Mỗi Ngày Đều Đáng Yêu-Chương 2: Tôi Đối Với Cô Không Có Hứng Thú (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Trứng Muối

***

Ngu Hạ xuống xe, dưới chân nhiều hơn một cục bông, hắc bạch giao nhau, đầu liên tục hướng lên trên người nàng dụi dụi, vừa định cúi xuống ôm lấy nó, Lâm Tĩnh Dã liền ngăn lại: "Hôm qua dì đưa nó đi ra ngoài chơi, còn chưa có tắm rửa qua"

Mấy ngày nay Ngu Hạ chuẩn bị chuyển nhà, đem chó gửi ở nhà Lâm Tĩnh Dã.

"Anh như thế nào làm bẩn chó của em, bây giờ còn dũng cảm nói với em rằng nó chưa được tắm rửa?"

Nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ lên án của cô, Lâm Tĩnh Dã ngượng ngùng ho hai tiếng, nói: "Về sau anh chính là ba ba của chủ nhà, trước đừng nóng nảy, tìm chỗ ngồi xuống đã."

Ngu Hạ tức thì trở nên yên lặng.

Bắt người tay ngắn, nhà lúc trước nàng thuê chủ nhà bất ngờ bội ước, phá vỡ hợp đồng, chuẩn bị xuất ngoại nên muốn bán nhà, ông ta thà mang tiền bồi thường hợp đồng đến cho Ngu Hạ cũng không chịu thư thả mấy ngày, Ngu Hạ thật sự quẫn bách, nhất thời không tìm được nhà thích hợp, đúng lúc đó Lâm Tính Dã lại có một căn nhà để không, nói muốn cho cô thuê, giá lại thấp hơn so với thị trường.

Cô chỉ muốn có một nơi để ở tạm, cũng không có từ chối, trên tay lại đang có tiền không dùng tới, liền không ủy khuất chính mình, ở tại một biệt thự đơn lập tại Cẩm Uyển.

Bạo Phú không được ôm ôm, liền cảm thấy không vui, nằm bò tại khu đất bên cạnh hoa viên nhỏ, Ngu Hạ nhìn qua, thở dài, chính là không thể trách Lâm Tĩnh Dã, con chó ngốc như vậy, ai mang đi ra ngoài sẽ không dơ?

Cầm chìa khóa đưa cho cô, Lâm Tĩnh Dã mở miệng muốn nói chuyện, chuông điện thoại lại reo, hắn đành bắt máy, ậm ừ ứng phó vài câu mới xong, thái độ có lệ quá mức rõ ràng.

"Anh có việc sao?"

"Lão nhân gia trong nhà bảo anh về nhà ăn cơm." Lâm Tĩnh Dã bĩu môi, biểu cảm ghét bỏ: "Chính là ở nhà không có việc gì làm, ăn một bữa cơm cũng biến thành long trọng."

***

Sắc trời hơi âm u, Ngu Hạ thu thập phòng ở tốt, qua loa rửa mặt, muốn đi gọi Bạo Phú quay trở về. Vì trong nhà bừa bộn, Ngu Hạ đã cho nó ăn rồi dẫn nó ra ngoài sân chơi. Nhưng chưa đi tới cửa, chuông bên ngoài vang lên từng hồi. Ngu Hạ lau tay, nhìn ra ngoài, trong mắt mèo hiện ra khuôn mặt một người phụ nữ mười phần phúc hậu.

"Chào dì?" Ngu Hạ khó hiểu, bây giờ hàng xóm đều thân thiện, hữu hão như vậy, cô mới dọn đến đây vào buổi trưa, liền có người tới cửa chào hỏi.

Người phụ nữ phúc hậu kia mỉm cười: "Cô bé, nhà cháu nuôi chó sao"

Ngu Hạ ngơ ngẩn gật đầu, trong lòng có dự cảm xấu.

"Chó của cháu hiện tại đang ở sân nhà ta, cháu có thể sang mang nó về."

Con chó ngốc này tám phần lại đi gây họa. Ngu Hạ nghĩ tốt cách trừng phạt, trên mặt nở một nụ cười làm lành: "Cháu lập tức đi sang đấy, phiền toái dì dẫn đường, nếu là chó nhà cháu không nghe lời phá phách, còn mong dì..." tha thứ cho.

Thấy được cảnh tượng trước mắt, ba chữ còn nghẹn trong cổ Ngu Hạ không tài nào thốt ra được.

Trong sân, tường vi mọc phía bên phải vừa mới nở rũ rượi, hoa to đè hoa nhỏ, bên trái cũng là một mảng hỗ độn, Ngu Hạ nhìn nhìn, hình như là hoa hồng đổ đầy đất, ở giữa đường còn vương vãi đầy đất.

Mà tên gây chuyện lại đang ngồi xổm ở giữa đường, trong miệng ngậm mấy cánh hoa hồng diễm lệ, chớp chớp mắt nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhìn ngây thơ, vô tôi

Ngu Hạ thiếu chút nữa lên cơn hen suyễn, hướng Bạo Phú phất phất tay, ép bản thân nặn ra một nụ cười hòa ái, dễ gần, không kịp mở miệng, Bạo Phú phía sau cửa liền chạy tới.

Ngu Hạ thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng của người kia_cái người muốn gặp nhưng cũng không nghĩ thấy. Cô nheo nheo mắt, hắn như thế nào có thể khiến cô mâu thuẫn như vậy

***

Khi người ta rơi vào tình huống nguy hiểm, hoặc là đột nhiên thông minh làm người khác kinh ngạc, hoặc là làm ra chuyện dại dột gì đó khiến người khác hít thở không thông.

Ngu Hạ tự cảm thấy mình hẳn là thuộc về loại thứ nhất.

Yến Cảnh đứng ở cuối hành lang, bị bóng tối che khuất, cô không thấy rõ được biểu cảm hắn, lại đột nhiên nhanh trí, buột miệng thốt ra một tiếng "Nhãn Kính."

Ngu Hạ tiến về phía trước hai bước, lại gọi một tiếng "Nhãn Kính!", bàn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu Bạo Phú, hơi dùng sức, lôi mấy cánh hoa hồng trong miệng nó ra, mắng: "Tại sao con lại hư như vậy, còn dám chạy sang nhà người khác gây họa? Hả!"

Rất tốt, bây giờ Ngu Hạ đã thấy cực rõ ràng, người nọ ở cách đó không xa thần sắc trên mặt xảy ra một chút biến hóa.

Mạnh mẽ bỏ qua ánh mắt uy hiếp của hắn, Ngu Hạ quay đầu lại, hướng người phụ nữ kia xin lỗi: "Dì chờ một lát, bây giờ cháu mang nó về nhà, nếu không nó lại ở đây gây phiền toái cho dì..."

Nửa câu sau cô khó nhọc thốt ra: "...lại đến để xin lỗi dì cùng với nói một chút việc bồi thường!"

Thật sự là mất mặt không chịu được.

Bạo Phú bị Ngu Hạ lôi về nhà, cùng cô mắt đối mắt, rồi từng bước lùi về phía sau, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Bạo Phú: Làm sao bây giờ, mau online chờ ta thăng cấp, nếu không ngày mai ta liền bị mụ mụ làm thành món thịt chó kho tàu :((

***

Yến gia

Mẹ Yến giúp Ngu Hạ rót một ly trà, cô nhấp hai ngụm, cấp người ta xin lỗi, cũng nói đến việc bồi thường nhưng bị mẹ Yến chặn lại: "Vừa nãy dì nghe được, con chó nhỏ nhà cháu tên 'Nhãn Kính'?"

"Vâng!" Ngu Hạ liếc Yến Cảnh một cái, ý cười càng sâu.

Mẹ Yến xoa xoa tay, cười: "Thật trùng hợp, Tiểu Cảnh nhà dì cũng gọi 'Yến Cảnh' đây!"

"Đây không phải trùng hợp, là cháu cố ý đấy!" Ngu Hạ nghĩ thầm.

Còn chưa nói tiếp, âm thanh va chạm bỗng vang lên, hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đó.

Yến Cảnh thần sắc không đổi, uy nhã thu hồi bàn tay đặt trên chén trà, mắt cũng không buồn nâng: "Tay run, hai người tiếp tục tán ngẫu đi."

Ngu Hạ nhìn không thấy, sờ không được ý nghĩ của hắn, chỉ suy nghĩ vừa nãy tại làm sao lại nảy ra ý xấu đổi tên cho con chó ngốc nhà mình?"

Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc ở trước mắt hắn bị xấu mặt, cô thật sự bị đè ép đến khó chịu, lúc trước diện kiến đều bị ăn đến gắt gao, nếu không làm gì thì lòng cô liền bứt dứt.

Hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ Yến thấy hắn không vui, kịp thời thay đổi đề tài, cùng Ngu Hạ bắt đầu nói sang chuyện khác.

Ngu Hạ vài lần nhắc đến việc bồi thường, mẹ Yến bất động thanh sắc lảng sang chuyện khác, cô cười cười, cũng không đề cập đến việc này nữa, chuyên tâm cùng mẹ Yến tán ngẫu.

Mẹ Yến càng thêm vui vẻ, hàng xóm mới tới là một tiểu cô nương, nói chuyện dễ nghe, lại lễ phép, lớn lên giống cái tiểu tiên nữ thì thôi đi, còn cùng bà nói chuyện hợp ý như thế, bà càng nhìn càng thích, ở một mình lâu rồi, thấy một bảo bối đáng yêu như vậy liền tưởng dỗ người ở lại đây chơi.

Yến Cảnh ngồi hồi lâu, thấy hai người nói đến không biết điểm dừng, mày kiếm không tư giác nhăn thành hình chữ xuyên.

Ngu Hạ nhìn một cái đem biểu cảm của hắn thu hết vào mắt, thầm nghĩ hôm nay đến đây cũng đủ rồi, tìm chút lý do, muốn đi về.

Mẹ Yến không chịu buông tha: "Cháu phải đi về rồi sao?"

"Hôm nay vừa mới dọn đến đây, buổi tối cháu còn phải trở về thu thập lại một chút."

"Cũng đúng." Mẹ Yến đáp, hướng cái người từ nãy đến giờ bị coi như là phông nền vẫy vẫy tay: "Nào, Tiểu Cảnh lại đây, đưa Tiểu Hạ về nhà!"

Lại quay sang Ngu Hạ: "Tiểu Cảnh vừa vặn lớn hơn cháu vài tuổi, nếu đã trở thành hàng xóm, về sau nếu có việc gì có thể tìm Tiểu Cảnh nhà dì đến hỗ trợ."

Ngu Hạ cười cười đồng ý, tựa như thực sự đem người ở phía sau mẹ Yến thành một cái phông nền.

Hai nhà ở rất gần, nhiều lắm cũng chỉ là vài bước chân.

Ngu Hạ ngẫm lại, rốt cuộc cũng đã ngủ qua, không nên biểu hiện xa lạ như vậy, huống gì hắn vẫn là ông chủ lớn của cô, theo lý mà nói, cô hiện tại đáng ra nên lấy lòng hắn.

Vì thế liền ở lúc hắn xoay người gọi hắn một tiếng, ý cười lay động: "Sự việc lúc trước, đều chỉ là ngoài ý muốn, ngài cũng đừng để ở trong lòng."

Yến Cảnh di chuyển con ngươi, cho cô một ánh mắt, khuôn mặt lạnh lẽo: "Ngu tiểu thư đây là muốn nói đến việc gì?"

Ngu Hạ lộ ra ý cười: "Việc nào cũng nằm trong đó.''

Yến Cảnh mấy giây trước nổi sinh ý niệm đối cô chịu trách nhiệm lập tức vụt tắt, thậm chí còn có chút cảm xúc bực bội mà chính hắn cũng không hiểu vì sao, rốt cuộc đêm đó là lần đầu tiên của cô, hắn cũng là lần đầu tiên cùng người khác phái phát sinh quan hệ, cô lại cứ làm như không có chuyện gì xảy ra, vậy thật sự liền thành không phát sinh.

"Mẹ tôi quá nhiệt tình, lời nói lúc nãy của bà, Ngu tiểu thư cũng đừng để trong lòng."

Ngu Hạ vẫn duy trì mỉm cười: "Đương nhiên sẽ không rồi."

Yến Cảnh mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: "Yến mỗ tôi đối với Ngu tiểu thư cũng không có hứng thú, cũng sẽ không có ý nghĩ khác, còn nhờ Ngu tiểu thư ngày sau ở Nhặt Cảnh an phận công tác."

"...'' Dừng một chút, Ngu Hạ cười đáp lại hắn: "Ngài yên tâm, có thể làm việc ở Nhặt Cảnh là vinh hạnh của tôi."

Người đàn ông quay lưng, bước đi không chút nào lưu luyến, bóng dáng phảng phất gió xuân, tươi cười trên mặt Ngu Hạ cũng dần dần biến mất.

Thật sự là một chút mặt mũi cùng không cho, ngày đó đáng ra cô không nên đi nhanh như vâỵ.

Mở cửa, đập vào mắt Ngu Hạ là bóng dáng của Bạo Phú đang đang thương vô cùng nhìn cô.

Sờ sờ đầu nó, Ngu Hạ thở dài: "Đàn ông đều rất xấu xa, bệnh hay quên lại vô cùng nặng, ngày mai mẹ mang con đi thiến, về sau sẽ làm một chú chó thái giám, nhé?"

Mà ở bên kia, mẹ Yến nghe thấy âm thanh mở cửa, liền đi đến: "Tiễn người ta cũng tiễn lâu như vậy, các con rốt cuộc là hàn huyên chuyện gì?"

"Chỉ tùy tiện nói hai câu."

Mẹ Yến trong lòng là mất mát, con trai lớn rồi, trong lòng có chuyện cũng không cùng bà nói, nhưng bà lại không nghĩ mặc kệ: "Mới vừa rồi ở phòng khách ngây người lâu như vậy, không phải con vẫn luôn cảm thấy người khác nói chuyện thực ồn ào sao?"

Yến Cảnh khi còn nhỏ lúc ở nơi phố sầm uất suýt nữa bị lừa bán nên để lại di chứng, càng về sau lại càng nghiêm trọng, chỉ cần hơn nhiều người liền có cảm giác phiền chán, trừ bỏ lúc học tập cùng làm việc, chỉ cần nghe người khác nói nhiều hơn một câu liền sẽ cảm thấy không cao hứng.

Yến Cảnh không đáp lời.

Mẹ Yến vẫn tiếp tục lải nhải: "Tình cách này của con a, lại không thích nói chuyện, thằng nhóc nhà họ Lục vừa tốt nghiệp cao trung đã bắt đầu nói chuyện yêu đương, làm gì giống như con đến hiện tại còn chưa nắm qua tay phụ nữ!"

"Đúng rồi, có phải con cùng Tiểu Hạ..."

Lời nói đằng sau còn chưa thốt ra, đã bị Yến Cảnh chặn đứng lại: "Ngày mai con còn phải đi làm, mẹ nghỉ ngơi sớm đi."

Khép lại cửa phòng, lời nói của mẹ Yến lại lần nữa vang vọng trong đầu.

Yến Cảnh nhắm mắt lại, không phải, không có việc gì hết...

Hắn chỉ muốn xem xem, cô là cái dạng người gì!

(Truyện chỉ được đăng tải duy nhất trên https://wordpress.com/view/lotaoramyvi.wordpress.com và https://truyen2u.pro/tac-gia/trungmuoi0911)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro