Chương 3: Song sinh Võ hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ."

Hồn hoàn, Hồn thú. Hai thuật ngữ mới này liên tục quẩn quanh trong lòng Đường Tam. Mặc dù hắn không dám chắc phỏng đoán của mình là chính xác, nhưng nếu Huyền Thiên Công không thể đột phá bình cảnh bằng bất cứ cách nào thì có lẽ Hồn hoàn này chính là cánh cửa để hắn đột phá.

Lúc này, lão Kiệt Khắc đã hoàn hồn, cúi đầu nhìn Đường Tam, kinh ngạc nói: "Tiểu Tam, đứa trẻ có Tiên thiên mãn Hồn lực và phế Võ hồn Lam Ngân Thảo mà Đại Sư nói không phải là con đó chứ?"

Đường Tam gật đầu, nói: "Là con ạ."

Lão Kiệt Khắc cúi xuống, đối mặt nhìn Đường Tam: "Tiểu Tam à, ông không nghĩ tới thiên phú của con lại xuất sắc như vậy. Đáng tiếc, con lại không có một người cha có thể truyền thừa Võ hồn tốt cho con. Nếu không, nói không chừng con có thể trở thành vị Hồn Thánh thứ hai của thôn ta. Con nói cho ông biết, con có muốn tới trường chuyên đặc biệt để học tập phương pháp tu luyện của Hồn sư hay không? Chỉ có nơi đó con mới có thể tiếp cận những kiến thức chính xác nhất về Võ hồn."

Lúc này, trong lòng Đường Tam đã nảy sinh hứng thú mạnh mẽ với Võ hồn, nhất là khi Võ hồn này có liên quan tới Huyền Thiên Công của hắn, nhưng hắn không dám đưa ra một câu trả lời chắc chắn: "Kiệt Khắc gia gia, cái này phải hỏi cha cháu mới được."

Lão Kiệt Khắc chợt nhận ra, cho dù đứa bé này có hiểu chuyện đến mức nào đi nữa thì vẫn chỉ là một đứa trẻ. Cho dù như thế nào, nó vẫn phải thông qua ý kiến của Đường Hạo.

Trong mắt lão lóe lên vài phần kiên định. Cho dù lão thực sự không muốn thấy tên quỷ bẩn thỉu, lôi thôi kia nhưng vì để thôn có thể sinh ra một vị Hồn sư lần nữa, lão sẽ bất chấp tất cả.

"Đi nào, Tiểu Tam, ông đưa con về nhà."

Lão Kiệt Khắc để cha mẹ của những đứa trẻ khác đón chúng về nhà, rồi mới mang theo Đường Tam về lò rèn.

Buổi sáng, theo thường lệ, là thời gian ngủ của Đường Hạo. Lò rèn rất yên tĩnh.

"Đường Hạo! Đường Hạo!" – Lão Kiệt Khắc không quan tâm Đường Hạo có đang ngủ hay không. Lão thật sự không yêu thích nổi tên thợ rèn luộm thuộm này. Nếu không phải bởi vì hắn lấy công rèn rất rẻ thì lão đã đá hắn ra khỏi cái thôn này lâu rồi.

Vừa gọi Đường Hạo, lão Kiệt Khắc vừa đảo mắt nhìn quanh, định kiếm cái ghế ngồi xuống, nhưng nhìn thảm cảnh rách nát của căn nhà, lão thật sự không có đủ dũng khí để đặt mông xuống bất kỳ cái gì cả. Tuổi của lão cũng không còn tráng niên gì nữa, lão không dám đánh cược mớ xương cốt của mình ở chỗ này.

"Ai đang hô to gọi nhỏ vậy?" – Giọng nói có phần giận dữ của Đường Hạo vang lên. Hắn vén rèm cửa phòng trong, chậm chạp bước ra.

Hắn nhìn qua con trai mình trước tiên, rồi chuyển ánh mắt lên người lão Kiệt Khắc: "Lão Kiệt Khắc, làm gì vậy?"

Lão Kiệt Khắc tức giận nói: "Hôm nay là ngày con trai ngươi thức tỉnh Võ hồn, quan trọng ra sao ngươi có biết không? Con cái nhà khác đều là cha mẹ đưa đi. Đáng lẽ ngươi cũng phải đi mới đúng, nhưng ngươi thì vẫn như mọi khi!"

Đường Hạo phớt lờ những lời châm chọc của lão Kiệt Khắc, ánh mắt lại chuyển về phía con trai: "Tiểu Tam, giác tỉnh Võ hồn của con thế nào? Là cái gì?"

Đường Tam nói: "Cha, là Lam Ngân Thảo."

"Lam Ngân Thảo?" – Không biết tại sao, Đường Hạo thường không quan tâm đến tất cả mọi chuyện, nhưng nghe đến 3 chữ này, thân thể hắn lại khẽ run lên, trong mắt lộ ra quang mang kỳ lạ.

Sự thay đổi trên nét mặt của Đường Hạo chỉ Đường Tam mới nhận ra. Lão Kiệt Khắc đương nhiên sẽ không quan tâm đến vẻ mặt của một tên thợ rèn bẩn thỉu, trực tiếp nói: "Mặc dù là Lam Ngân Thảo, nhưng Tiểu Tam lại có Tiên thiên mãn Hồn lực. Đường Hạo, ta đã quyết định, suất đi học năm nay của thôn chúng ta sẽ dành cho Tiểu Tam, để thằng bé đến Học viện Hồn sư Sơ cấp thành Nặc Đinh học tập. Thôn sẽ chi trả lộ phí."

"Lam Ngân Thảo, Lam Ngân Thảo." – Đường Hạo thì thào hai từ, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên sự kiên quyết mà Đường Tam chưa từng thấy, trầm giọng nói: "Không được!"

"Ngươi nói cái gì? Ta không nghe lầm chứ?" – Lão Kiệt Khắc ngoáy lỗ tai, sửng sốt nhìn Đường Hạo: "Ngươi có biết cơ hội này quý giá thế nào không? Bởi vì Thánh Hồn thôn chúng ta đã từng sinh ra một vị Hồn Thánh nên mỗi năm mới được cấp cho 1 suất đi học. Những thôn khác á, phải 2-3 thôn gộp lại mới có 1 suất, ngươi biết không hả? Đây chính là cơ hội tốt. Nói không chừng, sau này Tiểu Tam có thể trở nên kiệt xuất hơn người."

Đường Hạo lạnh lùng nhìn lão Kiệt Khắc: "Xuất chúng hơn người thì có ích gì? Ta chỉ biết là nếu nó đi thì không ai nấu cơm cho ta cả. Lam Ngân Thảo... Ông cho rằng Võ hồn Lam Ngân Thảo thì có thể tu luyện được cái gì? Nó chỉ là một cái Võ hồn bỏ đi!"

Lão Kiệt Khắc tức giận nói: "Nhưng thằng bé có Tiên thiên mãn Hồn lực! Chỉ cần có được một cái Hồn hoàn, cho dù Hồn hoàn đó là loại kém nhất đi chăng nữa, thằng bé cũng sẽ lập tức trở thành Hồn sư. Hồn sư đấy, ngươi biết không hả? Thôn chúng ta đã rất nhiều năm rồi chưa có ai trở thành Hồn sư được hết."

Đường Hạo lạnh lùng nói: "Đây mới là mục đích chính của ông đúng không? Ta nói không được là không được. Ông đi được rồi đấy."

"Đường---Hạo---" – Lửa giận trong lòng lão Kiệt Khắc đã bùng thành núi lửa.

Đường Hạo vẫn giữ vẻ biếng nhác như trước: "Không cần lớn tiếng như vậy, ta chưa điếc. Ta nói: Ông đi được rồi đấy."

"Kiệt Khắc gia gia, ông đừng tức giận. Cháu sẽ không đi học trường học của Hồn sư nữa đâu. Cha nói đúng, Lam Ngân Thảo chỉ là một Võ hồn bỏ đi. Cháu cảm ơn ý tốt của ông ạ."

Lão Kiệt Khắc mặc dù ghét Đường Hạo tới cực điểm, nhưng lão lại rất thích sự ngoan ngoãn của Đường Tam. Lửa giận dần lụi đi, lão thở dài nói: "Hài tử ngoan, gia gia không tức giận. Được rồi, ông phải đi rồi."

Nói xong, lão xoay người ra ngoài, rời đi.

Đường Tam vội vàng ra ngoài tiễn lão. Đường Hạo có thể không để ý đến lão, nhưng lão Kiệt Khắc là thôn trưởng, lại rất tốt bụng. Lễ phép với lão là chuyện không thể coi nhẹ được.

Lão Kiệt Khắc đi tới cửa lò rèn rồi dừng lại, quay người nhìn về phía Đường Hạo, nghiêm nghị nói: "Đường Hạo, đời này ngươi cứ vậy coi như là xong. Nhưng Tiểu Tam vẫn chỉ là một đứa trẻ. Ngươi không nghĩ nên cho nó một nghề nào đó để mưu sinh ư? Đừng khiến nó lỡ dở việc trở thành Hồn sư. Như vậy ít nhất sau này nó sẽ không rơi vào con đường của ngươi. Nếu ngươi còn muốn thay đổi ý định thì đến tìm ta. Thời gian ghi danh của Học viện Hồn sư Sơ cấp Nặc Đinh còn 3 tháng nữa."

---

Đường Tam tiễn lão Kiệt Khắc rời đi, trong lòng cũng chùng xuống vài phần. Dù sao thì, theo lời Tố Vân Đào, Hồn hoàn có thể có sự liên quan tới vấn đề đột phá Huyền Thiên Công của hắn. Nhưng hắn cũng không thể hiện điều gì ra ngoài. Hắn tin tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội.

Hắn chậm rãi trở vào trong lò rèn. Bất ngờ là Đường Hạo cũng chưa quay về phòng ngủ mà đang ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

"Cha, cha trở về phòng ngủ tiếp đi. Con đi chuẩn bị bữa trưa."

Đường Hạo vẫn nhắm mắt, lạnh nhạt nói: "Con cũng cảm thấy thất vọng sao? Cũng muốn trở thành Hồn sư?"

Đường Tam có phần sửng sốt: "Điều đó không quan trọng. Cha ơi, trở thành một thợ rèn cũng tốt, cũng có thể nuôi sống được chúng ta. Cha chẳng phải đã đồng ý là sẽ dạy con rèn đúc nông cụ sao?"

Đường Hạo chậm rãi mở mắt. Từ đáy mắt hắn, Đường Tam nhìn thấy một tia kích động. Trong vô thức, tay phải Đường Hạo nắm chặt thành quyền, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ lạnh như băng: "Hồn sư? Trở thành Hồn sư thì có ích gì? Đừng nói tới một Võ hồn vứt đi. Cho dù có là Võ hồn lợi hại nhất, Hồn sư lợi hại nhất thì cũng có tác dụng gì? Cuối cùng cũng là phế vật như nhau mà thôi."

Tâm tình Đường Hạo rất kích động, toàn thân phát run. Dường như Đường Tam nhìn thấy trong mắt cha mình có gì đó trong suốt lấp lánh.

Đường Tam chạy tới, nắm chặt tay Đường Hạo: "Cha, người đừng nóng giận. Con không trở thành Hồn sư nữa. Con sẽ ở bên cạnh người, nấu cơm cho người."

Hít sâu một hơi, sự kích động của Đường Hạo lui đi cũng nhanh như khi nó đến. Hắn bình tĩnh nói: "Phóng Võ hồn của con ra cho ta xem."

"Vâng ạ." – Đường Tam gật đầu, ngửa tay phải lên. Huyền Thiên Công trong cơ thể lặng lẽ lưu chuyển. Trong ý thức của mình, hắn cảm giác được dòng chảy ấm áp đang hòa làm một với Huyền Thiên Công. Ánh sáng lam nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Trong nháy mắt, một ngọn cỏ nhỏ màu lam xuất hiện.

Ngẩn ngơ nhìn Lam Ngân Thảo trong tay Đường Tam, Đường Hạo thoáng thất thần. Một lúc sau hắn mới bình tĩnh lại, quang mang trong mắt lưu chuyển bất định, thì thào: "Lam Ngân Thảo, quả nhiên là Lam Ngân Thảo. Giống như nàng ấy."

Đột nhiên, Đường Hạo đứng bật dậy, đi về phía phòng trong. Động tác đó suýt nữa đẩy ngã Đường Tam đang ở trước mặt hắn. Võ hồn Lam Ngân Thảo trong tay cũng theo đó biến mất.

"Cha."

Đường Hạo sốt ruột phất tay: "Đừng làm phiền ta."

Nói xong, hắn đã đẩy rèm vào phòng trong.

"Nhưng mà, con còn một Võ hồn khác."

Đường Tam nói ra điều bất thường của hắn so với bọn trẻ khi giác tỉnh Võ hồn ngày hôm nay. Hắn không tiết lộ chuyện này cho Tố Vân Đào hay lão Kiệt Khắc. Dù sao bọn họ cũng chỉ là người ngoài mà thôi.

[Đường Môn Huyền Thiên Bảo Lục Tổng Cương – Đệ nhất điều: Đừng bao giờ để một người mà ngươi không thể hoàn toàn tin tưởng biết được ngươi thực sự sở hữu bao nhiêu sức mạnh.]

Đường Tam đã sớm đem Huyền Thiên Bảo Lục khắc ghi vào tâm, đối với những nguyên tắc trong Tổng Cương càng là kiên trì tuân thủ.

Rèm cửa lại bị vén lên một cách thô bạo, Đường Hạo lại xuất hiện ở phòng ngoài, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ. Đôi mắt hắn đỏ hoe như vừa mới khóc.

Đường Tam không mở miệng cũng không mở tay phải lên như trước, tay trái hắn chậm rãi đưa lên. Lần này, thay vì lam quang xuất hiện, sắc đen nhàn nhạt phun ra từ trong lòng bàn tay hắn. Ánh đen đó tụ lại trong nháy mắt tạo thành một hình thù kì dị trong tay hắn.

Đó là một cái chùy màu đen, đầu chùy hình trụ. Nó như thể là một chiếc búa rèn thu nhỏ nhưng từ bên ngoài của chiếc chùy lại tỏa ra một loại ánh sáng đặc biệt, một vòng hoa văn cuộn lại quanh đầu chùy.

Không biết tại sao, khi chiếc chùy nhỏ này xuất hiện trong tay Đường Tam thì bầu không khí trong phòng lập tức trầm xuống. Đường Tam dường như không thể chịu được sức nặng của cái chùy này, hắn cũng chỉ có thể nắm lấy nó, cánh tay từ từ buông xuống. Mặt hắn tái nhợt đi.

Khác với Lam Ngân Thảo gần như không tiêu hao nội lực Huyền Thiên Công, khí chiếc chùy đen nhỏ bé này vừa xuất hiện, nó đã hấp thu gần hết nội lực của Đường Tam. Hắn chỉ có thể nắm chặt tay cầm cán chùy. Chùy tuy nhỏ nhưng trên thực tế, trọng lượng của nó vượt xa búa rèn bình thường.

"Đây...Đây là..."

Đường Hạo gần như là dùng một bước để tới chỗ Đường Tam. Hắn mạnh mẽ nắm lấy chùy nhỏ, đưa tới trước mặt mình. Tay Đường Hạo có lực rất lớn, ít nhất là Đường Tam không còn cảm giác sức nặng của chùy đè lên tay mình nữa.

Khi Đường Hạo nắm lấy tay hắn, Đường Tam cảm nhận được sự ấm áp của cái gọi là huyết mạch tương liên khiến trong lòng hắn hết sức thoải mái.

"Cha ơi, có chuyện gì sao?"

Nhìn tiểu chùy màu đen, sự kích động trong mắt Đường Hạo những tưởng đã tắt lại vụt lên lần nữa: "Song sinh Võ hồn! Thực sự là song sinh Võ hồn. Con trai, con trai của ta!"

Đột nhiên, Đường Hạo mạnh mẽ giang hai tay ra, ôm chặt Đường San vào trong lòng.

Ngực của Đường Hạo rất rộng. Có lẽ vì đã làm thợ rèn trong thời gian dài, mặc dù bề ngoài hắn nhìn biếng nhác, nhưng cơ bắp trên người hắn không giảm đi theo năm tháng, vòng ôm của hắn cũng rất ấm áp. Tình yêu của người cha mang đến cảm giác an toàn không gì có thể thay thế được.

"Cha."

Đường Tam có chút sững sờ. Theo những gì hắn nhớ được, đây là lần đầu tiên Đường Hạo ôm hắn.

Tiểu thiết chùy trên tay càng ngày càng nặng. Mặc dù Đường Tam rất hưởng thụ cảm giác ấm áp từ cha này, nhưng hắn cũng không muốn chiếc chùy này rơi khỏi tay mình mà đập vào người cha.

"Cha ơi, con không thể giữ được nữa." – Đường Tam chịu không nổi, nói.

Đường Hạo buông lỏng hai tay ra: "Thu lại đi."

Ánh đen tán đi, sức nặng cũng biến mất. Trong lòng Đường Tam cảm thấy rất kì dị, rõ ràng chiếc chùy đó là do nội lực Huyền Thiên Công cùng một loại năng lượng kỳ lạ trong người hắn kết hợp tạo thành, vậy vì sao mà bản thân hắn lại không thể điều khiển được nó? Điều khiến hắn kinh ngạc nữa là sau khi thu hồi chiếc chùy đó, nội lực của hắn cũng gần như cạn sạch.

---

Đường Tam chưa từng được chứng kiến nét mặt của cha mình phong phú đến vậy trong đời. Nhiều loại tâm tình phức tạp không ngừng xuất hiện trên mặt Đường Hạo. Một lúc sau, hắn chậm rãi nói:

"Nhớ kỹ! Trong tương lai, con nhất định phải dùng chiếc chùy ở tay trái bảo hộ lấy ngọn cỏ ở tay phải. Vĩnh viễn."

Đường Tam không hiểu nhưng vẫn gật đầu. Đường Hạo đứng dậy, đi thẳng vào phòng trong.

Trong lúc nấu bữa trưa, Đường Tam cũng đồng thời tự suy ngẫm về thế giới Võ hồn mà hắn mới được tiếp xúc hôm nay. Song sinh Võ hồn – có vẻ như rất hiếm thấy ở thế giới này, cho nên cha mới có thể sốc như vậy. Có vẻ như Võ hồn Chùy này của hắn đã làm cha lay động không nhỏ.

Thực ra đối với hắn mà nói, quan trọng hơn là mối liên hệ giữa Võ hồn và Huyền Thiên Công. Nếu Hồn hoàn là chìa khóa để Huyền Thiên Công có thể đột phá, như vậy, cho dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải nghĩ cách có được một cái Hồn hoàn để thử thí nghiệm.

Vào bữa trưa, Đường Hạo có vẻ trầm tĩnh, lượng cơm ăn cũng giảm đi nhiều so với trước. Ánh mắt hắn đôi khi lướt qua Đường Tam, có vẻ đang do dự điều gì đó.

Ăn xong bữa trưa, Đường San như thường lệ chuẩn bị dọn dẹp bát đĩa, nhưng Đường Hạo lại gọi hắn lại: "Để lát nữa rồi dọn dẹp. Tiểu Tam, ta hỏi con, con có muốn trở thành Hồn sư không?"

Đường Tam sửng sốt trong chốc lát, nhìn về phía Đường Hạo, không cam lòng lừa gạt phụ thân. Hắn do dự một lúc, cuối cùng gật đầu.

Đường Hạo thở dài một tiếng, nét mặt lại già đi vài phần: "Cuối cùng con vẫn chọn đi con đường này." Hắn chỉ nói thêm câu này, rồi quay người trở về phòng.

Đường Tam phát hiện ra, khi Đường Hạo thở dài, dường như có thất vọng trong cảm xúc nhưng càng nhiều hơn là sự vui mừng. Hắn hiểu trong lòng cha mình còn nhiều bí mật đang ẩn giấu.

Dọn hết bát đĩa đi, Đường Tam trở về phòng, tiếp tục công việc. Sự va chạm giữa búa rèn và khối sắt vang lên những tiếng "đang đang" có tiết tấu. Mặc dù hắn không biết lúc nào thì khối sắt này có thể trở thành cỡ nắm tay mà Đường Hạo yêu cầu, nhưng phương thức rèn đúc này cũng có tác dụng tôi luyện không nhỏ đối với Huyền Thiên Công, đối với thân thể cũng thế. Đường Tam đã cố hết sức dồn hết nội lực Huyền Thiên Công ít ỏi hiện tại của mình vào mỗi nhát búa, như vậy, hắn có thể duy trì thời gian vung búa lâu hơn nữa.

Đến chiều, hắn đã gõ được hơn ba trăm búa, cũng thấy được một ít tạp chất nữa đã bị đẩy ra khỏi khối sắt. Lúc này, rèm cửa được nhấc lên, Đường Hạo đi tới. Chiều nay Đường Hạo hình như không rèn nông cụ, Đường Tam không nghe thấy âm thanh gõ búa quen thuộc.

"Cha." – Đường Tam nhìn về phía cha mình, ngừng búa trên tay.

Đường Hạo dùng tay ra hiệu để hắn tiếp tục, rồi đứng sang một bên, nhìn con trai.

Chỉ lúc này Đường Tam mới tiếp tục vung búa. Quần áo của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Với nội lực hiện tại, hắn vẫn chưa thể thích ứng với nhiệt độ cao, huống chi còn đang làm thể loại công việc nặng nhọc này.

"Đang, đang, đang, đang, đang..." – Tiếng đập không ngừng vang lên. Thân thể nhỏ bé của Đường Tam không hề cân xứng với chiếc búa trên tay, nhưng mỗi lần búa sắt vung lên đều vô cùng mạnh mẽ.

Trong lòng Đường Hạo thầm nghĩ, 'Thiên sinh thần lực, lại còn là Tiên thiên mãn Hồn lực, chẳng trách thằng bé dù nhỏ thế này đã có thể vung búa sắt'. Lão Kiệt Khắc nói đúng; hắn không nên để sự bất cần của mình ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa trẻ này. Con đường sau này, nên để thằng bé tự bước đi.

Nhìn Đường Tam ướt đẫm mồ hôi, Đường Hạo cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

"Dừng một chút." – Đường Hạo mở miệng nói.

Đường Tam hạ búa sắt trong tay xuống, thở hổn hển, lặng lẽ thúc giục Huyền Thiên Công trong cơ thể điều tức để khôi phục lại thể lực.

Đường Hạo đi tới trước mặt Đường Tam, cầm lấy chiếc búa sắt trong tay hắn, nhìn bếp lò nơi đống sắt đang rực màu lửa đỏ: "Đập như con, cho con thêm một năm nữa cũng không thể biến nó thành nhỏ như nắm tay."

Đường Tam ngẩng mặt, nhìn người cha cao lớn của mình: "Vậy con phải làm thế nào ạ?"

Đường Hạo lãnh đạm nói: "Nói cho ta biết, khi con vung búa rèn để đập sắt, sức mạnh đến từ bộ phận nào của cơ thể đầu tiên?"

Đường Tam nghĩ một lúc rồi nói: "Hẳn là eo ạ. Từ eo lên đến thắt lưng, sau đó dọc theo cánh tay nâng lên búa rèn."

Đường Hạo không khẳng định cũng không phủ nhận suy nghĩ của Đường Tam mà tiếp tục hỏi: "Trong cơ thể con người, ngoài bộ não, bộ phận nào là quan trọng nhất?"

"Đó là trái tim." – Đường Tam trả lời không chút do dự. Trái tim và đại não đều là 2 nơi có thể gây ra cái chết ngay lập tức, và trong khi não vẫn có hộp sọ để bảo vệ thì bao quanh tim chỉ có da và cơ thể thôi. Là một đệ tử của Đường Môn, hắn hiểu rất rõ cấu tạo cơ thể con người, dùng ám khí đâm xuyên tim kẻ thù là phương pháp giết người nhanh nhất và cũng là phương pháp đơn giản nhất.

Đường Hạo dừng một chút, rồi nói: "Vậy con nói cho ta biết, con người có bao nhiêu trái tim?"

"A?" – Đường Tam sửng sốt nhìn cha, có chút khó hiểu. Người có mấy trái tim còn phải hỏi sao?

"Trả lời ta." – Đường Hạo lạnh lùng nhìn hắn. Áp lực từ vóc dáng và khí tức của cha ép Đường Tam có chút khó thở.

"Một trái tim."

Đường Hạo lắc đầu: "Không, sai rồi. Nhớ cho kỹ, con người có ba trái tim, không phải một".

"Ba trái tim?" – Đường Tam trợn mắt, há hốc mồm nhìn Đường Hạo, không hiểu ý hắn.

Đường Hạo đảo cái búa đang cầm trong tay, dùng cán búa vỗ vào hai bắp chân của Đường Tam.

"Đây này, hai bắp chân của con người chính là trái tim thứ 2 và thứ 3. Nếu một người muốn phát huy toàn bộ năng lực của mình, vậy thì người đó phải sử dụng đồng thời ba trái tim mới có kết quả. Cho nên, khi phát lực, không cần phải lấy eo làm điểm xuất lực. Ba trái tim mới là điểm xuất lực chính xác."

"Khi trái tim trong ngực con tăng tốc đập, lực sẽ khởi nguồn từ hai bắp chân, truyền lên đến đùi, chạy qua eo, lưng, cánh tay và cuối cùng sẽ giải phóng ra ngoài. Đây mới gọi là toàn lực nhất kích. Tim phát lực, eo là trục. Nhìn."

---

Đường Hạo nâng cây búa trong tay lên, khiến Đường Tam lui về phía sau mấy bước. Cùng lúc đó, cây búa trong tay hắn đã đổi hướng trở lại. Cùng một tiếng hét lớn, hắn quay nửa người, hai chân bám chặt trên mặt đất, chiếc khố rách nát không che hết được hai bắp chân đang căng lên. Cả người hắn tựa như một con mãnh hổ đang đợi thế bộc phát. Chân phát lực, xoay eo, và chiếc búa trong lúc vô hình được xoay lại hạ xuống. KENG. Một tiếng nổ lớn vang lên. Tầng tầng sức mạnh rơi xuống cục sắt được nung đỏ rực.

Đường Tam hoàn toàn có thể cảm nhận được, đây là quá trình phát lực thuần túy của cơ thể con người. Đường Hạo không có nội lực, cũng không có cái gọi là Võ hồn phóng thích. Đây hoàn toàn là sức mạnh của cơ thể hắn. Khối sắt đỏ rực đã bị đập co lại đến 1/3, biến dạng hoàn toàn.

"Lấy hai bắp chân phát ra lực kết nối với sức mạnh của cơ thể thành một chỉnh thể chính là cách để phát huy toàn bộ lực lượng."

Đường Hạo trả lai búa sắt cho Đường Tam: "Con tới làm một lần."

"Vâng ạ."

Đường Tam không hề nghĩ tới rèn cũng có cách phát lực như vậy. Cách phát lực này không chỉ có thể sử dụng trong nghề rèn, mà hẳn là còn có thể phát huy tác dụng trong võ công Đường Môn của hắn.

Hai tay nắm chặt cán búa, bắt chước tư thế của Đường Hạo lúc trước, hai mắt Đường Tam dán chặt vào cục sắt nóng đỏ. Huyền Thiên Công chậm rãi lưu động, truyền sâu vào hai bắp chân. Cả hai chân hắn bám chắc trên mặt đất.

Đường Tam hét lớn. Sức mạnh từ bắp chân cùng với Huyền Thiên Công đồng thời bộc phát, trong nháy mắt lan tràn, eo xoay, sức mạnh truyền qua thắt lưng, tới hai vai, chuyển tới hai cánh tay. Hắn cảm giác được rõ ràng sức mạnh của mình trở nên dồi dào hơn bao giờ hết, từ hai bắp chân xuất phát, cho đến khi cánh tay vung búa sắt, thân thể hắn như thể bị sức mạnh này cuốn bay cùng.

"Đang!" – Búa sắt hạ xuống chuẩn xác trên khối sắt, phát ra thanh âm vang dội.

Bởi dồn hết sức mạnh của cả cơ thể để hạ búa nên cả hai chân Đường Tam rời khỏi mặt đất, lảo đảo về phía trước một bước. Búa sắt bật trở lại. Mặc dù có Huyền Ngọc Thủ hỗ trợ nên tay Đường Tam cũng không bị tổn thương gì nhưng cả hai cánh tay đều tê rần vì chấn động của cú bật này. May có Huyền Thiên Công luân chuyển kịp thời nên cảm giác tê dại cũng dần biến mất.

Kết quả có thể thấy được rõ ràng. Mặc dù do bị giới hạn bởi độ tuổi, kể cả có sự hỗ trợ của Huyền Thiên Công, một búa này cũng không hiệu quả như Đường Hạo, nhưng nó có tác dụng bằng cả mười búa trước đây của Đường Tam.

Nhìn động tác của Đường Tam, Đường Hạo cũng không đưa ra đánh giá gì nhưng trong mắt lại lóe lên một tia kinh ngạc. Đường Tam có thể làm tốt hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều. Đường Hạo không ngờ Đường Tam thật sự có thể thành thục phương thức phát lực này trong thời gian ngắn như thế.

Đường Hạo không biết rằng Đường Tam luôn kiên trì khổ tu võ học Đường Môn, không chỉ có nền tảng Huyền Thiên Công, Khống Hạc Cầm Long, Quỷ Ảnh Mê Tung và cả Huyền Ngọc Thủ giúp Đường Tam vượt xa các bạn cùng lứa khác. Ngộ tính của hắn không kém nên nắm bắt kỹ xảo phát lực này đối với hắn tương đối đơn giản. Tất nhiên, vì đây là lần đầu tiên nên hắn vẫn chưa sử dụng nó thuần thục.

"Bố ơi, con làm đã đúng chưa?"

Đường Hạo chậm rãi gật đầu: "Con đã hiểu tác dụng của trái tim chưa? Con người sử dụng sức mạnh cơ bắp nhiều nhất chính là ở bắp chân, vì vậy bắp chân là nguồn cung cấp mọi sức mạnh. Sử dụng tốt sức mạnh của bắp chân, khí lực của con sẽ tăng mạnh hơn nhiều."

Vừa nói, Đường Hạo vừa đi đến bên cạnh ống thổi ngồi xuống, từ dưới ống thổi móc ra một thứ rèn từ sắt: một đồ vật trông như hai bàn đạp. Đường Hạo giữ chúng để nối dưới ống thổi, dùng cả hai tay để kéo ống thổi đóng lại.

"Trong việc rèn đúc, tác dụng của ống thổi cũng đặc biệt quan trọng. Kim loại được nung nóng hoàn toàn có thể được rèn tốt hơn nhiều bởi vì điều đó có thể gia tăng tính đàn hồi của nó. Bất kỳ khối kim loại nào, ngay cả khi nó là kim loại không tinh khiết, nó cũng có linh hồn riêng của mình. Nếu nhiệt độ không đủ, và khi rèn sử dụng quá nhiều lực, kim loại sẽ bị vỡ vụn. Như vậy, ngay cả khi nung chảy và luyện lại lần nữa, khối kim loại này cũng chỉ là phế thải. Bởi thế, khi con dồn lực để đập sắt, phải đảm bảo duy trì nhiệt độ của nó thật tốt. Bơm ống thổi cũng sử dụng sức mạnh của bắp chân. Con không chỉ có thể bảo toàn thể lực tốt hơn, mà còn có thể khiến ống thổi đạt đến nhiệt độ lớn nhất".

Hai chân hắn đặt chân bàn đạp, đột ngột thả sức. Lấy chân làm điểm khởi đầu, cả thân người hắn bắn về đằng sau, hai tay tự nhiên điều khiển ống thổi mở ra, chân duỗi thẳng và uốn cong, một lần nữa đưa tay cầm về phía sau. Trong lúc đẩy và lùi, ống thổi hoạt động hết công suất. Động tác của Đường Hạo cũng không nhanh vội, nhưng mỗi một động tác đều phát huy tác dụng tối đa. Các cơ bắp trên bắp chân kéo xuống, cơ thể hắn và ống thổi đều chuyển động theo một quy luật nhịp nhàng. Ngọn lửa chợt từ giữa lò bốc lên, cùng lúc đó, khối sắt bị thiêu đỏ rực.

"Con tới thổi ống bễ. Cứ làm như ta làm vừa rồi." – Đường Hạo chuyển vị trí của mình cho Đường Tam.

Có kinh nghiệm dùng búa sắt lúc trước cộng thêm việc quan sát kỹ càng, Đường Tam ngồi trên ghế của Đường Hạo, rất nhanh đã nắm bắt được phương pháp vận hành ống thổi, mặc dù vẫn còn hơi giật, nhưng hắn cẩn thận chú ý, mỗi lần phát lực đều lấy sức mạnh từ bắp chân. Quả nhiên, như Đường Hạo đã nói, không chỉ tiết kiệm được rất nhiều thể lực, mà kết quả so với lúc trước cũng tốt hơn không ít.

Đường Hạo cầm búa rèn của Đường Tam, lạnh lùng nói: "Dùng hết sức đập búa rèn mới có thể phát huy hết sức mạnh của mình, nhưng một búa hạ xuống, phản lực bật lại cũng tạo thành gánh nặng lớn cho cơ thể. Nếu không có phương pháp hướng dẫn phù hợp, bản thân rất dễ bị thương, còn có thể hao phí thể lực, không thể dồn hết lực lên kim loại. Con phải nhìn kỹ động tác này của ta, đây là mấu chốt để con có thể đập cục sắt này thành cỡ nắm tay trong thời gian ngắn hay không."

Hít sâu một hơi, hai mắt Đường Hạo tập trung. Sau khi Đường Tam thổi ống bễ, toàn bộ cục sắt đã cháy đỏ rực. Ngọn lửa rực cháy bùng lên, khiến bên trong căn phòng nóng như thiêu đốt.

---

Khi Đường Hạo di chuyển, động tác của hắn so với lúc trước có vẻ không có gì khác biệt. từ chân đến thắt lưng, từ thắt lưng đến cánh tay. "Đang" một tiếng, búa sắt nện trên khối kim loại.

Ngay lúc búa sắt phản lực bật lên, Đường Hạo đột ngột xoay người, hai chân phát ra sức mạnh như trước. Búa rèn vừa bắn lên đã bị hắn giữ lại, xoay một vòng trên đầu, tiếng gió rít lên mãnh liệt, búa lại vang lên một tiếng dữ dội khi va chạm với miếng sắt. Một búa này không chỉ nhanh hơn mà sức mạnh cũng lớn hơn nhiều so với búa đầu tiên.

Búa sắt bật lên cao và chuyển động của Đường Hạo cùng tốc độ của búa sắt dường như đã đạt tới một sự kết hợp hoàn hảo. Không sớm không muộn, ngay trong tích tắc chiếc búa sắt đã đạt tới cực điểm hướng lên trên, thân hình của hắn lái chiếc búa sắt đi một vòng, để một lần nữa đập xuống.

Ánh măt Đường Tam sáng rực. Đây hẳn là một phương pháp "mượn lực dùng lực", sử dụng chính phản lực trong lúc búa rèn và kim loại va chạm nhau để chuyển hóa thành lực đập xuống. Chuyển động được phối hợp một cách hoàn hảo để tránh bị tác động gây tổn thương tới bản thân từ lực bật lên ở mức độ lớn nhất, và thay vào đó, lực vật lý này sẽ được thêm vào kích tiếp theo. Bắt đầu từ kích búa thứ hai, sức mạnh mỗi lần hạ búa đã vượt qua toàn bộ sức mạnh của Đường Hạo, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Động tác của Đường Hạo ngày càng nhanh, búa rèn đập xuống khối sắt như một cơn bão dữ dội, khối sắt liên tục bị biến dạng bởi những nhịp đập của búa rèn. Khiến người ta kinh ngạc chính là vị trí Đường Hạo đập xuống cực kỳ chính xác. Mỗi khi khối sắt bị va đập, nó sẽ giảm xuống một nửa độ dày và khi nó bắt đầu phẳng lại, chiếc búa rèn trong tay hắn sẽ ngay lập tức đập vào cạnh của khối sắt, khiến nó lật lại. Do đó, cả khối sắt đều bị rèn dưới những nhát búa của hắn, mà không chỉ đơn giản là bị đập thành một chiếc bánh phẳng bằng sắt.

Trong nháy mắt, búa đã đập 36 lần, và cả hai tay của Đường Hạo điều động chiếc búa sắt quay liên tiếp trên đầu ba vòng mới phân tán hết lực lượng còn lại của búa. Hắn thu búa lại. Mặt hắn không đỏ lên, hơi thở không dồn dập, như thể những nhát búa cuồng phong vũ bão trước đó không phải do hắn làm.

Toàn bộ khối sắt chỉ sau 36 nhát búa đã nhỏ đi hẳn một vòng. Chỉ nhìn bằng mắt thường rất khó thấy bất kỳ tạp chất nào lẫn trong đó hay không.

Đây mới chính là kỹ năng chân chính của người thợ rèn. Chùy pháp quá tuyệt vời.

"Hiểu chưa?" – Đường Hạo nhìn Đường Tam đang thổi ống bễ không ngừng.

Đường Tam nghĩ một chút rồi nói: "Mượn lực dùng lực – con hiểu lý thuyết, nhưng mà nó không đơn giản chút nào."

Đường Hạo thờ ơ nói: "Nếu con muốn đạt được trình độ của ta, chỉ có một cách: thục sinh năng xảo (làm nhiều quen tay). Hơn nữa, con phải nhớ rằng, khi con tiến hành rèn đúc một khối kim loại bình thường, khi nó lẫn nhiều tạp chất cũng sẽ là thời điểm nó dễ vỡ vụn nhất. Khi đó, con phải giảm lực trong lúc rèn, lúc tạp chất dần bớt đi, cần gia tăng lực hạ búa để duy trì hiệu quả của các cú đập. Khống chế lực độ chính là điểm mấu chốt. Con tự mình tập từ từ đi. Không tăng lực và tốc độ một cách mù quáng: độ chính xác cũng quan trọng không kém. Ít nhất con phải hiểu được nơi cần hạ búa xuống, nếu không, cho dù có dùng nhiều lực hơn cũng chẳng có ích gì."

Chiếc búa lại lần nữa trở lại trong tay Đường Tam. Đường Hạo xoay người rời khỏi.

'Cha không nuốt lời. Cha thực sự dạy mình phương pháp rèn đúc. Hơn nữa, từ những gì ông ấy chỉ dạy, thì mỗi nghề đều có những bí mật riêng của nó. Không có gì là đơn giản cả.'

Trong nửa tháng tiếp theo, mỗi ngày Đường Tam đều luyện tập phương pháp rèn đúc mượn lực mà Đường Hạo đã dạy. Mặc dù có Khống Hạc Cầm Long hỗ trợ kiểm soát sức mạnh và Tử Cực Ma Đồng giúp xác định vị trí của những nhát búa, nhưng để nắm giữ thuần thục được phương pháp này khó hơn hắn tưởng tượng nhiều.

Nếu toàn lực nhất kích, dồn toàn bộ lực lượng vào một búa thì rất khó kiểm soát được tất cả sức mạnh dốc ra. Nhưng nếu mượn lực dùng lực thì kiểm soát sự cân bằng của cơ thể để định vị đòn búa là điều vô cùng khó khăn. Mỗi khi đánh thêm một búa, khả năng khống chế lực cũng phải tăng lên, chuyển động không ngừng của cơ thể không chỉ gây ra cảm giác chóng mặt mà đồng thời lực của mỗi cú đánh xuống cũng trở nên khó kiểm soát hơn.

May mắn là, hắn đã rèn khối sắt đó một thời gian rồi nên tạp chất của nó đã rất ít và không dễ bị vỡ vụn. Nếu không khi hắn không thể kiểm soát được lực hạ xuống của búa có lẽ đã đập nó nát thành từng mảnh.

Nhưng trong quá trình rèn luyện, khả năng vận dụng và phối hợp của Huyền Thiên Công cũng như Tử Cực Ma Đồng, Huyền Ngọc Thủ và Khống Hạc Cầm Long đều lặng lẽ nâng cao.

Từ ngày đầu tiên hắn chỉ có thể vung búa hai lần rồi bắt đầu lệch vị trí, cho đến hôm nay, sau nửa tháng, hắn đã có thể đánh liên tục bảy lần chính xác vào vị trí trên khối sắt mà không hề sai sót. Sự tiến bộ là cực kỳ rõ ràng. Cùng lúc đó, khối sắt dưới sức đập toàn lực của hắn càng ngày càng nhỏ lại; mỗi ngày đều mang lại kết quả.

Tất nhiên, điều này cũng liên quan mật thiết với phương pháp tạo lực bằng bắp chân đó. Với phương pháp tạo lực này, Đường Tam có thể giảm đáng kể lượng tiêu hao của Huyền Thiên Công, cho phép hắn có thêm thời gian để thổi ống bễ và tiến hành rèn đúc.

Lúc trước, cha đã vung đến 36 búa mà vẫn còn dư lực. Bản thân hắn lại chỉ có thể vung búa 7 lần, không biết đến lúc nào hắn mới có thể đạt đến trình độ của cha. Mỗi lần Đường Tam nghĩ đến điều này, hắn lập tức có thêm động lực để luyện tập.

Mấy ngày nay, hắn tựa hồ đã quên chuyện Võ hồn và Hồn hoàn. Ngay cả trong lúc tu luyện Tử Cực Ma Đồng sáng sớm, hắn cũng nghĩ đến làm sao để vung búa rèn.

Thời gian ba tháng trôi qua rất nhanh. Ngay khi Đường Tam có thể bắt đầu nện búa mười ba lần, Đường Hạo bắt đầu hướng dẫn hắn cách rèn công cụ. Phương pháp giảng dạy của Đường Hạo rất trực tiếp: giống như lần trước, bản thân làm mẫu 1 lần, sau đó để Đường Tam làm lại. Chỉ cần thấy Đường Tam bắt đầu ngộ ra phương pháp nhập môn, Đường Hạo sẽ lập tức để mặc hắn tự luyện tập, không bao giờ nhiều lời. Chỉ có ở những điểm quan trọng, Đường Hạo mới chỉ bảo vài lời.

Chính vì điều này, mỗi khi Đường Hạo chỉ điểm, Đường Tam đều nhớ rất rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro