Chương Mở đầu: Đường Tam thiếu xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Thục (1), vùng đất với mỹ danh Thiên Phủ chi Quốc, nổi danh bởi là nơi tọa lạc của Đường Môn.

Đường Môn là một nơi vô cùng bí ẩn. Nhiều người chỉ biết đó là một địa điểm nằm giữa sườn núi, và ngọn núi nơi Đường Môn tọa lạc lại có một cái tên khiến người khác tâm kinh đảm chiến (2) – Quỷ Kiến Sầu (3).

Từ đỉnh Quỷ Kiến Sầu ném xuống một hòn đá, phải đếm đủ 19 giây mới nghe thấy tiếng vang của đá đập vào chân núi, thế mới biết ngọn núi này cao thế nào. Và cũng bởi vì 19 giây này, nghĩa là đã hơn cả 18 tầng địa ngục, nên nó mới có cái tên này.

Một thanh niên áo bào xám đứng trên đỉnh Quỷ Kiến Sầu, gió núi mãnh liệt không hề làm suy chuyển thân thể thanh niên một chút nào. Ở trên ngực hắn có một chữ "Đường" lớn, có thể nhận ra hắn đến từ Đường Môn; áo màu xám nghĩa là đệ tử ngoại môn của Đường Môn.

Hắn năm nay 29 tuổi, sinh ra chưa bao lâu đã được nhận vào Đường Môn. Trong những đệ tử ngoại môn, hắn đứng thứ ba, bởi vậy các đệ tử ngoại môn gọi hắn một tiếng "Tam thiếu". Tất nhiên, đến miệng các đệ tử nội bên thì trở thành Đường Tam.

Đường Môn từ khi thành lập chia làm hai môn nội ngoại. Đệ tử ngoại môn đều là những người khác họ hoặc được ban cho họ "Đường", còn đệ tử nội môn là truyền thừa trực hệ của Đường Môn.

Lúc này đây, biểu cảm của Đường Tam vô cùng phong phú, lúc thì cười, lúc lại khóc, nhưng cho dù thế nào đi nữa cũng không thể che giấu được sự phấn khích từ trong nội tâm hắn.

Hai mươi chín năm. Từ hai mươi chín năm trước, khi được ngoại môn trưởng lão Đường Lam nhặt về lúc còn nằm trong tã lót thì Đường Môn đã trở thành nhà của hắn, mà ám khí Đường Môn chính là tất cả của hắn.

Đột nhiên sắc mặt của Đường Tam biến đổi, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Hắn có phần chua xót nói với chính mình: "Cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến."

Mười bảy thân ảnh, mười bảy thân ảnh sắc trắng tựa như ánh sao từ phía sườn núi tiến thẳng về hướng đỉnh núi. Mười bảy thân ảnh này, người nhỏ tuổi nhất cũng đã ngoài ngũ tuần (ngoài 50 tuổi). Mỗi người đều mang thần sắc ngưng trọng. Áo bào trắng là đại biểu của nội môn Đường Môn, mà chữ "Đường" màu vàng trước ngực ý chỉ Đường Môn trưởng lão.

Kể cả Đường Môn chưởng môn Đường Đại thì Đường Môn trưởng lão có tổng cộng 17 vị, lúc này cả thảy 17 vị đều "đăng sơn" (lên núi). Cho dù là Đại hội Võ lâm cũng không thể kinh động khiến toàn bộ trưởng lão Đường Môn phải xuất động. Phải biết rằng, trong số Đường Môn trưởng lão, người lớn tuổi nhất cũng đã qua hai giáp rồi. (1 giáp = 60 năm)

Tu vi của các trưởng lão Đường Môn không ai không đạt tới cực cảnh. Chỉ trong chớp mắt, họ đã tới được đỉnh núi.

Đệ tử ngoại môn nhìn thấy trưởng lão nội môn chỉ có thể quỳ xuống nghênh đón, nhưng lúc này Đường Tam lại không có động tĩnh. Hắn chỉ lẳng lặng nhìn các vị trưởng lão thần sắc ngưng trọng tới trước mặt mình, chặn lại tất cả các lối thoát. Sau lưng hắn chính là Quỷ Kiến Sầu.

Buông ba đóa Phật Nộ Đường Liên, Đường Tam cuối cùng cúi xuống, ánh mắt đầy sự lưu luyến, khóe miệng lại nở ra nụ cười vui mừng. Dù sao hắn cũng đã thành công. Cố gắng hai mươi năm, cuối cùng hắn cũng đã chế tạo ra đỉnh phong của ám khí ngoại môn Đường Môn. Cảm giác thoả mãn thành tựu này không thể nào diễn tả được bằng lời.

Giờ phút này, đối với chính bản thân mình, Đường Tam cảm giác mọi thứ đã không còn quan trọng nữa. Vi phạm môn quy cũng được, sinh tử tồn vong có ra sao, tất cả dường như đã theo ba đóa Phật Nộ Đường Liên trước mặt mà biến mất. Phật Nộ Đường Liên – loại ám khí bá đạo nhất thế gian này đã được sinh ra trong tay mình, còn gì có thể làm Đường Tam hưng phấn hơn được nữa?

"Ta biết, trộm lẻn vào nội môn, trộm học bổn môn tuyệt học là tội không thể tha thứ. Môn quy bất dung, nhưng, Đường Tam có thể thề với trời, tuyệt không đem tuyệt học bổn môn ta đã học được lộ ra bên ngoài. Ta nói điều này, không phải hy vọng được các trưởng lão khoan dung, mà chỉ là để các trưởng lão biết rằng, Đường Tam chưa bao giờ quên đi nguồn cội. Trước kia chưa từng, sau này cũng sẽ không bao giờ."

Tâm tình của Đường Tam lúc này rất tỉnh táo, có thể nói đây là thời khắc hắn tỉnh táo nhất trong cuộc đời. Nhìn đại viện Đường Môn cổ xưa trên sườn núi, cảm nhận bầu không khí thuộc về Đường Môn, mắt Đường Tam ươn ướt. Từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện, có thể nói hắn chính vì Đường Môn mà sinh ra, mà lúc này đây, lại vì điều mà cả cuộc đời mình theo đuổi, từ Đường Môn mà ra đi.

Các trưởng lão đều không lên tiếng. Lúc này bọn họ đều chưa thể tỉnh táo lại sau khi chứng kiến Phật Nộ Đường Liên xuất hiện. Hai trăm năm, suốt hai trăm năm, cuối cùng Phật Nộ Đường Liên lại xuất hiện trong tay một đệ tử ngoại môn. Điều này có ý nghĩa gì? Phách tuyệt thiên hạ (4), tuyệt thế ám khí mà chính Đường Môn cũng không thể ngăn cản, là biểu tượng tuyệt đối cho thời kỳ đỉnh phong của Đường Môn.

Nhìn các trưởng lão cúi đầu không nói gì, Đường Tam thản nhiên cười: "Tất cả mọi thứ của Đường Tam đều là Đường Môn trao cho. Bất kể là sinh mệnh hay tài năng, đều là Đường Môn cho lấy. Bất luận thế nào, Đường Tam sống là người của Đường Môn, chết là quỷ của Đường Môn. Ta biết các trưởng lão sẽ không để thi thể ta – một đệ tử ngoại môn phá môn quy – được ở lại Đường Môn. Nếu đã vậy, xin hãy để xương cốt của ta hòa với tự nhiên tại mảnh đất Ba Thục này."

Thanh âm của Đường Tam vô cùng bình tĩnh, thậm chí có phần hưng phấn, cuối cùng đã khiến các trưởng lão bừng tỉnh. Lúc các trưởng lão ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy một tầng khí lưu màu nhũ bạch tỏa ra từ người hắn trong nháy mắt.

"Huyền Thiên Bảo Lục! Ngươi đã học ngay cả nội công tối cao của bổn môn – Huyền Thiên Bảo Lục?" – Đường Đại trưởng lão thất thanh kêu.

Ầm! Một tiếng nổ vang lên. Lúc các vị trưởng lão đồng thời lui lại về sau để đề phòng bất trắc, bọn họ cũng thấy Đường Tam đã hoàn toàn khỏa thân.

Đường Tam cười, nụ cười rất sáng lạn: "Trần trụi mà đến, trần trụi mà đi. Phật Nộ Đường Liên cứ xem như là lễ vật cuối cùng mà Đường Tam để lại cho bổn môn. Ngoài bản thân mình, ta sẽ không đem theo bất kỳ vật gì thuộc về Đường Môn. Tất cả bí tịch đều nằm dưới viên gạch đầu tiên ở cửa phòng của ta. Bây giờ Đường Tam sẽ đem tất cả mọi thứ trả lại cho Đường Môn."

"Ha ha ha ha ha ha ha..." – Đường Tam ngửa mặt lên trời, cuồng tiếu. Hắn bước nhanh về phía sau.

Lúc này, các vị trưởng lão cũng đột nhiên nhận ra, nhưng cũng không ai kịp ngăn cản hắn lại. Thân thể hắn được bao phủ trong bạch quang, phóng như tia chớp về phía Quỷ Kiến Sầu. Thân hình cao lớn bay vút lên, hướng về phía mây mù giữa núi.

"Chờ một chút!" – Đường Đại rốt cuộc cũng phản ứng lại, nhưng lúc này dù hắn có nói gì đi nữa thì cũng đã chậm mất rồi.

Mây mù dày đặc, mang theo dày đặc khí ẩm, mang đi ánh sáng mặt trời, cũng mang đi cả Đường Tam, người đã dành cả cuộc đời mình cống hiến cho Đường Môn và ám khí.

Thời gian giống như đã dừng lại. Hai tay Đường Đại trưởng lão run rẩy nâng ba đóa Đường Liên trước mặt lên, đôi mắt đã ươn ướt: "Đường Tam ơi Đường Tam, sao ngươi phải khổ như vậy? Ngươi đã mang đến cho chúng ta quá nhiều sự kinh ngạc, quá nhiều..."

"Đại ca." – Nhị trưởng lão tiến lên một bước. "Cần gì phải thương xót tên phản đồ này?"

Trong nháy mắt, ánh mắt của Đường Đại trưởng lão biến lạnh, hàn khí bao phủ toàn thân, trừng mắt nhìn Nhị trưởng lão: "Ngươi nói ai là phản đồ? Ngươi có gặp phản đồ nào sau khi có được bí tịch tối cao của bổn môn lại không chạy trốn chưa? Ngươi có gặp phản đồ nào lại có thể dùng cái chết để chứng minh? Ngươi có gặp người nào mang tuyệt thế ám khí đủ để hủy diệt tất cả cao thủ của Đường Môn đem tặng cho Đường Môn như lễ vật cuối cùng không? Đường Tam không phải phản đồ! Hắn là thiên tài xuất sắc nhất của Đường Môn trong suốt 200 năm qua."

Nhị trưởng lão ngơ ngẩn: "Nhưng mà hắn đã học trộm bổn môn..."

Đường Đại trưởng lão cắt ngang: "Nếu như ngươi có thể làm ra được Phật Nộ Đường Liên, ngươi có trộm cái gì đi chăng nữa ta cũng đều sẽ không quan tâm. Ngươi sai rồi, ta cũng sai rồi. Một khắc trước, chúng ta đã trơ mắt để vụt mất cơ hội đưa Đường Môn huy hoàng trở lại."

Các vị trưởng lão đều xông tới. Vẻ mặt bọn họ rất phức tạp, có hoài nghi, có thương cảm, có thở dài, nhưng nhiều hơn nữa là tiếc nuối.

"Không cần phải nói gì nữa cả. Truyền lệnh ta: Lệnh cho tất cả đệ tử bổn môn lên đường, xuống Quỷ Kiến Sầu tìm kiếm Đường Tam. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Đồng thời, từ lúc này trở đi, Đường Tam được tấn thăng làm đệ tử nội môn Đường Môn ta. Nếu vẫn còn sống, hắn sẽ là người duy nhất kế thừa ngôi vị chưởng môn của ta."

"Rõ, thưa chưởng môn!" – Tất cả trưởng lão đồng thời cúi người tuân mệnh.

Nếu lúc này Đường Tam còn ở trên vách núi, còn có thể nghe được những gì Đường Đại trưởng lão nói, cho dù có phải chết, hắn nhất định cũng sẽ vô cùng vui mừng. Cố gắng của hắn cuối cùng cũng không hề uổng phí. Nhưng tất cả đều đã quá muộn rồi.

Quỷ Kiến Sầu – nơi một tảng đá rơi cũng phải mất 19 giây mới có thể nghe thấy – một sự tồn tại còn vượt lên trên cả 18 tầng địa ngục. Làm sao nó có thể cho phép một người vượt mây mù mà sống lại? Đường Tam đã đi rồi. Hắn đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này. Nhưng vận mệnh của hắn, lại một lần nữa, chỉ mới bắt đầu.

____________________

Chú thích:

1 – Ba Thục hay còn được gọi là Tứ Xuyên.

2 – "Tâm kinh đảm chiến" lấy gốc từ ""Long Vương kiến thuyết, tâm kinh đảm chiến, mao cốt tủng nhiên" – "Cực kỳ kinh hãi".

3 – Quỷ Kiến Sầu – – "Nơi ma quỷ sợ hãi bước vào"

4 – "Phách tuyệt thiên hạ" (绝天下) – "Bá chủ tuyệt đối của thiên hạ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro