Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện bắt đầu một cách không mấy suôn sẻ.

Một thanh niên với mái tóc xoăn đen đứng trước cửa võ đường trong sự bàng hoàng.

Cậu dụi mắt một cái, lại xoa xoa một cái.

Bầu trời trong xanh, gió thanh nắng ấm, trước cửa xe cộ tấp nập qua lại, thế giới thật yên bình.

Đột nhiên thanh niên tóc đen véo lên cánh tay mình một cú thật mạnh.

"Ai ai ai!"

Cú véo này dùng khí lực hút sữa, trên da liền xuất hiện hai vết màu đỏ đậm, không ngoài dự liệu, ngày hôm sau nhất định sẽ có vết bầm tím.

Cơn đau rõ ràng và chân thực đến nỗi những giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt màu xanh lam ngay lập tức. Sắc mặt cậu phút chốc lại thay đổi, lúc xanh lúc trắng lúc đen lúc tím, giống như một tấm bảng dùng để tô màu của bọn trẻ lớp mẫu giáo.

"... Pfft."

Thanh niên tóc đen hoảng hốt nhìn về hướng tiếng cười phát ra.

Thật thô lỗ khi cười nhạo một người lạ không quen biết, nhưng cái này cũng không thể hoàn toàn trách Sano Shinichiro.

Anh không biết thanh niên tóc đen đã xuất hiện từ lúc nào —— nhưng từ khi anh lưu ý một người như vậy ở trước cửa võ đường nhà mình, đối phương ước chừng đã đứng đó suốt mười phút.

Mà Sano Shinichiro cho dù bận rộn, cũng vui vẻ quan sát thanh niên tóc đen suốt mười phút.

Ban đầu là vẻ mặt xanh xao tái nhợt, choáng váng như đang mộng du, sau đó là thận trọng quan sát rồi khó tin khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi đến mừng rỡ hân hoan, giống như một loài động vật nhỏ bồn chồn đi tới đi lui, mò trái quệt phải, vừa buồn vừa vui, cười rồi lại bật khóc—

Shinichiro nghĩ, biểu cảm của người này thật sự là quá phong phú, thật thú vị.

Mắt thấy cậu ta đối với mình hạ tay hung ác mà đau đến nhe răng, Shinichiro không nhịn được cười ra tiếng. Anh thấy thanh niên tóc đen nhìn sang, đang chuẩn bị nói lời xin lỗi, nhưng không ngờ vẻ mặt của đối phương lại giống như nhìn thấy ma.

Vốn là cặp mắt sáng ngời kia đã chiếm một phần diện tích không nhỏ trên khuôn mặt, bây giờ lại càng trừng lớn hơn, giống như nhân vật nữ chính trong một bộ shoujo manga từ thế kỷ trước—

Shinichiro ho nhẹ một chút, xua đi những hình ảnh kì lạ trong đầu. Anh quả thực không hiểu tại sao thanh niên tóc đen lại có biểu cảm như vậy. Anh tự nhận mình có khuôn mặt đẹp trai và diện mạo đàng hoàng, mặc dù từng có một đoạn thời gian nhiệt huyết năm học cấp hai, nhưng anh chưa bao giờ phải vào đồn cảnh sát hay ở trong trải cải tạo trẻ vị thành niên, bây giờ đã sớm rửa tay gác kiếm, hiện tại tuyệt đối là một công dân tốt biết đóng thuế đầy đủ và tuân thủ pháp luật.

Cho dù suy luận như thế nào, cũng không thể biết được vì lý do gì mà đối phương thật sự cho rằng mình nhìn thấy ma.

Cựu tổng trưởng Hắc Long đời đầu quyết định chủ động bước tới giới thiệu bản thân, tiêu sái nở một nụ cười thương mại tiêu chuẩn: "Xin chào, tôi là Sano Shinichiro."

Thanh niên tóc đen nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của anh, biểu cảm giống như bị đau răng.

Hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không mở miệng.

Nếu như không phải vừa mới nghe được tiếng kêu đau, Shinichiro có lẽ đã cho rằng người trước mặt bị câm. Anh từ trước đến giờ vẫn luôn là người nhiệt tình hào phóng nên trực tiếp hỏi thẳng: "Cậu đến võ đường để đăng kí phải không?"

Thanh niên tóc đen chắc là vẫn còn đau răng, cậu lẩm bẩm trong miệng: "... Là mơ... không... đây là thật sao?"

Shinichiro lại hỏi: "Nhìn qua hẳn cậu không phải là người ở đây đi?"

Thanh niên tóc đen có vẻ đã hồi thần trở lại, cậu nở một nụ cười nhợt nhạt: "... Tôi từ một nơi rất xa đến."

Shinichiro vỗ ngực, đắc ý nói: "Đừng lo lắng, đây không phải là mơ, tôi có thể bảo đảm với cậu, cậu đã tìm đúng nơi rồi. Nơi này chính là võ đường của nhà Sano trong truyền thuyết!"

Thanh niên tóc đen hít một hơi thật sâu, chỉ vào tấm biểu ngữ rất lớn treo cạnh cửa võ đường.

"Cho nên cái này... cũng là thật sao?"

Trúng phóc!

Shinichiro trong lòng vô cùng thoả mãn. Anh nghĩ, quả nhiên là người hâm mộ đến hành hương.

Shinichiro hất hàm, đặt tay lên tấm biểu ngữ được dày công thiết kế, nở một nụ cười rạng rỡ đầy kiêu hãnh: "Không sai, đây chính là em trai của tôi!"

Trong hình quảng cáo là một thanh niên trẻ tóc vàng, cởi trần, chỉ quấn một dải băng màu trắng quanh bụng, để lộ những đường cơ săn chắc, tinh xảo như tượng tạc, kết hợp với nền ánh sáng bảy sắc cầu vồng của hiệu ứng PS cực kì lòe loẹt xung quanh, độ bão hòa cực cao, muốn có bao nhiêu kích thích là có bấy nhiêu.

May mà bản thân cậu thanh niên tóc vàng đã có trị giá nhan sắc rất cao, ở trong loại tình huống ác liệt như vậy vẫn có thể vững vàng vượt qua, như cũ tuấn mỹ hệt như thần tiên hạ phàm.

Dịch xuống bên dưới nữa là những dòng chữ như rồng bay phượng múa, hoa hoè hoa sói nhìn muốn cay mắt—

Nhà vô địch thi đấu toàn cầu

Siêu tân tinh đang trỗi dậy của Nhật Bản

Vị vua áp đảo trên đấu trường

Mikey bất khả chiến bại! ! !

Sano Manjiro! ! ! !

"... Manjiro đã tập luyện tại võ đường từ khi còn nhỏ và hầu hết các kỹ thuật chiến đấu cậu có thể thấy ở hắn hiện tại đều là từ nơi này học được. Võ đường của chúng tôi có tiếng tăm không nhỏ ở Tokyo, với đội ngũ huấn luyện viên cực kỳ hùng hậu, ngoài Manjiro ra, còn có số nhiều những học sinh khác là nhà vô địch trong các cuộc thi lớn ở địa phương, Tokyo và thậm chí là trên khắp cả nước. Huấn luyện viên phần lớn đều là những tinh anh hạng nhất, kinh nghiệm phong phú và có sự hướng dẫn kiên nhẫn. Các gói khoá học đều rất đa dạng về nội dung, chất lượng cao và học phí thấp. Để ăn mừng Manjiro giành được danh hiệu thế giới mới, chúng tôi đã đặc biệt đưa ra rất nhiều những ưu đãi, cậu sẽ được giảm giá 8,8% chi phí khi đăng kí ngay bây giờ, ngoài ra sẽ được học thử miễn phí trong một ngày, nếu đi ngang qua, tuyệt đối đừng bỏ lỡ..."

Shinichiro thao thao bất tuyệt nói chuyện với người hâm mộ của em trai, năng lực nghiệp vụ marketing vô cùng thuần thục: "Hãy nhìn vào bảng giá này, sau khi tự chọn và đăng kí gói học phù hợp, sẽ có huấn luyện viên cá nhân hướng dẫn riêng cho cậu và được đảm bảo ít nhất một giờ luyện tập cá nhân mỗi ngày. Dĩ nhiên, nếu cậu có hạn chế về thể chất hoặc không thực sự muốn học tiếp, cậu có thể hoàn lại tiền trong mười bốn ngày mà không phải lo lắng gì cả..."

Thanh niên tóc đen trầm mặc rất lâu, không lên tiếng đáp lại, nhưng cũng không xoay người rời đi.

Shinichiro có chút không chắc chắn về suy đoán của mình. Thanh niên tóc đen trước mặt yên lặng đến dị thường, cậu ta không hào hứng hay cuồng nhiệt như những người hâm mộ khác đến hành hương, nhưng đôi mắt cậu ta chuyên chú và nghiêm túc đến mức kinh ngạc, dáng vẻ nhìn không giống như hoàn toàn không hứng thú.

"Thế nào, nếu như cậu còn nghi vấn điều gì, tôi đều có thể..."

Thanh niên tóc đen có vẻ đã hạ quyết tâm lớn, cậu chậm rãi nói: "Shinichiro-san, tôi, tôi có thể đến võ đường và thử miễn phí không?"

   

Shinichiro dẫn thanh niên tóc đen vào võ đường. Thời điểm mười giờ sáng các ngày trong tuần, ở đây chỉ có một số huấn luyện viên và học sinh đang tập luyện, võ đường vắng tanh và có vẻ đặc biệt rộng rãi.

"Chỗ này là nơi diễn ra các buổi tập chung." Shinichiro nhìn về một góc trong phòng tập, gọi: "Ran, Rindou, lại đây."

Hai thanh niên đang nói chuyện đồng thời quay đầu lại. Hai người này đều có vóc dáng cao gầy, tóc nhuộm màu vàng sáng và xanh tím. Một người có hai bím tóc bện thấp, người còn lại có kiểu tóc giống như sứa biển, đuôi tóc dài đến bả vai. Khuôn mặt cả hai có nhiều điểm tương đồng, tuấn tú và tinh xảo, đẹp mắt đến nỗi có thể trực tiếp in lên trang bìa của một tạp chí thời trang.

Shinichiro giới thiệu: "Đây là anh em Haitani. Anh trai Haitani Ran và em trai Haitani Rindou, hôm nay..."

Shinichiro nghiêng mặt sang, nhìn thấy biểu cảm của thanh niên tóc đen, giọng nói nhỏ dần dần rồi im bặt.

Hầu hết những người lần đầu tiên đến võ đường đều rất kinh ngạc trước diện mạo của anh em Haitani—

Nhưng có điều người anh em à, tại sao cậu lại há hốc miệng như thể nhìn thấy ma vậy?

Anh em Haitani mỉm cười đi tới. Haitani Ran so với em trai cao hơn một chút, mặc võ phục màu trắng viền xanh lam, cổ áo hơi mở, lộ ra những đường nét cơ bắp mịn màng, dù là đồng phục phổ thông nhưng khi khoác trên người y lại có cảm giác đặc biệt cao cấp. Y hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu tím nhạt như cánh đồng hoa oải hương bất tận, đẹp đẽ thanh nhã, dịu dàng say mê. Có điều lời nói thốt ra lại hoàn toàn không như vậy.

"Hi♡ sếp, anh lại gạt người mới đến à?"

"Nói, nói cái gì vậy hả! Chuyện rèn luyện sao có thể gọi là lừa gạt được chứ!"

Shinichiro liếc nhìn thanh niên tóc đen, vội vàng xua tay, sợ rằng mình sẽ bị hiểu lầm là kẻ đứng đầu tổ chức chuyên đi dụ dỗ người vô tội.

Mà bên cạnh anh, miệng thanh niên tóc đen còn chưa khép lại.

Haitani Ran cũng chú ý đến biểu cảm kì lạ này, y sờ sờ mặt, làm bộ nói: "Mặt tôi có gì kì lạ à? Nếu cậu cứ tiếp tục nhìn tôi một cách nóng bỏng như vậy, tôi sẽ không chịu được nữa đâu."

Thanh niên tóc đen vội vàng lắc đầu: "Không, thật xin lỗi, tôi không có ý gì cả, xin lỗi vì đã thô lỗ..."

Shinichiro nhìn vẻ mặt hoảng hốt của cậu, một suy đoán khác từ từ hình thành: "Cậu chẳng lẽ... thật ra không phải là fan của Manjiro, mà là Ran..."

Haitani Rindou tiếp lời: "... Fan của anh hai?"

"Hả?"

"... Là người theo dõi Instagram của hai chúng tôi?"

"Hể?"

"... Cậu không phải là một trường hợp stalking từ trực tuyến sang ngoại tuyến đấy chứ? Ai nha, otaku thật đáng sợ mà..."

"Eh eh eh???"

Thanh niên tóc đen bối rối xoay tròn mắt giữa hai anh em Haitani.

Shinichiro thấy bộ dáng thật thà của cậu như vậy liền lên tiếng giải vây: "Ran, Rindou, đừng trêu cậu ấy nữa," anh giải thích với thanh niên tóc đen: "Ba tháng trước hai người họ vô tình lọt vào camera của một tạp chí đường phố, sau đó bức ảnh được đăng tải lên trang chủ, không nghĩ tới lập tức liền phát bạo, bây giờ họ đã trở thành người mẫu nổi tiếng trong giới nhiếp ảnh đường phố, số người theo dõi trên Instagram đã có hơn bốn trăm ngàn, thậm chí còn nhận được lời mời đến trình diễn của một tuần lễ thời trang."

Ran cười híp mắt nói: "Sếp yên tâm, chúng tôi không có hứng thú làm người mẫu một chút nào, tuyệt đối sẽ không nhảy tường."

Rindou nháy mắt với anh: "Trái tim của chúng ta vĩnh viễn thuộc về võ đường ~"

Shinichiro biết hai anh em này từ trước đến giờ ngoài miệng thì vậy nhưng thực ra trong tâm cũng chẳng mặn mà gì nên chỉ phất phất tay, ngoài ý muốn là lại nghe được bên tai truyền tới một tiếng cảm thán chân thành.

"Thật lợi hại..."

Anh quay mặt sang, nhìn thấy trong đôi mắt thanh niên tóc đen tràn đầy khâm phục, không có một chút tia sương mù nào.

Nhìn bề ngoài, hẳn là không có ác ý nào đối với anh em Haitani đi? Đại khái chẳng qua là biểu cảm của cậu ta trời sinh tương đối phong phú.

Shinichiro thả lỏng hơn, chuẩn bị tiếp tục tóm lấy con cừu nhỏ trông ngốc ngốc này rồi làm thịt một đao: "Cậu xem, các huấn luyện viên trong võ đường chúng tôi đều là những người tài giỏi, họ không chỉ mạnh mẽ trong chuyên môn của mình, mà còn rất đẹp trai, ừm, cậu có biết câu thành ngữ, cảnh người đẹp ý vui không? Bây giờ áp lực cuộc sống thành thị khổng lồ như vậy, đã đến lúc cậu nên chăm sóc đôi mắt của mình tốt hơn rồi, hãy đăng kí ngay vào võ đường của chúng tôi và cậu sẽ được trải nghiệm một loại hình thư giãn mới," đang nói nửa chừng thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Shinichiro nhanh chóng nói: "Ngại quá, là thằng em trai của tôi."

Anh đi vào một góc trong võ đường, trò chuyện khoảng bốn năm phút trước khi quay lại: "Xin lỗi, để cậu chờ lâu rồi."

Thanh niên tóc đen hỏi: "Em trai của anh... người vừa rồi là Mikey à?"

Shinichiro nhìn thanh niên tóc đen, im lặng ba bốn giây.

Trong đầu nghĩ, rõ ràng là fan hâm mộ của Manjiro, vừa nhắc đến tên hắn biểu cảm liền thay đổi.

"Không phải, là một thằng em khác của tôi."

"... Khác?"

"Nếu cậu là fan của Manjiro thì chắc chắn biết hắn có hai người anh trai và một cô em gái, tôi là anh cả. Vừa rồi nói chuyện với tôi là thằng thứ hai, Kurokawa Izana, bây giờ hắn đang ở Philippines, cùng với một người bạn hùn vốn mở cửa hàng, hôm nay mới chuyển đến Manila..."

"Bạn của anh ta.. không lẽ là Kakuchan?"

"Kakuchan? Ý cậu là Kakucho?" Shinichiro vô cùng ngạc nhiên: "Cậu biết Kakucho?"

Thanh niên tóc đen mỉm cười, trong mắt tràn ngập hồi ức ấm áp: "Đúng vậy, bọn tôi quen nhau từ trường tiểu học."

Ran nhướng mi, hứng thú hỏi: "Cậu là bạn của Kakucho à?"

"Sao không nói sớm, cậu là bạn của Kakucho, mà Kakucho là bạn của Izana, tôi lại là đại ca của Izana, cho nên tương đương với tôi là đại ca của cậu, tóm lại, chúng ta đều là người một nhà. Đừng nói giảm giá 8,8%, tôi trực tiếp tặng cậu một gói huấn luyện cá nhân với học phí chỉ bằng nửa giá ban đầu, đây chính là mức ưu đãi cao nhất trong lịch sử, đừng nói là đại ca không chiếu cố cậu." Shinichiro so với trước kia càng thêm nhiệt tình chào đón hơn: "Ran, cậu ta là bạn của Kakucho, từ hôm nay liền giao cho cậu, trước tiên mang cậu ta đi quanh võ đường một vòng đi..."

Ran nhún vai: "Nhưng tôi không thường ở đây lâu đâu, hay là sếp tự mang người đi thì tốt hơn đấy."

Rindou giơ tay, đôi mắt nhạt màu chớp chớp, xung phong nói: "Nếu anh hai không rảnh thì tôi có thể dẫn cậu ta đi."

Thấy vẻ mặt bối rối của thanh niên tóc đen, Shinichiro giải thích: "Võ đường chúng tôi có tất cả sáu chi nhánh trong nước, hai anh em họ là huấn luyện viên trưởng và phó huấn luyện trưởng ở cơ sở này, bình thường sẽ ở lại đây để dạy học sinh. Dĩ nhiên, ngoài ra còn có rất nhiều những huấn luyện viên chính thức khác cùng với trợ lý. Bạn bè của tôi thỉnh thoảng cũng tới đây hỗ trợ luyện tập trong võ đường."

Thanh niên tóc đen hỏi: "Anh là chủ nhân của võ đường à?"

"Không, là ông nội của tôi. Tôi đã có công việc kinh doanh của riêng mình, mở một cửa hàng xe máy, thỉnh thoảng mới đến võ đường xem một chút, cùng với bạn bè..." Shinichiro từ khoé mắt liếc thấy có người ở cửa: "Này, vừa mới nhắc liền đến rồi."

Một thanh niên lịch sự và đẹp trai với mái tóc tím nhạt đứng ở cửa võ đường, hắn đem chiếc túi đang cầm trong tay đặt xuống đất, trong khi một tay khác nhanh chóng thay giày và vẫy tay với Shinichiro: "Anh Shinichiro!"

Shinichiro mỉm cười ra tiếp đón: "Takashi, sao hôm nay cậu lại đến đây?"

Mitsuya Takashi cười nói: "Em đến để đưa bộ võ phục mới thiết kế mấy hôm trước. Lần này hoàn toàn là chất liệu mới, cao cấp hơn, toàn diện cải tiến, đảm bảo vừa vặn thoả mái và thấu mồ hôi."

"Tay nghề của cậu đương nhiên là anh rất yên tâm." Shinichiro vui vẻ nhận chiếc túi đựng đầy quần áo, nhìn phía sau lưng hắn: "Ba người này là..?"

Mitsuya giới thiệu: "Đây là Shiba Hakkai, người mẫu mới kí hợp đồng với studio của em, người còn lại là chị gái của hắn, Shiba Yuzuha." Hắn ranh mãnh cười một tiếng, có phần trêu chọc nói: "Hakkai trước kia cũng là bất lương, lúc chúng ta nói chuyện tình cờ hàn huyên về Hắc Long trước kia, hắn nói bằng mọi giá phải đến nhìn anh một cái..."

Shiba Yuzuha khẽ gật đầu với Shinichiro, khoé mắt xinh đẹp cong lên, thản nhiên cười: "Rất vui được gặp anh."

Sano Shinichiro, người có lịch sử đường tình bị từ chối hơn hai mươi lần, nhất thời có chút khẩn trương: "Xin, xin chào..."

Bên cạnh Yuzuha, Shiba Hakkai có vóc người cao gầy, tướng mạo lạnh lùng và sở hữu khí chất của một siêu mẫu, nhìn qua không hề dễ chọc, bất quá vừa mở miệng liền phá vỡ hình tượng, hai mắt cậu ta tỏa sáng lấp lánh, tràn đầy sự sùng bái và ngưỡng mộ: "Anh, anh chính là tổng trưởng của Hắc Long đời đầu! Người đàn ông đã chinh phục toàn bộ vùng Kantou! Thu phục được "Quân thần" Akashi Takeomi, "Báo trắng" Imaushi Wakasa và Arashi Keizo "Benkei", và cũng chính là người đã đích thân giải tán Hắc Long ở thời kì đỉnh cao, để lại truyền thuyết vĩnh viễn trong giới bất lương..."

Shinichiro ngượng ngùng cười: "Nào có nào có, tôi bây giờ chỉ là ông chủ của một cửa tiệm xe máy bình thường thôi."

Mitsuya tiến tới, nhỏ giọng bảo: "Anh Shinichiro, lần trước anh bảo võ đường chuẩn bị đổi mới thức ăn trong căn tin đúng không? Vừa vặn anh trai của Hakkai và Yuzuha cũng làm trong lĩnh vực này, anh ta đã tự mở một nhà hàng riêng và có nhiều chuỗi cung ứng thực phẩm mang tên, em nghĩ nói không chừng các anh có thể hợp tác."

Đằng sau hai chị em Yuzuha và Hakkai là một người đàn ông cao lớn, mặc tây trang, đeo giày da. Thân hình hắn vạm vỡ, khí thế mạnh mẽ bất phàm, trên mặt có một vết sẹo dài dữ tợn. Thay vì nói ông chủ của một nhà hàng, không bằng nói là ông trùm của một tổ chức xã hội đen còn làm người ta tin tưởng hơn.

"Xin chào, tôi là Shiba Taiju, nhà cung ứng thực phẩm."

Shinichiro cân nhắc bắp tay nhỏ bé của mình, sau đó nhìn thể hình cường tráng của Taiju, nuốt ngược lời mời chào hàng quen thuộc trở lại, miễn cưỡng cười một chút: "Anh Shiba, xin chào."

Shiba Taiju vừa ngắm nhìn bốn phía vừa nói: "Tôi đã nghe danh của cái tên Sano Shinichiro từ lâu, sau đó biết được Yuzuha và Hakkai sắp đến gặp anh nên đã mặt dày đi theo chúng, hy vọng không quá lỗ mãng." Hắn cười to, cơ ngực dưới lớp áo sơ mi căng phồng lên, trông như có thể thừa sức đập nát mười bao cát: "Hôm nay nhìn thấy anh, quả thật là danh bất hư truyền."

"Anh Sano, không lừa gạt anh, thời niên thiếu tôi cũng rất thích tham gia đánh nhau và tàn sát, thậm chí còn thành lập một băng đảng bất lương, sau đó, may mắn thay em gái tôi đã kịp thời kéo tôi trở lại, quay về chính đạo, khai sáng tư tưởng và bắt đầu sự nghiệp bây giờ. Tôi sớm đã nghe đồn về em trai của anh, Mikey, vô cùng coi trọng tiềm năng phát triển của hắn, hy vọng có được cơ hội cùng các anh hợp tác, trở thành một trong những nhà tài trợ lớn."

Không nghĩ đến lại có một vị kim chủ papa chủ động tới cửa, hai mắt Shinichiro sáng lên, lập tức đưa tay ra: "Tôi cũng rất mong đợi được hợp tác nhiều hơn với anh Shiba trong tương lai."

Taiju bắt tay anh, đưa danh thiếp của mình đến, chân thành nói: "Đây là danh thiếp của tôi, nhà hàng của tôi cách võ đường Sano cũng không xa. Nếu như anh Sano hứng thú, có thể đến chỗ tôi cặn kẽ nói chuyện nghiệp vụ..."

"Anh trai!"

Yuzuha không vui nhướn mày, hai cánh tay đặt trước ngực làm một dấu "X" lớn.

"Đừng nói chuyện này nữa, em đã nói với anh rồi, ba anh em chúng ta tụ tập lại với nhau, không được phép làm việc!"

Taiju sững sờ một chút, sau đó chỉ có thể mỉm cười: "Xin lỗi, anh lại mắc phải thói quen cũ rồi."

Là một thằng anh cả trong nhà có đến ba đứa em, Shinichiro không khỏi hiểu ý cười một tiếng: "Đối với cô em gái đáng yêu không có biện pháp, đúng không?"

Taiju gật đầu.

Hai người bọn họ đối mắt nhìn nhau đầy ẩn ý.

Coi như đều là tổng trưởng của một băng đảng bất lương nay đã rửa tay gác kiếm, hôm nay gặp mặt, quả thực là một loại duyên phận kỳ lạ.

"Shinichiro, hôm nay mày có khách à?"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Shinichiro kinh ngạc nhìn sang: "Hôm nay đến cùng là ngày tốt đẹp gì, làm sao mà cả mọi người cũng đến đây," anh một bên nghênh đón đem người vào, một bên giới thiệu: "Đây là bạn tốt của tôi, Akashi Takeomi, còn đây là em trai và em gái của hắn, Haruchiyo và Senju."

Ba anh em Akashi đều sở hữu ngoại hình nổi bật, lại thêm phần lớn mọi người bên trong võ đường đều có tướng mạo xuất chúng, hào quang tràn ra, vốn là phòng tập rộng rãi lại trở nên có hơi chật chội. So với một võ đường đơn giản đầy mồ hôi thì càng giống như là một buổi trình diễn thời trang hơn.

Yuzuha hơi mở to hai mắt: "Đây không phải là Kawaragi Senju sao?"

Hakkai kinh ngạc nói: "Cô là em gái của "Quân thần" Akashi Takeomi?"

Akashi Senju nhìn Yuzuha và Hakkai, ngạc nhiên hỏi: "Sao chị em Shiba lại ở chỗ này?"

Shinichiro nhìn anh em nhà Shiba rồi đánh mắt sang anh em nhà Akashi, nghi hoặc nói: "Mọi người quen nhau à?"

Yuzuha gật đầu: "Senju là người mẫu siêu nổi tiếng mới được công ty ☆AMOR ra mắt. Tiếng tăm của cô ấy không hề thua kém anh em Haitani, những người dạo gần đây đang trở nên phổ biến trên Instagram. Trước đây cô ấy từng chụp ảnh bìa tạp chí với Hakkai. Lúc đó chúng tôi còn trao đổi line với nhau, không nghĩ tới hiện tại..."

Được nàng chỉ đích danh, anh em Haitani mỉm cười một chút.

Senju gật đầu: "Kawaragi Senju là nghệ danh của tôi, Akashi Senju mới là tên thật," đôi mắt xinh đẹp của cô tỏa sáng rạng rỡ nhìn ra sau hai chị em Yuzuha&Hakkai: "... Người này, có lẽ nào là Mitsuya Takashi?"

Nghe được sự ngưỡng mộ trong giọng nói của Senju, Shinichiro ngạc nhiên nhìn Mitsuya.

Hakkai nói với giọng trầm nhưng không che giấu sự kiêu ngạo bên trong: "Taka-chan là một nhà thiết kế siêu cấp siêu cấp —— lợi hại, rất nhiều người mẫu bây giờ đều lấy làm vinh dự khi có thể được mặc trang phục do Taka-chan thiết kế!"

Senju vui vẻ tiếp lời: "Không ngờ Mitsuya và anh Shinichiro lại là bạn bè."

Mitsuya mỉm cười: "Hy vọng sẽ có cơ hội cùng tiểu thư Senju hợp tác."

Hai mắt Senju sáng lên, đang muốn tiếp tục nói, anh trai của nàng, Takeomi bỗng nhiên nhìn sang cậu thanh niên đang trầm mặc bên cạnh: "Đúng rồi, Haruchiyo, không phải tuần tới mày sẽ đến võ đường làm trợ giảng à? Nhanh đến chào Shinichiro đi."

So với người anh trai điềm tĩnh và cô em gái năng động hòa đồng của mình, Akashi Haruchiyo có vẻ dè dặt hơn một chút, hắn cúi đầu, lịch sự gọi: "Shinichiro-san."

Shinichiro xoa gáy cười: "Đừng xa lạ như vậy, cứ gọi "anh Shinichiro" là được."

Haruchiyo tựa hồ vẫn có chút xấu hổ: "Anh Shinichiro, tuần tới, xin được anh chỉ giáo nhiều hơn."

Yuzuha nhìn gương mặt xinh đẹp phi tính của Haruchiyo, không khỏi thở dài: "Ba anh em các cậu nhìn thật đẹp mắt."

Senju cười nói: "Nhà mọi người không phải cũng vậy sao?"

Yuzuha vỗ nhẹ vào cánh tay Taiju, lắc đầu: "Mới không phải, đều do anh ấy, kéo nhan sắc của nhà chúng tôi lại."

Đây không phải lần đầu tiên Taiju bị em gái trêu chọc như vậy, hắn chạm vào vết sẹo trên mặt, thở dài, giả vờ buồn bã nói: "Nhớ hồi đó tôi cũng là một thiếu niên anh tuấn... Đáng tiếc, thời gian là một lưỡi đao vô tình..."

Takeomi không nhịn được bật cười: "Vậy thì tôi cũng đang kéo chân mấy đứa nhỏ rồi."

Rindou chọc vào cánh tay anh trai, giễu cợt nói: "Này, thành thật khai báo, anh cũng đang kéo nhan sắc của em xuống đúng không?"

Ran nhàn nhạt mỉm cười, ưu nhã đưa tay ra như đang thử đồ, nhưng thay vào đó là khóa cổ thằng em của mình lại.

"Ai, ai, ai! Anh Ran, đau, đau— không thở được, sắp chết rồi— "

Trong tiếng la hét thê thảm của Rindou, thân đều là người anh cả trong gia đình mà mấy đứa em lại không có mặt, Shinichiro và Mitsuya chạm mắt nhau trên không trung rồi ăn ý quay đầu đi trong sự ngầm hiểu.

Dù không nói nhưng—

Chúng ta tuyệt đối không có kéo chân nhan sắc nhà mình!

Bọn họ trò chuyện tới quên cả thời gian. Đến giờ ăn trưa, mọi người trong võ đường đều lần lượt cáo từ rời đi, chỉ còn lại Shinichiro, anh em Haitani và Haruchiyo chuẩn bị thử việc ở đây.

Shinichiro bắt đầu phân chia công việc: "Ran, Rindou, vừa vặn các cậu đều ở đây, đến hướng dẫn Haruchiyo một số kinh nghiệm để hòa hợp với học sinh đi..."

Rindou: "Sếp, tôi có nhiệm vụ dẫn học sinh mới rồi, hẳn là không có biện pháp tách ra được chứ?"

Shinichiro giật mình, theo tầm mắt của Rindou nhìn sang, lúc này anh mới nhận ra mình đã không đến ý đến thanh niên tóc đen trước đó đến võ đường suốt một thời gian rất dài.

Người này vẫn chưa đi à?

Thanh niên tóc đen bắt gặp ánh mắt của anh thì khẽ mỉm cười, không hề có bất kỳ trách móc hay bất mãn nào.

Tựa như một loài thực vật vô hại, lặng lẽ sinh trưởng rồi lặng lẽ lụi tàn, ngay cả hít thở cũng trong âm thầm.

Haruchiyo liếc qua, cau mày hỏi: "Đây là?"

"Đây là fan của Manjiro..." Shinichiro có lỗi nói: " Thật xin lỗi, mải nói chuyện phiếm với bạn bè, liền quên mất cậu..."

Thanh niên tóc đen xua tay: "Không sao, tôi cũng đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ..."

"Mày là fan của Mikey? Mày tiếp cận anh Shinichiro vì mục đích gì?"

Haruchiyo không khách khí ngắt lời, con ngươi màu lục bảo đầy thù địch sáng lên như phỉ thúy, hắn hỏi thanh niên tóc đen một cách dồn dập: "Mày lẻn vào võ đường bằng cách nào? Chẳng lẽ là fan tư sinh? Mày muốn làm cái gì..."

Thanh niên tóc đen giật mình, xin lỗi theo phản xạ: "Xin lỗi, tôi, tôi không có..."

Shinichiro cười cười, choàng tay qua bả vai Haruchiyo.

"Haruchiyo, tuần trước anh đã dạy cậu thế nào? Cậu cũng quên sạch rồi sao?"

"Đối đãi học sinh ~ phải giống như gió xuân nắng ấm ~ "

"Còn đối đãi với học sinh chưa nộp tiền ~ phải thật dữ dội như lửa nhé ~ "

Tổng trưởng Hắc Long đời đầu hiếm khi tức giận là vậy, nhưng một khi đã tức giận, thái độ uy nghiêm đột ngột xuất hiện của anh vẫn khiến Haruchiyo bị dọa sợ, hắn bất đắc dĩ ngước mắt nhìn thanh niên tóc đen, trước cái nhìn không thể né tránh của Shinichiro ngay bên cạnh, không còn cách nào khác ngoài thành thật chào hỏi.

"Xin, xin chào, hoan nghênh đến với võ đường Sano."

Thanh niên tóc đen nhìn dáng vẻ hòa hoãn lịch sự này của Haruchiyo, hai mắt trợn to như không thể tưởng tượng nổi—

Giống như việc có một con rồng Komodo vượt qua ngàn dặm buôn lậu tới Nhật Bản để ở trước mặt cậu nhảy hula Hawaii.

Shinichiro đã sớm làm quen với biểu cảm này của thanh niên tóc đen. Anh ho một tiếng, quay lại chủ đề chính: "Tôi biết, cậu đến võ đường của chúng tôi nhất định là muốn gặp Manjiro. Tiếc là hôm nay hắn có việc nên không ở đây, nếu như lần sau..."

Thanh niên tóc đen mỉm cười lắc đầu: "Không sao, có thể được thấy bên trong võ đường là tôi đã rất thỏa mãn rồi," cậu nhìn Rindou, ánh mắt dịu dàng chân thành: "Cũng không cần làm phiền anh dẫn đường, tôi xin phép tạm biệt trước."

Thái độ bình tĩnh ôn hòa và không chút cầu mong này của thanh niên tóc đen ngược lại làm cho Shinichiro có chút áy náy. Fan hâm mộ người ta đã lăn lội từ xa đến Tokyo để hành hương, kết quả chính chủ lại không có ở đây, bản thân anh còn phớt lờ người ta lâu như vậy, lãng phí rất nhiều thời gian. Shinichiro gãi đầu, nói: "Khoan đã, đừng đi vội, để tôi dẫn cậu vào trong xem một vòng."

    

Võ đường nhà Sano là một biệt thự truyền thống kiểu Nhật. Đình viện sâu, rêu xanh trải dài, rừng trúc um tùm, gió nổi lên lúc như rồng ngâm. Đá và cát trắng xếp chồng lên nhau, đắp ra khung cảnh của núi Tu-di. Đặc biệt khi bước qua sàn sẽ có âm thanh cót két cổ kính và nhàn nhã vang lên, tựa như không biết từ nơi nào sẽ bật ra một tọa phu đồng tử trắng như tuyết rơi đầu mùa.

Sau khi rẽ vào một chỗ ngoặt, Shinichiro nhìn thấy đôi mắt của thanh niên tóc đen dừng trên một cánh cửa gỗ, anh không khỏi cười khúc khích: "Cái này trông lộn xộn nhỉ? Thật ra anh em chúng tôi đã dùng nó để đo chiều cao khi còn nhỏ."

Shinichiro đưa tay ra, điểm vào từng vết một.

"Màu xanh là tôi, màu trắng là Izana, màu đỏ là Manjiro, màu vàng là em gái của tôi, Emma..."

"Tôi là người cao nhất trong nhà. Manjiro và Izana luôn nghĩ rằng chúng sẽ cao bằng tôi và đã tranh cãi với nhau rất nhiều lần về việc đứa nào sẽ cao hơn trong tương lai."

"Ha ha ha, bất quá cậu cũng thấy rồi đấy, không ai trong chúng cao hơn bao nhiêu. Những cuộc chiến đều vô ích, nhưng anh em mà, đánh nhau một chút mới phải. Khi còn bé đánh nhau càng hung, trưởng thành ngược lại quan hệ càng tốt."

Màu xanh lam, màu trắng, màu đỏ, màu vàng, 1 tuổi, 2 tuổi, 5 tuổi, 10 tuổi...

Những vạch màu tỉ mỉ và dày đặc, ngổn ngang chồng lên nhau, khẳng định tình cảm anh em sâu sắc cùng lớn lên từ thuở nhỏ.

Từng cùng nhau ngồi dưới một mái hiên, thỏa mái chạy nhảy và mỉm cười hạnh phúc.

"... Bên này còn có một bức tường ảnh, đều là người nhà và bạn bè thân thiết chụp chung."

Shinichiro dẫn thanh niên tóc đen đi vào một căn phòng, trên mặt tường thạch cao trắng dán trên dưới một trăm bức ảnh đầy màu sắc, có cả nhãn dán, ảnh Polaroid, ảnh nhóm thông thường, cũng có ảnh nghệ thuật, được tỉ mỉ trang hoàng, đóng khung cẩn thận, hình ảnh không ngừng thay đổi theo khung điện tử.

Điều không thay đổi chính là những khuôn mặt tươi cười trong đó.

Shinichiro cầm khung ảnh điện tử lên, nhìn bức ảnh cũ hiện ra trên màn hình, trong lòng hơi xúc động.

"Bức ảnh này được chụp vào ngày khai trương cửa hàng xe của tôi. Tôi đã yêu thích mô tô từ khi còn nhỏ và sở thích này cũng ảnh hưởng đến Manjiro phần nào. Sau khi giải tán Hắc Long, tôi hoàn toàn rời khỏi giới bất lương, thối lui về một cuộc sống yên bình và mở một cửa hàng xe như bây giờ," anh thấy thanh niên tóc đen nhìn mọi người trong bức ảnh không chớp mắt, liền giới thiệu: "... Đây là phó giám đốc cửa hàng, Imaushi Wakasa và nhân viên của tôi, Inui Seishuu. Người bên cạnh hắn có lẽ cậu cũng biết, là bạn thuở nhỏ của Seishuu, Kokonoi Hajime, bây giờ đang là quản lý của Manjiro, thường xuyên phụng bồi hắn chạy khắp nơi trên thế giới."

Màn hình thay đổi, một thiếu niên tóc vàng rất đẹp trai nhảy ra.

"Chiếc huy chương trong bức ảnh này cậu khẳng định quen thuộc, đây là chiến thắng đầu tiên của Manjiro trong cuộc thi cấp quốc gia khi còn học cấp hai. Hầu như trong buổi phỏng vấn nào hắn cũng sẽ kể về chiến thắng này, rất nhiều người cũng đã nói, đây hẳn là "sự khởi đầu của huyền thoại bất bại"."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro