùng một tay mở nắp nồi. Hắn dùng hai tay nâng cái nồi lên.

Nhờ Đường Tam vừa rồi thêm nước, cháo trong nồi vẫn chưa sôi trở lại. Đường Hạo trực tiếp cầm nồi sắt đổ vào miệng, uống từng ngụm cháo. Trong mắt hắn phủ một tầng sương mù; thậm chí chính hắn cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Dọc đường đi, Đường Tam lẳng lặng theo bên người lão Kiệt Khắc, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về hướng ngôi làng.

"Tiểu Tam, con không muốn rời xa làng hay là không muốn chia tay lão cha ma men của con?" – Lão Kiệt Khắc xoa đầu Đường Tam, mỉm cười hỏi.

"Đều có một chút ạ." – Đường Tam hạ giọng trả lời.

Lão Kiệt Khắc mỉm cười, nói: "So với mấy đứa cháu của ông, con đứa trẻ này hiểu chuyện hơn chúng nhiều. Thật tốt nếu như con là cháu của ta. Tên tửu quỷ Đường Hạo kia thật sự quá may mắn. Đừng suy nghĩ quá nhiều; bên ngoài kia là trời đất bao la. Ở học viện, con có thể làm quen với rất nhiều bạn bè, còn được học thêm rất nhiều tri thức. Sau khi trở thành Hồn sư, mỗi tháng con đều sẽ nhận được trợ cấp từ Vương quốc, đến lúc đó, gia đình của con sẽ tốt hơn rất nhiều."

Đường Tam dù sao cũng đã sống hai kiếp người nên khi nghe lão Kiệt Khắc nói như vậy, tâm trạng của hắn cũng dần dần bình tĩnh lại. Nhưng trong lòng hắn lại là khát vọng hừng hực về thế giới bên ngoài. Hắn hỏi: "Kiệt Khắc gia gia, ông có thể kể cho cháu về học viện được không ạ? Đó là nơi như thế nào ạ?"

Lão Kiệt Khắc mỉm cười, nói: "Học viện tất nhiên là một nơi để học tập. Mặc dù ông chưa đến đó bao giờ, nhưng nhìn chung cũng biết khá rõ về nó. Thôn chúng ta hàng năm đều có 1 suất danh ngạch học viên bán thời gian, nhưng đã rất nhiều năm qua chúng ta đều không cử đi được học viên nào. Học viên bán thời gian có rất nhiều ưu đãi như miễn trừ học phí và tiền ở kí túc xá; chỉ cần tự chi trả tiền ăn là được. Trong học viện, con có thể đi làm những công việc đơn giản để đổi lấy thức ăn, ví dụ như là quét dọn phòng học hoặc những việc tương tự như vậy. Nhìn chung, đối với một học viên bán thời gian thì đi học gần như là miễn phí. Nếu phải đóng tiền học, những người nghèo như chúng ta sẽ không thể chi trả nổi."

Đường Tam nói: "Cha con nói rằng sau khi đến học viện có thể tìm một tiệm rèn để làm thêm lấy tiền công."

"Con ư? Đến lò rèn làm thêm? Chuyện cười ở đâu đấy! Đường Hạo đúng là điên thật rồi!" – Lão Kiệt Khắc giận dữ nói: "Con mới bao nhiêu tuổi? Còn chưa cao bằng cái búa rèn! Có lò rèn nào sẽ thu nhận một học viên như con? Chưa kể, nghề rèn vốn dĩ không được coi trọng như một nghề có giá trị, công việc chân tay cũng chẳng có mấy thu nhập. Con chỉ cần học tập chăm chỉ ở học viện là tốt rồi.

Chỉ có điều, nếu như con có thành tích tốt ở học viện thì về bảo lão cha tửu quỷ của con tích cóp một chút tiền. Sau này, nếu muốn học tiếp ở Học viện Hồn sư Trung cấp thì sẽ tốn rất nhiều tiền. Ở đó không có chỉ tiêu học viên bán thời gian. Chỉ tiền trợ cấp của Hồn sư thôi sẽ không đủ cho con đi học."

Vì Đường Tam chính là một Tiên thiên mãn Hồn lực bẩm sinh nên lão Kiệt Khắc đã coi hắn trở thành một Hồn sư chính thức.

Đường Tam nghi hoặc nhìn lão Kiệt Khắc, hỏi: "Còn có cả Học viện Hồn sư Trung cấp sao ạ? Nó có gì khác biệt với Học viện Hồn sư Sơ cấp ạ? Cả hai đều là học viện nên chắc hẳn sẽ cùng dạy về Hồn sư đúng không ạ?"

Lão Kiệt Khắc kiên nhẫn giải thích: "Đương nhiên là không giống. Học viện Hồn sư Sơ cấp chỉ dạy con những điều cơ bản về Hồn sư cũng như các kiến thức văn hóa trụ cột. Học viện thu nhận những đứa trẻ sau khi đã giác tỉnh Võ hồn, thời gian đi học là 6 năm. Đến năm 12 tuổi, nếu không có triển vọng phát triển thì họ sẽ chỉ trở thành những Hồn sư bình thường. Nhưng với phần lớn những người có thiên phú không tệ có thể lựa chọn đi học nâng cao tại Học viện Hồn sư Trung cấp, học liên tục tới 18 tuổi. Học viện Hồn sư Trung cấp sẽ dạy những tri thức cao cấp hơn, nhưng độ khó trong quá trình học sẽ tăng lên rất nhiều. Nếu không đạt đủ các yêu cầu của Học viện thì sẽ không thể tốt nghiệp. Đây là điểm khác biệt so với Học viện Hồn sư Sơ cấp."

---

Đường Tam hỏi: "Nếu đã có Sơ cấp và Trung cấp thì chắc hẳn cũng có Học viện Cao cấp, đúng không ạ?"

Lão Kiệt Khắc gật đầu, trong mắt hiện lên vài phần ngưỡng mộ: "Con không cần phải quan tâm đến Học viện Hồn sư Cao cấp, vì đó không phải là nơi mà ai cũng có thể vào được. Trên cả Thiên Đấu đế quốc của chúng ta chỉ có 2 Học viện Hồn sư Cao cấp, số lượng học viên được thu nhận hàng năm cũng chưa đến 100 người. Đó là cái nôi của những thiên tài. Chỉ cần là người tốt nghiệp từ Học viện Hồn sư Cao cấp ra thì đều được đế quốc và Võ Hồn Điện chiêu mộ, có thể được trực tiếp phong hào quý tộc."

"Quý tộc? Được ưu đãi như vậy cơ ạ?" – Đường Tam kinh ngạc.

Lão Kiệt Khắc nói: "Đương nhiên. Hồn sư chính là chức nghiệp cao quý nhất, Hồn sư cao cấp thì còn hơn cả thế nữa. Họ đều là những nhân tài. Đối với dân thường như chúng ta, cách tốt nhất để một bước lên trời chính là trở thành Hồn sư cao cấp. Chỉ có điều, xuất thân từ dân thường, có mấy ai có thể sở hữu Võ hồn phẩm chất tốt đây? Cho dù có đi nữa, nhưng thiếu đi sự hỗ trợ của các đại gia tộc cũng rất khó để có thể tốt nghiệp ra từ Học viện Hồn sư Cao cấp."

"Kiểm tra tốt nghiệp là chuyện của bản thân, vì sao phải nhờ người khác hỗ trợ?" – Đường Tam khó hiểu.

Lão Kiệt Khắc thở dài: "Đây chính là khoảng cách. Khoảng cách giữa người giàu và người nghèo, giữa quý tộc và dân thường. Yêu cầu tốt nghiệp của Học viện Hồn sư Sơ cấp rất đơn giản: Chỉ cần Hồn lực đạt tới cấp 10, các giáo viên ở Học viện sẽ hướng dẫn hoặc trợ giúp lấy được 1 Hồn hoàn, chính thức trở thành Hồn Sư là được. Cái này không quá khó khăn; chỉ cần vào lúc giác tỉnh Võ hồn có thể sở hữu Hồn lực thì mọi đứa trẻ đều có thể trở thành Hồn Sư. Người ta nói từ Hồn Sĩ tăng lên thành Hồn Sư – đây là giai đoạn 10 cấp Hồn lực tăng dễ dàng nhất."

"Nhưng ở Học viện Hồn sư Trung cấp thì mọi chuyện sẽ khác. Muốn tốt nghiệp nơi này, Hồn lực phải đạt đến cấp 20, hơn nữa còn cần lấy được Đệ nhị Hồn hoàn, khi đó người đó sẽ trở thành Đại Hồn Sư. Có rất nhiều Hồn Sư cả đời cũng không thể thăng cấp được từ cấp 10 đến cấp 20. Ngoài ra, sau khi đạt đến cấp 20, phải tự dựa vào thực lực của bản thân để săn giết Hồn thú và lấy được Hồn hoàn thứ hai; đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Nếu là con cháu của một gia đình quý tộc, khi đi săn Hồn thú có thể được nhiều hộ vệ đi cùng thì tất nhiên độ nguy hiểm sẽ được giảm đi rất nhiều. Những Hồn sư xuất thân bình dân như chúng ta chỉ có thể trông đợi vào chính bản thân mình."

"Điều kiện tốt nghiệp của Học viện Hồn sư Cao cấp thì càng ngặt nghèo hơn. Chỉ sau khi vượt qua cấp 30, lấy được Đệ tam Hồn hoàn thì mới có thể thăng cấp từ phong hào Đại Hồn Sư lên phong hào Hồn Tôn. Nghe nói cấp 30 chính là một cánh cửa rất khó đột phá, kể cả đối với Hồn sư quý tộc. Hơn nữa, đạt đến cấp 30, để có thêm Hồn hoàn cũng bị hạn chế. Chi tiết cụ thể thì con có thể học ở Học viện. Dù sao thì trong số những học viên của Học viện Hồn sư Cao cấp, chỉ 1/3 là có thể tốt nghiệp."

Sau khi nghe lão Kiệt Khắc nói, Đường Tam cũng hiểu cơ bản về Đấu La Đại lục và kiến thức về Hồn sư ở nơi này.

"Kiệt Khắc gia gia, ông nói là có Thập đại danh hiệu của Hồn sư đúng không ạ? Chỉ những học sinh tốt nghiệp Học viện Hồn sư Cao cấp mới được gọi là Hồn Tôn. Vậy làm thế nào để đạt được những danh hiệu sau đó ạ?"

Lão Kiệt Khắc cười khổ: "Ông làm sao mà biết được. Những người vượt qua danh hiệu Hồn Tôn đều là những người vĩ đại. Như vị Hồn Thánh đã từng đến từ thôn ta, lúc trước hắn được Đế quốc trợ cấp trực tiếp. Ông nghe nói rằng, Hồn sư tu luyện càng về sau sẽ càng khó, càng nguy hiểm. Có mấy ai có thể đạt đến danh hiệu cao quý nhất Phong Hào Đấu La cơ chứ? Thậm chí ông cũng không chắc có Hồn Sư nào như thế tồn tại ở cả Thiên Đấu và Tinh La Đế quốc hay không."

Lão Kiệt Khắc cũng chỉ biết một ít kiến thức cơ bản về Hồn sư mà thôi, nên lão cũng không thể nói chi tiết hơn. Đường Tam hiểu rõ, những tri thức như vậy chỉ có thể tìm kiếm từ bên trong Học viện; đặc biệt là kiến thức về những thứ như Hồn hoàn, Hồn thú hoặc tương tự như vậy.

Từ thôn Thánh Hồn đến thành Nặc Đinh cũng không xa. Hai người chỉ mất khoảng nửa ngày là đến nơi. Bọn họ ăn một chút lương khô giữa đường, đến chiều họ đã có thể nhìn thấy những bức tường thành ở đằng xa.

Mặc dù thành Nặc Đinh không được coi là một thành thị lớn, nhưng vì nó nằm rất gần biên giới của Thiên Đấu Đế quốc nên các tường thành được xây rất dày. Sau khi bị kiểm tra như tất cả các khách đi đường khác, Đường Tam và lão Kiệt Khắc nhanh chóng vào bên trong thành.

"Tiểu Tam à! Lát nữa, sau khi đưa con đến Học viện thì ông sẽ trở về. Ở Học viện một mình, con phải nghe lời thầy cô, tuyệt đối không được rời Học viện khi chưa được phép. Sau khi học kỳ kết thúc, ông sẽ lại đến đón con. Lúc đó chắc cũng gần năm mới rồi."

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Đường Tam rời khỏi nhà. Trong lòng hắn có phần bối rối, vô thức nói: "Kiệt Khắc gia gia, ông phải đi sớm vậy ạ?"

Lão Kiệt Khắc cười gượng gạo: "Lữ quán không dành cho những người nghèo như chúng ta. Con đừng phụ lòng tin của ông. Lần tới khi ông gặp con, hy vọng con lúc đó đã trở thành một Hồn sư. Cả Thánh Hồn thôn chúng ta sẽ vì con mà tự hào."

Học viện Hồn sư Sơ cấp Nặc Đinh nằm ở phía tây thành Nặc Đinh. Lão Kiệt Khắc hỏi đường vài lần, cuối cùng cũng đưa được Đường Tam đến đó.

Từ xa họ đã có thể nhìn thấy một vòm cổng lớn. Cổng vòm rộng 20 thước, cao hơn 10 thước, làm từ đá rắn. Bên dưới là hai cánh cổng sắt đen tuyền. Đường Tam chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được chúng được rèn từ những loại tinh thiết tốt nhất.

Qua song sắt, có thể nhìn thấy một lối đi quanh co, yên tĩnh. Một con đường lớn dẫn thẳng vào bên trong, hai bên rợp bóng cây xanh.

Ở giữa cổng hình vòm là bốn ký tự lớn – "HỌC VIỆN NẶC ĐINH".

Chỉ cần nhìn từ cánh cổng là có thể thấy được Hồn sư tại đại lục này quan trọng đến cỡ nào. Mà đây mới chỉ là Học viện Hồn sư Sơ cấp mà thôi.

Lão Kiệt Khắc vừa đưa Đường Tam tới cổng đã bị người gác cổng chặn lại: "Có việc gì? Đây không phải là nơi mà những kẻ nhà quê như các ngươi có thể vào."

Trang phục của lão Kiệt Khắc tại thôn Thánh Hồn cũng được xem là đồ mới và tốt, nhưng ở thành Nặc Đinh, lão lại nom như một tên nhà quê, đến cả một người gác cổng cũng nhìn với vẻ khinh thường.

---

Lão Kiệt Khắc vội cười nói: "Vị tiểu huynh đệ này, chúng tôi tới từ thôn Thánh Hồn. Đứa nhỏ này là học sinh vừa học vừa làm được thôn chúng ta cử đi năm nay. Ngài xem, chúng ta cần phải làm những thủ tục gì?"

Người gác cổng cau mày, tỏ vẻ kỳ quái nói: "Tổ cỏ còn có thể sinh ra phượng hoàng vàng sao? Một thôn nhỏ cũng sinh ra được một người có Hồn lực? Nhưng học viện đã nhiều năm không có học viên bán thời gian. Mấy người không phải kẻ giả mạo đấy chứ?"

Một tia tức giận hiện lên trong mắt lão Kiệt Khắc, nhưng ông vẫn nuốt xuống những lời sỉ nhục này, lấy ra giấy chứng nhận của Chấp sự Võ Hồn Điện Tố Vân Đào, đưa cho người gác cổng.

Người gác cổng cầm lấy giấy chứng minh, nhòm lên nhòm xuống: "Võ hồn là Lam Ngân Thảo? Lại có Tiên thiên mãn Hồn lực? Thật nực cười, đây thực sự là trò đùa lớn nhất thiên hạ. Ta đã làm gác cổng ở học viện này suốt 4 năm còn chưa được nghe qua có học viên nào sở hữu Tiên thiên mãn Hồn lực. Võ hồn của tên nhóc này chỉ là Lam Ngân Thảo, lại còn có thể có Tiên thiên mãn Hồn lực sao? Chứng nhận của Võ Hồn Điện này của các ngươi chắc chắn là đồ giả mạo."

"Ngươi..." – Dù tính tình của lão Kiệt Khắc có tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng được nữa. – "Ngươi đang cố tình làm khó chúng ta. Được, ngươi chờ xem, ta đi tìm Chấp sự đại nhân của Võ Hồn Điện tới. Tiểu Tam, chúng ta đi!".

Nói xong lão Kiệt Khắc xoay người, dẫn Đường Tam đi về trong thành.

Đương nhiên, giấy chứng nhận của Võ Hồn Điện không thể là đồ giả, người gác cổng biết rõ điều đó. Tuy nhiên, những tân sinh bình thường đến đây đều mang theo chút quà lễ, đặc biệt là các gia đình thường dân. Đây là cái người ta gọi là "tiểu quỷ khó qua ải Diêm Vương", đây chính là nguyên tắc.

Lão Kiệt Khắc xuất thân từ một thôn làng nhỏ, cho dù là Trưởng thôn, cũng làm sao có thể biết đến nguyên tắc này.

Người gác cổng trong lòng có phần bất an. Nếu người của Võ Hồn Điện thật sự tới, anh ta sẽ không thể gánh nổi trách nhiệm. Tất nhiên, anh ta cũng tin rằng sẽ không có chuyện người của Võ Hồn Điện sẽ vì hai người từ một thôn nhỏ này mà thật sự đến.

Trong lòng phiền muộn, lời từ miệng nói ra đương nhiên cũng khó chịu: "Thôn Thánh Hồn cái gì, ta thấy là thôn Ăn Mày thì có."

"Ngươi nói cái gì?" - Lão Kiệt Khắc đột ngột quay người lại. Những lời của người gác cổng đã xúc phạm tới niềm kiêu hãnh lớn nhất trong lòng lão; vốn dĩ đây cũng là nguyên nhân khiến lão trở mặt với Đường Hạo mấy hôm trước. Gác cổng thậm chí còn là người ngoài thôn khiến lão càng không thể dung thứ được. Lùi lại vài bước lão trừng mắt nhìn người gác cổng.

Người gác cổng giật mình trước khí thế hung hãn của lão Kiệt Khắc, nhưng anh ta phản ứng lại rất nhanh, thầm nguyền rủa mình: Không phải chỉ là một lão già sao? Sợ cái gì chứ?

"Sao? Không phục à? Ta nói các ngươi đến từ làng Ăn Xin đấy, sai gì sao? Xem thằng nhóc này đi, quần áo đều chắp vá khắp nơi. Ta nghĩ là các ngươi đang tìm nơi để ăn xin đấy. Học viện Nặc Đinh chúng ta không phải là hội từ thiện. Biến nhanh, biến nhanh đi!"

Vừa nói, gác cổng vừa giơ tay lên, xô vào ngực lão Kiệt Khắc, định đuổi họ đi.

Đúng lúc lão Kiệt Khắc nộ khí công tâm (*lửa giận vào tim), một bóng dáng nhỏ bé chen vào giữa hai người. Cùng lúc đó, hắn giơ bàn tay trái ra, cánh tay nhỏ gầy của hắn vừa vặn chạm đến tay người gác cổng, tay trái hắn đẩy mạnh, xô tay của gác cổng ra. Đồng thời, dáng hình nhỏ bé đó cũng bước chân phải lên rất nhanh, đá vào sau chân trái của gác cổng, hai tay của hắn đưa lên, đẩy gác cổng xuống.

Vốn dĩ một chưởng này phải đặt ở khuỷu tay trái của đối phương để anh ta không thể phát lực, nhưng do vóc dáng của người thi triển quá nhỏ nên chỉ có thể giữ được cổ tay của người gác cổng. Chuyển động của hắn cực kỳ nhanh, cơ thể đồng thời lao tới, cả hai tay giữ tay trái của người gác cổng đẩy về phía trước vừa vặn đập vào bụng dưới của gác cổng.

Phía sau chân trái của gác cổng trúng thêm một cước, mặc dù lực cước đó không lớn lắm, nhưng cũng đủ phát huy tác dụng của nó. Bụng dưới trúng chưởng, chân sau lại bị đạp một cước. Chỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ, gác cổng đã ngã chổng vó.

"Tiểu Tam, con..." – Lão Kiệt Khắc chết lặng nhìn đứa trẻ đang chắn trước mặt mình.

Ra tay là Đường Tam. Chiêu thức hắn sử dụng thậm chí còn không phải là tuyệt học Đường Môn, mà chỉ là một thức võ thông thường Thôi Song Vọng Nguyệt ở thế giới kia. Tất nhiên, với tầm vóc cơ thể hắn, cách thi triển có một chút biến đổi. Hắn không chỉ không thể chạm tới khuỷu tay của đối phương, mà bàn tay vốn dĩ phải đẩy vào ngực của đối phương cũng bị đẩy ở phần bụng dưới. Nhưng mà, kết quả vẫn đạt được.

Mặc dù thể hình Đường Tam không lớn, nhưng thể lực của hắn tuyệt đối không nhỏ. Mấy tháng nay luyện búa cũng không phải vô ích, mặc dù không sử dụng tới Huyền Thiên Công, nhưng hắn vẫn có thể hạ được người gác cổng.

"Thằng nhóc bẩn thỉu này, mày muốn chết à?" – Xấu hổ vì bị một đứa trẻ đẩy ngã, gác cổng tức giận, đứng dậy từ trên mặt đất lao về phía Đường Tam.

"Được rồi, dừng tay lại!" – Đúng lúc này, một giọng nói có phần khàn khàn vang lên, ngăn lại động tác của người gác cổng.

Người gác cổng đầu tiên ngây người một lúc, ngay sau đó toàn bộ sự tức giận trên khuôn mặt của anh ta đột nhiên chuyển thành xu nịnh. Thay đổi nhanh đến độ không thể nào tưởng tượng được. Anh ta xoay người lại đối diện với người mới đến, cúi đầu chào rồi nói: "Đại Sư, ngài trở về rồi."

Đường Tam quay đầu lại nhìn. Người đàn ông có vóc dáng tầm trung, hơi gầy đi đến bên cạnh bọn họ. Dường như người này khoảng 40, 50 tuổi, tóc đen ngắn, dáng vẻ rất bình thường, hai tay chắp sau lưng, nhưng lại toát lên một khí chất đặc biệt. Mắt mở một nửa, y có vẻ hơi uể oải và mất tinh thần.

"Đại Sư" chỉ liếc nhìn qua người gác cổng, không thèm để ý đến anh ta, hướng về phía lão Kiệt Khắc nói: "Ông lão, có thể để ta xem qua giấy chứng nhận của Võ Hồn Điện không?"

Lão Kiệt Khắc dù sao cũng là Thôn trưởng, biết quan sát giọng điệu và sắc mặt của người khác. Từ biểu hiện của người gác cổng, lão có thể đoán được thân phận của người đàn ông trung niên này trong Học viện nhất định không thấp, càng không nói đến danh hiệu "Đại Sư". Lão vội vàng đưa giấy chứng nhận trong tay ra.

Đại Sư nhìn qua giấy chứng nhận, ánh mắt lại chuyển qua Đường Tam, nhìn lên nhìn xuống mấy lần. Vì lý do nào đó, mặc dù ánh mắt của Đại Sư không sắc bén, nhưng Đường Tam cảm giác y đang nhìn thấu hắn.

"Chứng nhận là thật. Ông lão, ta thay mặt cho Học viện xin lỗi ông vì chuyện vừa xảy ra. Hãy để đứa trẻ này lại cho ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro