Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Tinh Dạ xuất thân dòng dõi quý tộc, từ nhỏ đã bị gò bó, trên người tự nhiên cũng có sẵn quý khí.

Vì vậy, dù cho bề ngoài y có sắc sảo tựa mũi kiếm nhọn cũng không che đậy được sự dè dặt lễ độ dưỡng thành từ trong xương.

Ngay cả khi đi gặp địch thủ cũ để lấy hoa mắc cỡ, y cũng sẽ không ngần ngại dùng linh lực hong khô tóc, chứ nói nói gì đến việc sửa sang lại vạt áo ngay trước mặt người khác.

Ninh Tùy nhìn vẻ lạnh lùng toát ra từ vị sư huynh, gương mặt y không hề đổi sắc, ngón tay thon dài chuyển qua vạt áo trước, vô cùng ưu nhã lại vô cùng nhanh chóng đem vạt áo vừa rồi có hơi nới lỏng sửa lại. Không có một chút hấp tấp lộn xộn, cũng không thấy có chút thẹn thùng e dè nào như những tiểu cô nương được cưng chiều từ bé.

Tay y không giống như đang sửa sang lại vạt áo, ngược lại tựa như những chú bướm đang ung dung bay lượn. Ninh Tùy không muốn nhìn cũng không dời mắt đi được. Hắn thầm mắng bản thân không ra thể thống gì nhưng trên mặt lại không để lộ chút ưu tư nào, hết sức bình tĩnh cầm ra hoa mắc cỡ: "Sư huynh, ở chỗ này."

Lâm Tinh Dạ nhìn về phía chậu hoa mắc cỡ kia, đẹp đẽ yếu đuối. Cuống lá có màu xanh đen, xen lẫn lá nhọn màu xanh non, còn có mấy đóa hoa nhỏ màu tím nhạt, vô cùng linh động.

Y đưa tay nhận lấy chậu hoa, ngón tay suýt nữa đã tiếp xúc với Ninh Tùy.

" Xuân thông ngọc chỉ, như tước như trác ", Ninh Tùy hoàn toàn không thể khống chế sự rung động trong lòng, vô thức nghĩ đến câu này.

Đúng lúc Lâm Tinh Dạ nghe được, đầu ngón tay ngừng một lát, vốn là đang thưởng thức hoa lại đột ngột nâng đôi mắt lãnh đạm sâu thẳm nhìn thẳng Ninh Tùy.

Ninh Tùy không biết vì sao Lâm Tinh Dạ đột nhiên dừng lại. Tuy suy nghĩ của hắn có chút khác người, nhưng suy cho cùng cũng là một chi sĩ truyền thống, chính trực, sẽ không thật sự làm ra những chuyện mạo phạm đến Lâm Tinh Dạ. Hắn lo lắng hỏi: "Sư huynh, hoa này có chỗ nào không ổn sao?"

Tất nhiên là không ổn. Lâm Tinh Dạ lạnh lùng nghĩ, đôi tay cầm kiếm của y làm sao có thể bị hình dung thành cái dạng vừa nghe liền nhu nhược giống như nữ nhân, cái gì mà "xuân thông ngọc chỉ", cho dù là Ninh Tùy có sùng bái tướng mạo y đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể có suy nghĩ như vậy được.

Lâm Tinh Dạ ngoài mặt lãnh đạm nhưng kì thực trong lòng đã giận đến mức tái đi, y rút tay về, thanh âm như tuyết rơi: "Hoa này không hợp ý ta, ta không muốn."

Ninh Tùy hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn rất muốn Lâm Tinh Dạ nhận chậu chậu hoa mắc cỡ này, "Sư huynh, có chỗ nào không hợp ý ngươi?"

Vô luận là về lá cây hay độ tươi của nhụy hoa, chậu cây mắc cỡ này cũng đều đáp ứng tốt, chất lượng lại vô cùng hoàn hảo.

Theo như sự qua sát của Lâm Tinh Dạ từ bên ngoài cũng không tìm ra điểm bất ổn của chậu hoa mắc cỡ này. Bất quá y đã quen ngồi trên cao, am hiểu nhất ngoại trừ kiếm pháp, chính là ra mệnh lệnh, còn việc bới móc lại là hạ bút thành văn.

Y nghĩ đến Ninh Tùy mới vừa rồi còn ở trong lòng nói ra lời càn rỡ, ngược lại là thấy y với chậu hoa không biết mắc cỡ trước kia giống nhau như đúc.

Lâm Tinh Dạ là một người thuộc phái hành động. Y không thích nhiều lời giảng giải, trực tiếp giơ tay lên chạm một cái vào hoa mắc cỡ trong chậu.

Theo lý mà nói, nếu hoa mắc cỡ đã có tên là hoa mắt cỡ thì phải cuộn tròn lại né tránh ngón tay của Lâm Tinh Dạ, mà hiện tại hoa mắc cỡ kia không chỉ không tránh, ngược lại đem phiến lá giương ra thật to, đến khi ôm lấy ngón tay của Lâm Tinh Dạ, dùng sức quấn lấy, làm cách nào cũng không buông ra.

Sắc mặt Lâm Tinh Dạ kém đi, chỉ cảm thấy là chủ nào vật nấy. Hoa của Ninh Tùy vậy mà lại không biết xấu hổ hệt hắn vậy. Một người khi dễ y, một cây dây dưa y.

Lâm Tinh Dạ đưa mắt nhìn về phía Ninh Tùy: "Bây giờ ngươi đã hiểu ta vì sao lại không muốn chậu hoa mắc cỡ này rồi chứ? Ta muốn hoa mắc cỡ, chính là cần nó thật sự biết mắc cỡ. Hành vi của nó lại chủ động như vậy, ta tuyệt đối không coi trọng."

Một cành non màu xanh nhạt quấn lấy ngón tay trắng nõn của Lâm Tinh Dạ. Ninh Tùy biết vị sư huynh này không dễ chọc, hiện tại cũng đã thấy rõ ràng bộ dạng lãnh khốc của y. Thế nhưng y lại lẳng lặng để mặc hoa mắc cỡ quấn lấy, bên ngoài lãnh đạm nghiêm túc bên trong lại nhu hòa ấm áp. Trong lòng Ninh Tùy sợ hãi, lại nhất thời bị mỹ cảnh hấp dẫn mà vô thức đố kỵ với hoa kia.

Vừa rồi hắn nghe Lâm Tinh Dạ nói không coi trọng hành vi chủ động, tâm lạnh đi một nửa, vội vàng đi ra từ trong vực sâu mông lung, nghiêm mặt nói: "Xin lỗi sư huynh, hoa này có lẽ bởi vì hấp thụ nhiều linh khí, sinh ra có chút biến dị. Nếu sư huynh không thích, ta liền đem đổi đi."

"Được rồi." Lâm Tinh Dạ đáp. Y vô cùng hưởng thụ lời xin lỗi của Ninh Tùy lúc này, đang muốn rút ngón tay về thì phát hiện hoa mắc cỡ kia vô luận như thế nào cũng không thả ra.

Đôi mắt đào hoa của Lâm Tinh Dạ cúi thấp xuống, lạnh lùng nhìn chậu hoa mắc cỡ, kiếm khí quanh thân như biến thành thực chất. Nếu hoa này là một người, sợ đã sớm trốn xa, nhưng nó chẳng qua cũng chỉ là một cây hoa, không những không tránh, ngược lại càng vô sỉ ôm chặt hơn.

Ninh Tùy thấy bọn họ một người một hoa đối lập, cảm thấy sư huynh này đôi khi cũng thật đáng yêu. Rõ ràng là một kiếm tu anh dũng thiện chiến, thế mà ngay cả cỏ cũng không sợ y.

Lâm Tinh Dạ kiêu ngạo nhường nào, kiếp trước vào lúc y huy hoàng nhất, ngay cả Ninh Tùy khiến người khác chán ghét cũng không dám trêu chọc y quá mức. Hiện tại y lại bị một chậu hoa mắc cỡ chọc giận, tay khẽ lau Bích Không Kiếm.

Ninh Tùy thấy vậy liền nói: "Sư huynh, ta tới giúp huynh gỡ."

Hắn thật sự chỉ là đơn thuần muốn giúp một chút, không hề hai lòng, nhưng ngôn từ có chút vụng về, chỉ có thể nói: "Hoa mắc cỡ không có linh trí, không hiểu tính người, huynh tước đi sinh mạng của nó như thế thì cũng quá mức đáng thương rồi."

Hơn nữa nếu kiếm khí làm huynh bị thương thì phải thế nào đây. . .

Lâm Tinh Dạ nghe lời này hết sức chói tai, không khỏi châm chọc, nói: '"Tâm thiện" của Ninh sư đệ cũng phải yêu cầu ta có giống vậy hay sao?" Y vốn muốn đem hoa này thât sự chém đi, nhưng lại lười, cũng chỉ nương theo lời Ninh Tùy, "Nếu ngươi không gỡ ra được, tính mạng chậu hoa này liền tính trên đầu ngươi."

Ninh Tùy đáp lời: " Vâng."

Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận đến gần Lâm Tinh Dạ, nhẹ nhàng kích thích phiến lá của cây hoa mắc cỡ.

Lâm Tinh Dạ tự nhận mình là tên ác nhân, thật ra đối với lời vừa rồi của Ninh Tùy cũng không có vấn đề gì, vì vậy y tức giận cũng đều là giả vờ, ngón tay thon dài trực tiếp đưa đến trước mặt Ninh Tùy, "Gỡ phiến lá này ra, còn nữa, đụng chạm vào ta ít thôi."

Ninh Tùy tất nhiên là đồng ý. Lâm Tinh Dạ trong lòng có chút đắc ý nhìn Ninh Tùy ngày xưa từng khi dễ y hiện tại lại đang cẩn thận dè đặt phục vụ y.

Làm sư huynh cảm giác không tệ. Nếu Ninh Tùy cứ ngoan thuận như vậy, cho dù là sau này trở mặt, y cũng có thể cân nhắc cho hắn toàn thây.

Kết quả, y dần dần nghe được mấy lời thao thao bất tuyệt, theo tiêu chuẩn thì có thể so sánh với trêu đùa:

"Ngón tay y thật đẹp, "Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi", hoàn toàn không giống tay của kiếm tu. Hơn nữa nhìn qua cũng rất nhỏ, rất trơn nhẵn, mà tại sao ta lại suy nghĩ những thứ này? Rõ ràng là cách một phiến lá, tại sao ngón tay ta lại nóng như vậy. . ."

Lâm Tinh Dạ thề, y một chữ cũng không có nghe lầm, đích thực là thanh âm của Ninh Tùy.

Nhưng khi y nhìn về phía Ninh Tùy, Ninh Tùy rõ ràng đang rất chuyên chú gỡ phiến lá của hoa mắc cỡ, căn bản không giống dáng vẻ đang suy nghĩ vẩn vơ.

Lâm Tinh Dạ không biết là có phải do y suy nghĩ nhiều, nghe những lời này y liền cảm thấy đầu đau buốt, răng ê ẩm, hơn nữa lại luôn có loại cảm giác so với bị xúc phạm còn kỳ quái hơn, khiến cho y thật muốn một cước đem Ninh Tùy đạp ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro